Cũng may là Hứa Phương Phỉ rất nhanh nhẹn, chưa đến vài phút cô đã gội đầu xong, đơn giản lau chùi toàn thân.
“Phù.” Hứa Phương Phỉ ôm thau quay về bên cạnh Trịnh Tây Dã, cười cười, nói: “Tắm xong quả nhiên là thoải mái hơn nhiều.”
Ánh mắt Trịnh Tây Dã quay về lại trên mặt Hứa Phương Phỉ. Mái tóc ngắn mới gội xong của cô đã được lau sơ nhưng vẫn còn hơi ướt, chiếc áo ngụy trang mặc trên người cũng đã đổi thành một chiếc áo thun trơn giống anh, đôi mắt trong trẻo giống như một tiểu hồ tiên chỉ mới vào trần thế, xinh đẹp ngây thơ, yếu ớt động lòng người, dù được nước trong gột rửa nhưng vẫn không có vẻ yêu mị.
Nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp động lòng người kia, Trịnh Tây Dã lại nhớ ra một chuyện.
Anh lấy một cái chai hình trụ màu trắng từ trong thau của mình ra, đưa cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ khó hiểu, chớp chớp mắt hỏi: “Đây là cái gì thế ạ?”
“Hôm qua chẳng phải nói là phải mang sữa dưỡng ẩm cho em sao?” Trịnh Tây Dã nói. “Này, cho em đấy.”
Hứa Phương Phỉ nhận lấy nhìn thoáng qua, chỉ trong một chớp mắt, đôi mắt cô trợn tròn lên.
Cô không biết nhãn hiệu dưỡng ẩm này, nhưng cô nhớ rất rõ ràng trong số những mỹ phẩm dưỡng da của bạn cùng phòng Lương Tuyết của cô có một chai cùng loại thế này, nghe nói là chỉ năm mươi milimet đã có giá bán hơn sáu nghìn tệ, đắt đến mức rất là thái quá.
Hứa Phương Phỉ: “…”
Hứa Phương Phỉ ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Trịnh Tây Dã, hỏi: “Thầy nói thầy chuẩn bị riêng cho em là cái này ư?”
“Ừ.” Trịnh Tây Dã nhàn nhạt đáp. “Tôi không hiểu mỹ phẩm dưỡng da mà các cô gái hay dùng cho lắm nên đã đến trung tâm thương mại hỏi một chút, chị bán hàng bảo loại này là tốt nhất nên tôi mua loại này.”
Hứa Phương Phỉ bối rối nói: “Chỉ dùng một chút trong tháng này thôi, sau khi về trường em đều có hết mà, cho dù là thầy mua cho em đi nữa cũng hoàn toàn không cần phải mua loại đắt như thế.”
Trịnh Tây Dã nhíu mày hỏi: “Em không thích à?”
“Không phải là không thích.” Hứa Phương Phỉ giải thích. “Cái này đắt quá, em tiếc tiền cho thầy.”
Trịnh Tây Dã đáp: “Tiền lương mỗi tháng gửi vào thẻ của tôi, ngoại trừ sung vào thẻ cơm quân đội ra thì không dùng cho việc gì khác cả. Thứ mua cho em đương nhiên là phải mua loại tốt nhất trong phạm vi năng lực của tôi rồi.”
Hứa Phương Phỉ phồng má, nghiêm túc nói: “Tiền lương mà người khác kiếm được đổi bằng thời gian và thể lực, tiền lương mà thầy kiếm được đổi bằng tâm huyết và tính mạng đó! Sao lại lãng phí thế được?”
“Nếu như dùng cho em là lãng phí,” Trịnh Tây Dã không hề để ý chút nào, đáp: “Thế thì tôi không chỉ có thể lãng phí tiền cho em mà còn có thể lãng phí cả tính mạng.”
…
Phố Hỉ Vượng, Lăng Thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ đang là cuối tuần, lại còn là ngày có ánh mặt trời rực rỡ hiếm có được của mùa thu, hai bên đường của khu phố cũ nhỏ hẹp chen chúc bày đầy những chiếc ghế xếp sặc sỡ nhiều màu. Tất cả các ông cụ bà cụ ở xung quanh khu chung cư cũ đều ra ngoài cửa phơi nắng. Họ ngồi trên những chiếc ghế xếp đó, có hai ba người chụm lại kể chuyện nhà, có người thì chẳng làm gì cả, cũng chỉ ngơ ngẩn ngồi phơi nắng.
Không khí náo nhiệt mà hòa hợp.
Ở cổng lớn khu số chín, một chiếc SUV màu xám dừng ở bên lề, cánh cửa bên ghế lái mở ra, một chiếc chân dài mặc quần màu đen bước xuống, thẳng tắp khỏe khoắn, không hề gầy trơ xương một chút nào, nhìn là đã thấy cực kỳ nhanh nhẹn giỏi giang.
“Alô. Ừ, hôm nay tôi nghỉ phép, phải, anh gửi vào email công việc của tôi, ngày mai về đội tôi sẽ liên lạc với anh.”
Giang Tự xuống xe, vừa gọi điện thoại vừa đi nhanh về phía cốp xe. Sau khi cúp máy, anh ấy nhét điện thoại vào túi trong của áo khoác, mở cốp xe ra, lấy một thứ từ trong đó ra ngoài, nhẹ tay nhẹ chân đặt xuống đất rồi đóng cốp xe lại, xách đồ đi về phía khu số chín.
Chú Trương bảo vệ cửa nhìn thấy người trẻ tuổi cao lớn đẹp trai này thì nhếch miệng cười, thân thiện chào hỏi: “Chào buổi sáng cảnh sát Giang, lại tới thăm dì Kiều của cậu à?”
“Chú Trương.” Giang Tự nở nụ cười, hỏi: “Dì Kiều đi trông cửa hàng rồi ạ?”
Chú Trương vui tươi hớn hở đáp: “Hôm nay chưa thấy bà ấy ra khỏi nhà, chắc là vẫn chưa đi. Cậu lên đó chắc là sẽ gặp được bà ấy.”
Giang Tự gật đầu, chào hỏi chú Trương rồi sải đôi chân dài, bước vào chiếc cổng tò vò của đơn nguyên số hai, tòa nhà số ba.
Ngay lúc tiếng gõ cửa vang lên, Kiều Tuệ Lan vừa mới đút ông ngoại ăn cơm xong. Nghe thấy tiếng gõ cửa, bà buông chén xuống, vừa lấy khăn ướt lau miệng cho ông ngoại vừa gọi với cô gái nhỏ ở phòng kế bên: “Tiểu Huyên, con đi mở cửa xem ai đến thế?”
“Vâng ạ!”
Cô gái nhỏ ngọt ngào đáp một tiếng, ôm búp bê Barbie chạy đến cửa chính, mở cửa nhìn lên, lập tức vui mừng hô to: “Anh Giang Tự!”
Giang Tự khom lưng nựng nựng khuôn mặt của cô bé, hỏi: “Dì Kiều đâu rồi?”
“Ở trong phòng của ông ngoại ạ.” Tiểu Huyên ôm búp bê Barbie chạy vào trong phòng, miệng vui sướng rạo rực kêu: “Dì Kiều ơi, là anh Giang Tự đến!”
Giang Tự trở tay đóng cửa lại, đặt đồ xuống ở cửa.
Sợ làm bẩn căn nhà cổ xưa lại sạch sẽ này, anh ấy thậm chí còn cẩn thận khom lưng, lau sạch đáy của thứ đồ kia một lần bằng khăn giấy.
Kiều Tuệ Lan đi từ trong phòng của ông ngoại ra, ngay ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy người đàn ông ngồi xổm ở cửa và thứ ở trước người anh ấy. Bà ngạc nhiên nói: “Cảnh sát Giang, cháu đây là…”
“À, dì Kiều.” Nghe thấy tiếng, Giang Tự đứng lên. Anh ấy cười với Kiều Tuệ Lan, nói: “Lần trước nghe dì nói Phỉ Phỉ vẫn luôn muốn mua cho ông ngoại một chiếc xe lăn, hiệu thuốc ở dưới ký túc xá của cháu dạo gần đây đang có chương trình giảm giá, cháu thấy hợp nên đã mua đến đây, chắc ông ngoại có thể dùng được.”
“Cảnh sát Giang, cháu đã chăm sóc nhà dì quá nhiều rồi, hôm nay tặng cái này, ngày mai lại tặng cái kia.” Kiều Tuệ Lan vừa cảm động vừa ngượng ngùng, liên tục xua tay từ chối. “Chiếc xe lăn này có nói thế nào thì dì cũng không nhận được.”
Giang Tự nói: “Dì Kiều, dì đừng khách sáo như thế. Thứ này mua rồi cũng đâu thể trả lại được, dì bảo cháu cầm về thì cháu cũng có dùng được đâu ạ.”
Kiều Tuệ Lan không còn cách nào khác, đành phải cực kỳ cảm tạ mà nhận lấy.
Sau đó, Giang Tự bế ông ngoại từ trên giường xuống, cực kỳ cẩn thận đặt lên xe lăn, đẩy ông ngoại đi trong nhà một vòng.
Giang Tự khom lưng cười nhạt, biết ông cụ lớn tuổi lãng tai, anh ấy lớn tiếng hơn một chút, hỏi ông bằng giọng địa phương Lăng Thành: “Ông ngoại, chiếc xe lăn này ngồi thoải mái không ạ?”
“Thoải mái, thoải mái, quả thật rất thoải mái.” Ông cụ nằm liệt giường nửa đời người, có thể rời khỏi chiếc giường bệnh kia đã vui vô cùng. Ông nắm lấy tay Giang Tự gật đầu liên tục, cười nói: “Đồng chí cảnh sát, cảm ơn cậu!”
Giang Tự nói: “Ông ngoại, lần sau cháu tìm một người giúp đỡ, chúng cháu cùng đưa ông xuống dưới lầu, đẩy ra sân phơi nắng dạo công viên nhé. Ông xem thế có được không?”
Ông ngoại cười vang, đồng ý.
Một già một trẻ ngồi trên ban công nhà Hứa Phương Phỉ bắt đầu nói chuyện phiếm.
Nhìn cậu cảnh sát đẹp trai ở bên cạnh, ông ngoại cười híp mắt hỏi: “Quê cảnh sát Giang ở đâu thế?”
Giang Tự trả lời: “Vân Thành ạ.”
Ông ngoại lại hỏi: “Từ thành phố lớn được điều đến nơi nhỏ như chúng tôi, có nhiều chỗ không quen phải không?”
“Lúc vừa mới đến hơi chưa quen với cách ăn uống, giờ đã ổn rồi ạ.” Giang Tự nhàn nhạt cong môi, đáp. “Nơi này khá tốt.”
Ông ngoại thong thả gật gật đầu.
Không bao lâu sau, đã đến giờ ông ngoại ngủ trưa mỗi ngày, Giang Tự lại bế ông cụ về giường một lần nữa rồi lại kiên nhẫn dạy cho Kiều Tuệ Lan cách xếp xe lăn, sau khi đã sắp xếp ổn thỏa rồi mới đi.
Kiều Tuệ Lan tiễn khách đến tận cổng lớn khu số chín, nhìn chiếc SUV đó chạy khỏi con phố cũ.
Lúc này, bên cạnh có một ông hàng xóm cười trêu ghẹo: “Kiều Tuệ Lan, bà thật là có phúc nhé! Có một cô con gái là bộ đội, trông tình hình này có lẽ sắp có thêm một chàng rể cảnh sát nữa nha!”
Lại có hàng xóm nói tiếp: “Nghe nói cậu cảnh sát kia còn là đại đội trưởng đội điều tra hình sự, là quan đấy! Tuệ Lan à, sau này hàng xóm có thể dựa vào nhà bà rồi!”
Kiều Tuệ Lan nói: “Không thể nói lung tung như thế được. Cảnh sát Giang người ta được bạn bè giao phó chăm sóc chúng tôi.”
“Nghe là biết viện cớ rồi.” Chú Trương bảo vệ uống một hớp trà đặc nóng, chép chép miệng nói. “Chúng ta đều đã từng là người trẻ tuổi, tên nhóc kia có ý đồ gì, bà thật sự không nhận ra à?”
Kiều Tuệ Lan chỉ cười mà không nói.
Chú Trương hạ giọng xuống, nói một cách chắc chắn: “Cảnh sát Giang tận tâm tận lực với bà như thế, nhất định là có suy nghĩ khác.”
“Chuyện của người trẻ tuổi, thế hệ trước như chúng ta không xen vào được đâu, tôi cũng không muốn nhúng tay vào.” Kiều Tuệ Lan thở dài, giọng điệu tùy ý nhưng bình thản: “Tất cả đều phải xem duyên phận của bọn chúng.”
…
Cuộc sống huấn luyện dã ngoại cực kỳ chậm chạp, đường núi gập ghềnh bị đạp phẳng, mồ hôi chảy không ngừng. Mỏi mệt, gian nan, mệt nhọc, giày vò…
Nhắc đến lần huấn luyện dã ngoại này, trong đầu Hứa Phương Phỉ chỉ có thể liên tưởng ra một chuỗi dài những từ ngữ biểu đạt sự thống khổ.
Nhưng đồng thời, cô cũng có thể nghĩ đến rất nhiều từ ngữ chứa suy nghĩ tốt đẹp, chẳng hạn như ngoan cường, cứng cỏi, mãi mãi không bao giờ từ bỏ và kiên định với niềm tin của chính mình.
Những ngày tháng ở căn cứ núi Vân Quan, thời gian chầm chậm trôi đi, có đôi lúc Hứa Phương Phỉ sẽ nghĩ nếu như rất nhiều năm sau này, cô quay đầu nhìn lại khoảng thời gian mới vào bộ đội này thì trong những gì nhớ lại được, thống khổ hay là tốt đẹp chiếm phần nhiều hơn nhỉ?
Cô đoán chắc là vế sau.
Nguyên nhân cơ bản nhất chính là tuổi trẻ trôi qua rất nhanh, đến khi hoa đã tàn, tất cả những gì có liên quan đến “tuổi trẻ” đều sẽ trở nên tươi đẹp đến mức khiến người ta hoài niệm không thôi.
Sau khi suy nghĩ thông suốt điểm này, cô đột nhiên cảm thấy tinh thần rung động, dường như có được cách hiểu mới với chuyến hành trình đến núi Vân Quan này: Nếu như bất kể ra sao, nó đều để lại cho mình những ký ức tốt đẹp, vậy thì đã đủ chứng minh bản thân nó quả thật chính là một chuyện cực kỳ có giá trị.
Gió thu tháng mười một dịu dàng thổi quét qua cỏ cây và chim chóc trên núi Vân Quan, đợt huấn luyện dã ngoại này đã tiến hành đến ngày thứ mười ba.
Hôm nay, trong chương trình huấn luyện dã ngoại của doanh trại tân binh học viện công trình Vân Quân nhiều thêm một mục, đó là tất cả các học viên phải học được cách lợi dụng những dụng cụ có hạn của mình để nhóm lửa nấu cơm tại dã ngoại.
Sáng sớm, ban hậu cần đi theo đã mang nồi sắt, khay cơm lớn đựng đồ ăn, và các thức ăn như gạo sống và rau xà lách để phân phát cho các đại đội.
Đúng mười một giờ trưa, đội ngũ huấn luyện dã ngoại đến một mảnh đất hoang, chỉ huy hạ lệnh cho toàn thể mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, chuẩn bị ăn cơm trưa.
Mười người một cái nồi và một phần thức ăn, đại đội thông tin được chia tổng cộng là bảy cái nồi sắt lớn.
Các học viên nhanh chóng chia nhóm, sau đó lập tức bắt đầu bận bịu.
Vì để chăm sóc cô gái duy nhất là Hứa Phương Phỉ, Cố Thiếu Phong cố ý sắp xếp cô vào cùng nhóm với mình, trong nhóm này còn có Trịnh Tây Dã, Lý Vũ, ba học viên nam của đội và ba học viên nam đến ghép nhóm đến từ đội khác.
“Đội trưởng Cố, tôi lớn to đầu nhường này rồi mà trước giờ chưa từng nấu cơm lần nào.” Lý Vũ bưng một thau gạo sống, liên tục vò đầu bứt tóc. “Gạo này có cần vo không đây? Hay là nấu luôn thế?”
Nghe xong những lời của tên thành viên não tàn này, Cố Thiếu Phong cạn lời đến mức muốn sút cho cậu ấy một phát. Đang muốn mắng mấy câu, một giọng nói nhẹ nhàng đã vang lên.
Là Hứa Phương Phỉ.
Cô nhận lấy gạo sống từ chỗ Lý Vũ, bình thản nói: “Cậu đi giúp những người khác đi, để tôi vo gạo cho.”
“Được được.” Lý Vũ nhìn Hứa Phương Phỉ bằng ánh mắt đầy cảm kích, cậu ấy sợ mình mà còn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa thì sẽ bị đội trưởng Cố trị cho một trận nên bỏ chạy nhanh như bôi dầu dưới chân.
Lúc này, Trịnh Tây Dã bước đến. Trong tay anh còn cầm hai bó cỏ khô và nhánh cây to, thấy trong tay cô gái nhỏ ôm một cái chậu thì hơi cau mày lại, lạnh lùng hỏi: “Việc vo gạo chẳng phải tôi đã giao cho Lý Vũ rồi sao, tên nhãi kia đâu rồi?”
“Nói không biết vo, ném gạo cho Hứa Phương Phỉ rồi chuồn mất rồi.” Cố Thiếu Phong hùng hùng hổ hổ nói: “Tên nhóc chết tiệt.”
Hứa Phương Phỉ mau chóng nói: “Là em chủ động muốn vo gạo, đội trưởng Trịnh, vừa rồi thầy giao việc cho tất cả mọi người nhưng lại quên giao việc cho một mình em. Gạo để em vo đi ạ.”
Trịnh Tây Dã phì một tiếng, thong thả ung dung nói: “Sợ không có việc gì làm à? Thế chẳng phải đơn giản sao, lát nữa đi nhóm lửa với thầy.”
Dứt lời, anh sầm mặt, gọi một tiếng: “Lý Vũ.”
Lý Vũ rụt cổ, nháy mắt lại xám xịt chạy về.
Trịnh Tây Dã cướp chiếc thau đựng gạo sống từ tay Hứa Phương Phỉ, quăng về phía Lý Vũ. Cố Thiếu Phong ở bên cạnh vốn đã bực mình, mặt mày nghiêm nghị trách mắng: “Tôi cảnh cáo cậu, đây không phải là nhà cậu. Cậu là lính, cấp trên bảo cậu làm cái gì thì cậu phải thành thật mà làm cho tôi, lại giở thủ đoạn gian dối, mẹ nó tôi tát cậu một phát chết tươi bây giờ!”
Lý Vũ bị dọa đến trắng bệch cả mặt, một tay ôm gạo một tay hành quân lễ, cao giọng nói: “Vâng! Thưa đội trưởng Cố!”
Cố Thiếu Phong quát: “Đi vo gạo!”
“Vâng! Em đi ngay đây!” Lý Vũ xoay người chạy, vì quá hoảng sợ nên cậu ấy lơ đãng bị một cục đá nhỏ vướng ngã, lảo đảo một cái, trông vừa khôi hài buồn cười vừa hơi đáng thương.
Cố Thiếu Phong là một anh đẹp trai mắt một mí tiêu chuẩn, dù rằng khí thế không khiếp người bằng Trịnh Tây Dã nhưng một khi anh ấy xụ mặt thì vẫn trông có chút hung hãn. Hứa Phương Phỉ bị lửa giận của đội trưởng Cố dọa sợ đến mức chớp chớp mắt, sợ biến thành cá trong chậu bị tai vạ lây, cô nhích vài bước về phía Trịnh Tây Dã theo bản năng.
Dáng vẻ xin bảo vệ, xin phù hộ của cô giống như một con mèo con còn chưa cai sữa.
Trịnh Tây Dã liếc nhìn cô một cái, trái tim lập tức mềm nhũn nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra lãnh đạm, tiện tay ném cho cô một bó củi nhẹ hơn, nói: “Ôm đi.”
Hứa Phương Phỉ ngoan ngoãn ôm đàng hoàng, đáp: “Vâng ạ!”
“Đi theo tôi.”
Nói rồi, Trịnh Tây Dã xoay người đi ngay, Hứa Phương Phỉ cũng vội vàng đi theo sau lưng anh.
Đi được một khoảng, ánh mắt Hứa Phương Phỉ khẽ nhúc nhích, thấy Trịnh Tây Dã cúi đầu đo đạc cái gì đó ở dưới chân, chốc lát sau hình như anh đã chọn được vị trí, khom lưng uốn gối đổi thành tư thế nửa ngồi xổm, đặt củi lửa xuống bên cạnh rồi cầm lấy một khúc củi khô to, lấy dao quân đội ra vót nhọn làm dụng cụ, mặt không biểu cảm mà xới đất đào hố.
Hứa Phương Phỉ cũng buông bó củi kia xuống, ngồi xổm xuống, ôm đầu gối nghiêm túc xem anh đào hố.
Dù rằng chưa từng dựng bếp nấu cơm ở dã ngoại bao giờ nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng đã từng thấy heo rồi, Hứa Phương Phỉ căn cứ theo suy đoán và thường thức của mình, Trịnh Tây Dã đào hố là muốn dựng một cái giá gỗ để làm bệ bếp đơn giản.
Động tác của Trịnh Tây Dã thành thạo và lưu loát, chỉ trong giây lát, một cái hố to bằng phẳng đã hoàn thành.
Ngay sau đó, anh lại bắt đầu đào cái thứ hai.
Hứa Phương Phỉ cảm thấy rất kỳ lạ, nghiêng đầu hỏi: “Chính trị viên, chúng ta chỉ có một cái nồi thôi mà, tại sao lại phải đào hai cái hố?”’
Trịnh Tây Dã rũ mắt, đường viền cằm bên dưới vành nón cực kỳ rõ ràng, nhìn cực kỳ đẹp trai. Anh chăm chú làm chuyện mình đang làm, cũng không nâng mắt lên mà hỏi cô: “Cái hố này đào để làm gì?”
Hứa Phương Phỉ trả lời: “Để nhóm lửa nấu cơm.”
Giọng điệu Trịnh Tây Dã bình tĩnh, hỏi tiếp: “Nếu như chiến đấu ở nơi dã ngoại, em đào một cái hố để nhóm lửa nấu cơm, nếu nổi khói đặc lên thì sẽ thế nào?”
Hứa Phương Phỉ nghe thế thì khựng lại, suy nghĩ một lát rồi khẽ thử trả lời: “Sẽ cảm thấy cực kỳ ngộp ạ?”
Trịnh Tây Dã: “…”
Động tác đào hố của đồng chí chính trị viên lập tức khựng lại. Hai giây sau, anh quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ ở bên cạnh, bất đắc dĩ mà nhẹ nhàng sửa lại cho đúng: “Sẽ bại lộ vị trí của em, sẽ khiến cho kẻ địch phát hiện ra em, tạo nên ảnh hưởng tiêu cực, cực kỳ nghiêm trọng cho toàn bộ kế hoạch chiến đấu.
Hứa Phương Phỉ: “…”
Hứa Phương Phỉ xấu hổ đến nỗi đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, gãi gãi đầu, gật gật đầu đáp: “Dạ, cảm ơn chính trị viên đã phổ cập kiến thức cho em, em hiểu rồi.”
“Trong lúc chiến đấu ở dã ngoại chỉ có thể chế tạo bệ bếp không khói.” Trịnh Tây Dã thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhanh nhẹn thao tác, miệng tiếp tục nói: “Đào hai cái hố có diện tích khác nhau, nối chúng lại với nhau rồi lại đào vài cái mương nhỏ dùng để tản khói, như thế là có thể giải quyết vấn đề lúc nhóm lửa nấu cơm sinh ra khói đặc bại lộ vị trí.”
Anh kiên nhẫn giảng giải, Hứa Phương Phỉ cũng lắng nghe cực kỳ chăm chú. Cô thầm nghĩ, lý luận suông luôn có giới hạn, kiến thức kiểu này đúng thật là phải gặp được và thực hành trong lúc huấn luyện dã ngoại mới có thể hiểu được.
Chỉ trong chốc lát, bệ bếp không khói của Trịnh Tây Dã đã được chế tạo xong.
Anh tiện tay ném những miếng gỗ khô sang bên cạnh, vừa quay đầu lại đã thấy cô gái nhỏ ở gần bên đang cong cong mắt, mặt tràn đầy kính nể nhìn mình.
Trịnh Tây Dã nhướng mi, có hơi nghi hoặc hỏi: “Em nhìn tôi làm gì?”
Cô gái nhỏ hiếm khi thành khẩn nói: “Chính trị viên, trước kia em nghe người ta nói thầy là “vua chiến đấu toàn năng” còn cảm thấy có hơi khoa trương, nhưng giờ em phát hiện thầy thực sự rất lợi hại.”
Nói đến đây, khóe miệng cô cong lên, đôi mắt sáng lóe lên như kim ô (2), lại nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái sáng lấp lánh, nói: “Trên thế giới này, chắc là không có chuyện gì khiến thầy bó tay đúng không ạ?”
(2) Kim ô: mặt trời
Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong mắt tràn ngập sự sùng bái, một lát sau, anh thờ ơ đáp: “Đương nhiên là có.”
Hứa Phương Phỉ bị gợi lên hứng thú, hiếu kỳ hỏi: “Là chuyện gì vậy ạ?”
Trịnh Tây Dã đáp: “Chẳng phải tôi không có cách nào đối phó được với cô gái như em hay sao?”