Nụ hôn nồng cháy

Hứa Phương Phỉ ngẩn ra một lát, hai bên mặt không tự chủ được mà đỏ lên.
Mặc dù giọng điệu Trịnh Tây Dã có vẻ rất tùy ý, nhưng câu nói kia quá mức mập mờ, hơn nữa lại còn tràn đầy ý nghĩa khác. Mặt của Hứa Phương Phỉ đỏ đến tận mang tai, cô cảm thấy đến không khí hít vào trong khoang mũi cũng giống như được thêm vào một chút ngọt ngấy.
Cô nhìn anh, bất bình cho bản thân mình: “Chính trị viên, lời của thầy giống như em khiến cho thầy hao tâm tổn trí ấy.”
Từ khi nhập học đến nay, cô vẫn luôn luôn cố gắng học tập, khổ sở huấn luyện. Cô chỉ sợ mình khiến cho anh phải thất vọng, sợ cô sẽ gây thêm phiền phức cho anh.
Rõ ràng cô có lòng suy nghĩ cho anh đến thế kia mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã nhìn cô nhóc con, vỗ tay rồi nhướn mày nói: “Hôm nay em chụm đầu ghé tai nói chuyện với học viên nam kia, ngày mai sẽ vụng trộm nhận thư tình học viên nam khác đưa. Hứa Phương Phỉ, em còn chưa đủ làm cho tôi hao tâm tổn trí hay sao?”
Thành thật mà nói, Trịnh Tây Dã thực sự cạn lời.
Anh cảm thấy bản thân nào đâu chỉ là hao tâm tổn trí.
Nhóc con này ghẹo người như thế, mấy thằng nhãi có ý đồ với cô cứ người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên, giống như ruồi nhặng vậy. Chặn hết đợt này lại có đợt khác, tim anh sắp vì cô mà vỡ thành mười mảnh rồi.
Lúc này Hứa Phương Phỉ nào có nghĩ đến lão đại này lại đột nhiên nhắc tới chuyện cũ, gò má trắng nõn ửng đỏ cả lên. Cô trừng mắt trách cứ anh: “Bức thư tình đó... Bức thư tình đó, em đã giải thích với thầy từ lâu rồi còn gì? Lúc em nhận nó em không biết nó là thư tình. Hơn nữa đã lâu như thế rồi, sao thầy vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy chứ?”
Trịnh Tây Dã giễu cợt, không mặn không nhạt nói: “Tôi không quên được!”
Hứa Phương Phỉ nghi hoặc, cô lại khổ não chau cặp lông mày nhỏ lại: “Tại sao?”
Trịnh Tây Dã nghe cô hỏi, anh không trả lời cô. Anh cúi đầu liếc nhìn cô, sau đó duỗi tay nhặt viên đá to như móng tay, rồi nắm trong lòng bàn tay. Anh lại ngước mắt lên nhìn cô, sóc sóc viên đá rồi hỏi: “Nhìn thấy viên đá này không?”
Hứa Phương Phỉ không biết anh muốn làm gì, cô hoang mang gật đầu.
Trịnh Tây Dã nhẹ giọng: “Viên đá này nhỏ không?”
Hứa Phương Phỉ tiếp tục nghiêm túc gật đầu.
Trịnh Tây Dã lười biếng cong môi: “Lòng khoan dung của tôi còn nhỏ hơn như thế.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Nhìn cái thần thái nhàn tản này, nghe cái giọng điệu chậm rãi này, lòng dạ hẹp hòi thì thôi đi, lại còn không thấy xấu hổ mà xem nó như vinh hạnh à? Thật là… anh vậy mà còn là chính trị viên cơ đấy, trong thân thể vẫn còn là một con quỷ trẻ con kìa!
Hứa Phương Phỉ khóc cũng không được, cười cũng chẳng xong, cô bị một câu của lão đại chặn cho, không biết nói gì mới đúng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy cô gái nhỏ không biết phải đáp lời thế nào, chỉ có thể dùng đôi mắt sáng long lanh trừng lên nhìn mình, dáng vẻ ấm ức đáng thương. Trong lòng Trịnh Tây Dã ngứa ngáy, giống như có móng vuốt mèo nhỏ yếu ớt cào vào lồng ngực anh vậy.
Mắt Trịnh Tây Dã đen lại, nhưng chỉ nửa giây sau, anh rời mắt khỏi gương mặt của cô rồi nhìn vào bếp lò đất, bình tĩnh hạ lệnh: “Đi, gọi người vo gạo đến đây!”
“Ồ...” Hứa Phương Phỉ hoàn hồn lại, vội vàng nói lớn: “Rõ! Chính trị viên!”
Đáp xong, cô gái nhỏ không hề chậm trễ, cô vội vàng đứng thẳng, rồi chạy bước nhỏ rời đi.
Trịnh Tây Dã nâng mí mắt, nhìn thẳng vào bóng lưng mảnh khảnh đang đi xa dần.
Cơn nghiện thuốc nói đến là đến, một trận bực bội dồn lên đến trán.
Trịnh Tây Dã thu lại ánh mắt, mắng nhỏ một câu.
Lúc đầu anh chọn nghỉ ngơi ở Trường Công trình quân sự, mục đích là muốn nhìn thấy Hứa Phương Phỉ sớm một chút, ở cùng với cô, có nhiều thời gian chung đụng với cô hơn. Nhưng hơn hai tháng sống chung, Trịnh Tây Dã phát hiện đây đúng là “như tổn thọ” mà.
Cô gái đã lớn rồi, so với thời cấp ba, cô trổ mã càng thêm trưởng thành, diễm lệ, hương sắc ngút trời. Ngày ngày cô đi tới đi lui trước mí mắt anh, giọng nói mềm dịu, từng âm từng tiếng gọi chính trị viên, ngoan ngoãn lại thêm cung kính, gọi khiến cho da đầu anh cũng tê dại.
Mỗi lần thấy cô, anh đều hận không thể túm cô ấn lên tường.
Mỗi một lần, anh đều dùng hết toàn bộ khả năng tự kiềm chế của bản thân mới có thể khiến tất cả tiếp tục phát triển theo quỹ đạo bình thường...
Trịnh Tây Dã cụp mắt, đang nghĩ mọi chuyện thì đột nhiên trong túi quần anh có gì đó rung lên hai tiếng.
Trịnh Tây Dã định thần lại, duỗi tay lấy điện thoại trong túi quần ra. Màn hình hiển thị nhận được tin nhắn mới.
Anh mở ứng dụng màu xanh.
Trong vùng núi tín hiệu không ổn định, lúc được lúc không, tin nhắn nhận được từ mấy ngày trước bây giờ mới bắn ra.
Tin nhắn mới nhất đến từ một người có tên ghi chú là “Tôn Diễn”.
Tôn Diễn: [A Dã, kế hoạch công việc sang năm có rồi, các ông lớn vẫn sắp xếp cậu xuống biển.]
Tôn Diễn: [Thời gian lần này có hơi dài, dự tính từ tháng chín đến tháng mười một. Vết thương ở chân cậu bình phục thế nào rồi?]
Tôn Diễn: [Nếu như vết thương ở chân cậu đã lành, cuối năm bên này sẽ phát văn kiện cho cậu. Nếu như không được, tôi sẽ đi nói rõ tình hình với ông lớn, hoạt động này sẽ phái người khác đi.]
Ba tin nhắn đều được gửi từ chiều ba ngày trước. Trịnh Tây Dã híp mắt.
Năm nay Tôn Diễn ba mươi sáu tuổi, là người đứng đầu đại đội Nanh Sói hiện giờ, mấy năm nay vẫn luôn phục vụ trong đội thủy quân lục chiến, vừa lộ mặt đã chèn ép truyền kỳ của đội thủy quân lục chiến – chú Thẩm, cùng với chú Thẩm được xưng là “thanh kiếm sắc trên biển và đột kích trên biển”.
Tình hình mạng lưới liên kết phức tạp giống như đại dương mênh mông, ngoài mặt thì sóng yên biển lặng, nhưng bên trong lại có vô số tin tặc và gián điệp ẩn nấp trong đó. Vì tránh cho các tin tức bị lộ ra, giống như giữa các thanh niên có hành vi kỳ lạ hay dùng “tiếng lóng” với nhau, nhân viên nội bộ đại đội Nanh Sói lúc liên lạc cũng có rất nhiều “tiếng lóng”.
Ví dụ như trong tin nhắn đầu tiên Tôn Diễn gửi Trịnh Tây Dã, “ông lớn” là chỉ lãnh đạo trực tiếp của Nanh sói, “xuống biển” là chỉ nhiệm vụ trên cao nguyên có độ nguy hiểm tầm trung.
Thân làm “chiến vương toàn năng” vang dội khắp quân đội, đầu óc Trịnh Tây Dã bình tĩnh, gặp biến không hoảng, tố chất thân thể mạnh mẽ, có kinh nghiệm tác chiến phong phú, trong loại hoàn cảnh địa hình nào cũng có thể thích ứng hoàn hảo.
Trong kỳ thực tập trước khi Trịnh Tây Dã tốt nghiệp, anh đã cùng các tiền bối đi đến nơi không một bóng người, được gọi là “tuyết vực táng ca”, sau đó hoàn thành xuất sắc tất cả nhiệm vụ được tổ chức giao cho.
Trịnh Tây Dã hơi suy tư, nhân tiện bây giờ tín hiệu điện thoại còn ổn, anh gửi tin nhắn cho Tôn Diễn: [Đi KLSS à?]
KLSS cũng là một trong những tiếng lóng, ý là “trạm gác Côn Lôn”.
Đến giữa trưa, Tôn Diễn có lẽ cũng đang ăn ở nhà ăn trong đơn vị, anh cầm điện thoại, nhận được tin nhắn trả lời chỉ trong vài giây: [Ừ.]
Trịnh Tây Dã yên lặng một lát, ngón tay đánh chữ trả lời: [Tôi không có vấn đề gì.]
Tôn Diễn: [Ok.]
...
Cùng lúc ấy, ở Lăng Thành cách đó ngàn dặm.
Từ sau khi Giang Tự tặng ông ngoại Kiều xe lăn, cân nhắc đến Kiều Tuệ Lan đã lớn tuổi, sức khỏe cũng yếu đi. Tiểu Huyên lại là đứa nhỏ chưa giúp được chuyện gì, hai người không thể nào bế ông cụ từ giường chuyển lên xe lăn. Vì vậy cứ cách hai ngày Giang Tự sẽ đến nhà Hứa Phương Phỉ, chuyển ông ngoại ra ngồi xe lăn rồi đẩy ông cụ ra ban công phòng khách tắm nắng, cùng ông cụ nói chuyện phiếm.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Gần đây đội điều tra hình sự cũng không có nhiều việc, từ sáng sớm Giang Tự đã vào nhà ăn của Cục công an mua một phần cơm, ăn xong anh ấy lái xe đến số 9 phố Hỷ Vượng. Đỗ xe xong xuôi, như mọi khi, anh ấy chào hỏi hàn huyên đôi câu với chú Trương bảo vệ cổng, sau đó bước thẳng đến tòa nhà số 3 của khu 2, lên tầng bốn.
Cửa phòng đang đóng chặt.
Giang Tự giơ tay gõ cửa, cộc cộc, cộc cộc.
Chưa được bao lâu, trong phòng truyền ra tiếng bước chân đi lại gần, sau đó cửa phòng được mở ra.
Kiều Tuệ Lan buộc tạp dề xuất hiện ở cửa. Nhìn thấy Giang Tự, trong mắt bà đã không còn kinh ngạc như trước đây. Bà chỉ cong môi, lộ ra nụ cười với người trẻ tuổi anh tuấn này, rồi gật đầu: “Tiểu Giang đến rồi đấy à!”
“Dì Kiều.” Giang Tự cũng cười.
Đối với việc Giang Tự đến đây, Kiều Tuệ Lan đã quen rồi. Những ngày này, bất kể là chuyện gì, cậu cảnh sát trẻ tuổi này đều dốc lòng giúp đỡ công việc trong nhà của bà. Anh ấy giải quyết rất nhiều vấn đề nan giải trong cuộc sống cho Kiều Tuệ Lan, nào là bóng đèn hỏng, TV xuất hiện những đốm trắng, bồn rửa rau bị tắc... Toàn bộ đều do một tay Giang Tự giải quyết ổn thỏa.
Kiều Tuệ Lan rất cảm động.
Chồng bà mất sớm, đứa con gái là miếng thịt trên đầu quả tim thì đi học ở thành phố lớn xa xôi, sự xuất hiện của Giang Tự giống như ánh sáng, một cái ô che đi bầu trời mưa gió, mang theo sự ấm áp trong gia đình nhỏ bần hàn.
Trong lúc cửa hàng nhàn rỗi, bà nói chuyện với người bạn già ở cửa hàng bên cạnh, bọn họ cũng nhắc đến vị cảnh sát chính trực nhiệt tình này.
Người bạn kia ngưỡng mộ không thôi, luôn miệng nói: “Tuệ Lan, bà có phúc quá, đây khác nào có thêm một thằng con trai đâu.”
Lúc này, Kiều Tuệ Lan vừa mở cửa phòng ra, bà mời Giang Tự vào nhà.
Trong tay Giang Tự còn xách theo ít hoa quả và đồ ăn vặt mua ở một cửa tiệm nhỏ. Anh ấy bước vào, thuận tay đặt đồ bên cạnh tủ giày, sau đó khom người, tự giác chuẩn bị thay giày.
Kiều Tuệ Lan thấy thế thì nói: “Tiểu Giang, đợi đã.”
Động tác Giang Tự khựng lại, anh ấy không hiểu lắm.
Kiều Tuệ Lan mở tủ giày ra, lấy từ bên trong một đôi dép lê màu xám loại dành cho nam giới. Bà đặt trước mặt Giang Tự, giơ tay chỉ vào nó sau đó cười: “Cháu mang đôi này vào đi.”
Giang Tự cười từ chối: “Cháu đeo bao giày là được rồi.”
“Không sao.” Kiều Tuệ Lan cười tươi rói, nhẹ giọng: “Đôi dép này là dì mua cho cháu đấy, sau này cháu đến đây thì có cái mà thay.”
Giang Tự chỉ đành gật đầu: “Cảm ơn dì Kiều.”
Giang Tự đổi giày xong, khóe mắt liếc nhìn xương sườn còn đang hầm trong nồi phía nhà bếp, đột nhiên anh ấy hiểu ra mọi người còn chưa ăn trưa. Anh ấy nói: “Dì Kiều, mọi người mau ăn cơm đi, cháu ngồi xem văn kiện một lát.”
Kiều Tuệ Lan mời: “Trưa nay dì hầm xương sườn. Tiểu Giang, cháu ăn cùng luôn nhé, cháu đừng chê tay nghề nấu nướng của dì Kiều.”
Giang Tự cười: “Xem này, dì nói gì vậy? Tay nghề nấu ăn của dì tốt như thế, sao cháu có thể chê đây? Có điều dì ơi, cháu thực sự đã ăn cơm ở đơn vị rồi, mọi người ăn đi, cứ kệ cháu!”
Nghe thế, đương nhiên Kiều Tuệ Lan cũng ngại khuyên anh ấy ăn thêm bữa, bà bất đắc dĩ: “Lần sau, buổi trưa cháu qua đây, cứ trực tiếp đến ăn cơm nhà dì luôn. Dì chỉ là bày thêm cái bát, thêm đôi đũa thôi mà. Nếu không chuyện này truyền ra ngoài, người khác còn tưởng dì keo kiệt, đến cơm cũng tiếc không mời cháu ăn.”
Giang Tự cười không nói.
Kiều Tuệ Lan quay lại phòng bếp, bày sườn với cơm ra, chuẩn bị mang đến phòng ông ngoại.
Giang Tự thấy thế thì từ sô pha đứng dậy, anh ấy hỏi: “Đây là phần của ông ngoại sao ạ?”
Kiều Tuệ Lan gật đầu.
“Để cháu đút cho ông ngoại ăn!” Giang Tự dáng người cao lớn, trong phòng khách không tính là rộng của căn nhà cũ này còn bày một đống đồ linh tinh, lúc bước qua bàn trà, anh cẩn thận lách qua hai ngôi nhà giấy bày ở đó: “Dì với Tiểu Huyên ăn đi.”
Kiều Tuệ Lan: “Như vậy sao được. Lý nào lại để khách làm việc chứ?”
“Cháu thì tính là khách khứa gì.” Giang Tự tự mình cầm lấy đôi đũa qua: “Dì Kiều mau ngồi xuống ăn cơm đi!” Nói xong, anh ấy quay đầu nhìn vào trong phòng rồi gọi: “Con bé Tiểu Huyên, mau ra ăn cơm đi!”
Trong phòng lập tức vang lên tiếng đáp lời: “Vâng ạ!”
Vốn dĩ Kiều Tuệ Lan còn muốn nói gì đó nhưng Giang Tự đã bưng mâm cơm lên tay rồi quay người vào phòng ông ngoại.
Kiều Tuệ Lan cảm động, lặng lẽ đi đến cửa phòng nhìn vào.
Trong phòng ngủ, cậu cảnh sát trẻ tuổi ngồi bên giường, đút từng miếng, từng miếng cơm vào miệng ông cụ. Ông cụ nằm trên giường, khuôn mặt nhăn nheo mang theo ý cười. Một già một trẻ nói chuyện câu được câu không, cảnh tượng hòa hợp đến bất ngờ.
Ánh nắng chan hòa ngoài cửa sổ chiếu lên góc nghiêng của cậu cảnh sát trẻ, khảm lên một tầng nắng vàng mỏng, khiến cho đường nét anh tuấn được phác họa đến mức trong sáng, sắc bén.
Ánh mắt Kiều Tuệ Lan nhìn cậu cảnh sát trẻ có vài phần hiền từ của bề trên nhìn con cháu.
Lúc này, cô bé ôm búp bê barbie chạy bình bịch ra. Cô bé chạy đến cửa phòng ông ngoại, đứng đó một lúc rồi chớp đôi mắt to, nhẹ nhàng kéo tay Kiều Tuệ Lan.
Kiều Tuệ Lan cúi đầu.
Cô bé nở nụ cười thần bí, móc tay bà rồi thì thầm: “Dì Kiều, cháu có chuyện muốn bí mật nói cho dì biết.”
Kiều Tuệ Lan cúi người, dịu dàng ôm nhóc con kia vào lòng, sau đó ghé sát lại tai cô bé: “Hửm?”
Tiểu Huyên chụm hai tay nhỏ lại, rì rầm: “Dì Kiều ơi, cháu thấy chắc chắn anh Giang Tự là thiên sứ trong truyền thuyết.”
Trí tưởng tượng của trẻ nhỏ phong phú thật. Kiều Tuệ Lan nghe xong những lời ấy, bà buồn cười nhéo mũi Tiểu Huyên: “Lại nói bừa rồi.”
“Thật đấy ạ.” Đôi mắt sáng ngời của bé gái vừa nghiêm túc vừa kiên định: “Dì không nhìn thấy sao, dưới ánh mặt trời, anh Giang Tự phát sáng đấy! Chỉ có thiên sứ mới có thể phát sáng thôi. Anh ấy giống chị Phỉ Phỉ, đều đến để giải cứu thế giới.”
Kiều Tuệ Lan vỗ đầu cô bé rồi cười: “Đúng vậy, bọn họ đều là thiên sứ, Tiểu Huyên cũng là thiên sứ. Thế nên vị công chúa thiên sứ nhỏ này, chúng ta có thể ăn cơm chưa?”
Tiểu Huyên cười ngọt ngào, nắm tay Kiều Tuệ Lan đi đến ăn cơm trưa.
Giang Tự cũng đút cho ông ngoại ăn xong, cùng lúc đó hai người trong phòng khác cũng vừa ăn xong. Tay áo sơ mi của Giang Tự đã sắn cao lên đến khuỷu, lộ ra hai cẳng tay thon gầy, toát lên vẻ rắn rỏi, có cảm giác rất mạnh mẽ.
Anh ấy thu dọn bát đũa của ông ngoại, đi vào phòng bếp, sau đó lại ra thu dọn bát đũa trên bàn ăn.
Kiều Tuệ Lan bị những hành động này của anh ấy dọa hoảng, bà vội vàng cản anh ấy lại: “Bỏ xuống, bỏ xuống, để dì Kiều làm.”
Giang Tự: “Có mấy cái bát, dì Kiều để cháu rửa cho.”
“Cháu cũng bảo có mấy cái bát, hai ba nhát là dì rửa xong rồi.” Kiều Tuệ Lan xua tay từ chối, sau đó chỉ đạo: “Cháu thực sự muốn làm chút chuyện gì đó thì đi đọc sách với Tiểu Huyên đi. Lúc trước con bé này thích nhất là nghe chị Phỉ Phỉ của nó kể chuyện, sau khi Phỉ Phỉ lên đại học, nó thích nhất là nghe cháu kể.”
“Vâng, được ạ.”
Giang Tự gật đầu, ngồi xuống phòng khách đọc chuyện cổ tích với Tiểu Huyên.
Đọc đến “Bộ quần áo mới của hoàng đế”, Tiểu Huyên ngáp dài một cái, rồi xua bàn tay nhỏ bé nói không đọc nữa, sau đó bò vào lòng Giang Tự ngủ mất.
Khuôn mặt anh tuấn của Giang Tự cố ý nghiêm lại, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Buồn ngủ vậy à. Tiểu Huyên, thành thật khai báo, tối qua có phải em lại không ngủ đàng hoàng phải không?”
Tiểu Huyên ấm ức lẩm bẩm: “Tối nào ông ngoại cũng ho rất lâu, em không ngủ được.”
Giang Tự cau mày hỏi: “Tối nào ông ngoại cũng ho à?”
“Vâng ạ.” Tiểu Huyên lại ngáp: “Đã mấy ngày em đều không ngủ ngon rồi.”
Giang Tự phát hiện ra có chút không đúng, anh ấy nhìn Kiều Tuệ Lan đang pha trà, trầm giọng: “Dì Kiều, chuyện ngày nào ông ngoại cũng ho, dì có biết không?”
“Biết chứ. Dì bảo dẫn ông đi kiểm tra mấy lần rồi nhưng ông nhất quyết không đi.” Cả đời ông cụ ốm đau cũng coi như chuyện thường, không đi bệnh viện đã thành thói quen. Một là vì xót tiền, hai là vì trong lòng sợ hãi. Kiều Tuệ Lan nói xong thì ngừng lại, rồi mới an ủi: “Có điều người già ấy mà, tuổi tác cao rồi lại mắc viêm họng mãn tính, lúc giao mùa, ho vài tiếng cũng là chuyện thường thôi, cháu thấy có phải không?”
Giang Tự trầm mặc một lát rồi nói: “Nếu sau này ông ngoại còn ho, dì Kiều, dì phải nói với cháu một tiếng. Cháu dẫn ông đến bệnh viện kiểm tra.”
Kiều Tuệ Lan cười: “Được.”
Lúc này, Tiểu Huyên đột nhiên kéo tay áo Giang Tự, hưng phấn hỏi: “Đúng rồi, anh Giang Tự, lâu lắm rồi em không gặp chị Phỉ Phỉ, em nhớ chị ấy lắm. Bao giờ thì chị ấy về ạ?”
Giang Tự xoa đầu cô bé, nhẹ giọng: “Đợi đến lúc nghỉ đông, chị em sẽ về đó.”
Tiểu Huyên: “Lúc nào mới nghỉ đông ạ?”
Giang Tự: “Chính là sang năm mới.”
“Hả?” Tiểu Huyên nghe những lời ấy xong, khuôn mặt nhỏ lập tức cau lại thành chiếc bánh bao, cô bé than ngắn thở dài: “Năm mới, vậy thì còn lâu lâu lâu lắm. Em muốn được gặp chị Phỉ Phỉ ngay cơ.”
Giang Tự: “Chị còn đang ở trường học tập mà, em phải hiểu cho chị chứ.”
Mắt Tiểu Huyên sáng long lanh, cô bé lại hỏi tiếp: “Anh Giang Tự, lẽ nào anh không nhớ chị Phỉ Phỉ sao?”
Giang Tự ngừng lại, cười nhạt: “Thôi được rồi, đọc sách tiếp đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui