Vân Thành, khu núi Vân Quán.
Bên phía Trịnh Tây Dã đã nhóm xong bếp, sau đó việc phải làm đương nhiên là bắc nồi rồi nấu cơm. Hứa Phương Phỉ đi dạo một vòng quanh khu đóng quân, lúc cô nhìn thấy Lý Vũ, cậu thiếu niên ở nhà chưa từng nấu cơm này hai tay đang ngâm trong rá gạo, hai tay bóp rồi xoa xoa, vo đến cực kì mệt nhọc.
Hứa Phương Phỉ bị động tác của cậu thiếu niên chọc cười, cô hì hì một tiếng rồi nhẹ giọng: “Lý Vũ, đội trưởng Trịnh nhóm lửa xong rồi, cậu còn chưa vo gạo xong?”
Nghe thấy giọng nói cô gái lanh lảnh vang lên, Lý Vũ bị dọa giật mình, cậu ấy quay đầu lại thì thấy gương mặt nhỏ diễm lệ, dịu dàng dưới chiếc mũ của nữ quân nhân, hai tai cậu lập tức ửng đỏ lên như ẩn như hiện.
Lý Vũ ngại ngùng lẩm bẩm: “Suy cho cùng cũng là để mọi người ăn, tôi nghĩ nếu mà không vo sạch, để mọi người ăn xong đau bụng thì phải làm sao. Thế nên tôi mới nghiêm túc vo đi vo lại.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ cong môi: “Bây giờ đang đi huấn luyện dã ngoại, cũng không phải đợi ăn trong khách sạn, làm gì soi mói kỹ như thế. Hơn nữa gạo vo vài lần là được rồi, vo nhiều gạo sẽ nát ra đấy.”
Lý Vũ biết bản thân đang làm chuyện ngu ngốc, cười khan gãi đầu, tai với má càng đỏ hơn.
Hứa Phương Phỉ nói tiếp: “Được rồi. Cậu rửa nốt lần này thôi, chắt nước ra rồi lại cho thêm nước sạch vào, sau đó đưa qua chỗ đội trưởng Trịnh.”
Lý Vũ mỉm cười, cô gái này đẹp người, tính cách cũng rất dịu dàng. Giữa một đám đàn ông thô kệch, sự tồn tại của cô đúng là em gái tiên nữ. Cậu ấy vội vàng đổ nước ra, sau đó một tay với lấy chai nước khoáng, mở nắp chai rồi đổ nước sạch vào trong.
Hứa Phương Phỉ chỉ chai nước của Lý Vũ rồi hỏi: “Nước gì đấy?”
Lý Vũ cười: “Nước máy từ căn cứ. Trước khi xuất phát đội trưởng Cố đưa tôi mấy chai trống, bảo tôi lấy đầy nước để dùng.”
“Vậy thì tốt.” Hứa Phương Phỉ thở phào, thì thầm: “Tôi còn cho rằng cậu dùng nước uống để vo gạo, nếu như vậy cậu sẽ bị đội trưởng Cố mắng cho đó.”
Không ngờ vừa mới dứt lời, sau lưng bất thình lình vang lên giọng nói của Cố Thiếu Phong: “Hì, tôi nói này nhóc con nhà em, theo một đám nhóc thối học đủ mọi cái xấu này, em cũng học được cách nói xấu sau lưng cán bộ bộ đội rồi hả?”
Cố Thiếu Phong bước qua, anh ấy đi thẳng đến trước mặt hai người lính trẻ. Hai tay chống eo, lông mày nhướn lên, mắt trừng to, biểu cảm giống như chấn động và khó mà tin được.
Bị đương sự túm được, hai tai Hứa Phương Phỉ đỏ lên. Cô lúng túng, cúi đầu, không dám nhìn Cố Thiếu Phong, chỉ nhỏ tiếng lầm bầm: “Đội trưởng Cố, tôi, tôi không nói xấu anh.”
Lý Vũ bên kia thấy vậy, sợ lão đại cán bộ không thoải mái, lấy bạn học nữ ra trút giận nên vội nói: “Đúng vậy, đội trưởng Cố, Hứa Phương Phỉ không có nói xấu anh đâu, cậu ấy chỉ nhắc nhở tôi tiết kiệm nước uống thôi.”
Cố Thiếu Phong nhíu mày: “Vo gạo lâu như thế, tôi còn chưa nói cậu đâu, chen lời vào làm gì?”
Lý Vũ lúng túng cười khan, không dám nói nữa, bê nước với gạo đi tìm Trịnh Tây Dã.
Thấy bản thân gây họa rồi, Hứa Phương Phỉ đứng nguyên tại chỗ không dám động đậy.
Tính cách Cố Thiếu Phong thực sự hoạt bát, thú vị, bình thường chỉ vì xây dựng sự oai phong của bản thân trong các học viên mới cố ý giả vờ mặt mày hung dữ. Anh ấy nói mấy câu vừa rồi, đơn thuần là đang trêu chọc, căn bản không thực sự có ý muốn tức giận với cô nhóc này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nên Cố Thiếu Phong chỉ nhìn Hứa Phương Phỉ rồi nói: “Đứng ngốc ra đó làm gì, đợi tôi phạt em chống đẩy sao?”
Hứa Phương Phỉ nghe xong, hai mắt sáng lên, thăm dò thử: “Vậy tôi đi giúp đội trưởng Trịnh nấu cơm?”
Cố Thiếu Phong ôn hòa hất cằm: “Đi đi.”
Hứa Phương Phỉ cong môi, cười rồi chạy đi. Quay về cái bếp không khói, cách đó mấy mét đã thấy học viên Lý Vũ cần cổ đang cứng ngắc, lưng đứng thẳng tắp, hai tay dán vào mép chỉ quấn, lấy tư thế đứng tiêu chuẩn trong quân đội trước mặt đồng chí huấn luyện viên, trán túa mồ hôi lạnh, đến cả tiếng thở cũng không dám phát ra quá to.
Hứa Phương Phỉ nghi hoặc qua đó, thì thấy cảnh tượng như này.
Một tay Trịnh Tây Dã đang bưng chậu gạo ngập trong nước, lạnh nhạt hỏi: “Đây là cái gì!”
Lý Vũ cao giọng trả lời: “Báo cáo huấn luyện viên, đây là gạo thầy bảo em rửa!”
Mặt Trịnh Tây Dã lạnh tanh, cũng cao giọng lên: “Nhà cậu nấu cơm một phần gạo mười phần nước à?”
Lý Vũ: “...”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Lý Vũ nhất thời khóc không ra nước mắt, cậu ấy lắp bắp: “Báo cáo thầy, em thực sự không biết nấu cơm. Lúc đó Hứa Phương Phỉ bảo em thêm nước thì em thêm, nhưng sau đó cậu ấy nói chuyện với đội trưởng Cố, cũng không bảo em thêm bao nhiêu nước là thích hợp, em chỉ đành đổ nước đầy chậu.”
Trịnh Tây Dã cạn lời, sau một lát yên lặng, anh bình tĩnh nói: “Qua bên đó đi, chống đẩy hai mươi cái.”
Lý Vũ có một chút bất bình, tức giận lẩm bẩm: “Thầy bảo em vo gạo, em vo xong rồi, bởi vì cho nhiều nước mà phạt em sao? Thật là lắm chuyện!”
Sắc mặt Trịnh Tây Dã trầm xuống, lạnh giọng: “Làm một quân nhân, sắp xếp nhiệm vụ cho cậu, cậu không hoàn thành, cậu còn cho rằng mình có lý sao?”
Lý Vũ khựng lại, không dám nói gì thêm nữa.
Trịnh Tây Dã: “Chống đẩy thêm năm cái nữa!”
“... Vâng.” Lý Vũ đau khổ đi chống đẩy.
Cỏ khô để nhóm lửa được đốt cháy, đặt vào bên trong lò đất, nồi cũng đã được đặt lên trên. Trịnh Tây Dã đổ bớt nước trong chậu gạo ra sau đó đổ gạo và nước vào nồi sắt, đậy nắp lại rồi đun.
Sau đó anh thuận tay lấy thớt ra, lấy thêm mớ cải trắng mà học viên đã rửa sạch sẽ, đặt lên mặt thớt rồi lấy dao “lạch cạch” cắt làm hai nửa rồi lại thành thục thái nhỏ ra.
Hứa Phương Phỉ đứng ở bên cạnh, nhìn đến mức hứng thú.
Người đàn ông cụp mắt, trên mặt không có biểu cảm gì. Tay áo của quần áo ngụy trang không biết được xắn lên từ lúc nào, làm lộ ra hai cánh tay trắng lạnh, gầy và khỏe. Khớp xương rõ ràng, mạch máu xanh uốn lượn trên da, mỗi một dao nhấc lên hạ xuống, gân sẽ hơi nhô lên, nhìn rất có lực lại có cảm giác mê người không nói rõ được.
Hứa Phương Phỉ chớp mắt.
Cô rất kinh ngạc, hóa ra bàn tay lớn xinh đẹp cầm dao cầm súng của Trịnh Tây Dã, lúc thái rau nấu cơm cũng rất ra hình ra dáng.
Lúc này, bên tai cô thoáng nghe mấy tiếng, giọng hời hợt: “Nhìn đến mê mẩn rồi?”
Hứa Phương Phỉ: “...” Mặt cô đột nhiên đỏ lên.
Im lặng vài giây sau, Hứa Phương Phỉ mới nhỏ giọng: “Không có đâu.”
“Vậy sao?” Trịnh Tây Dã cong môi, không ngước mắt lên. Anh chậm rãi, tùy ý, lúc nói chuyện đã đặt dao và rau trong tay xuống, sau đó quay đầu nhìn cô: “Việc thái rau thái thịt này, vừa nãy tôi giao cho ai làm?”
Hứa Phương Phỉ nghiêm túc nhớ lại rồi trả lời: “Chắc là Lý Hàm với Đậu Đại Vĩ của đại đội ngôn ngữ.”
Có được đáp án, trong mắt Trịnh Tây Dã lộ ra chút kinh ngạc.
Vấn đề anh vừa hỏi chỉ là đột nhiên hiếu kỳ, muốn kiểm tra cô nhóc này, không ngờ tới cô có thể đáp được. Cô lại còn trả lời nhanh như thế, hơn nữa cũng chính xác.
Trịnh Tây Dã: “Không liên quan gì đến em, vì sao em có thể nhớ rõ ràng thế?’
Nữ quân nhân nhỏ ngượng ngùng gãi đầu, nhẹ giọng trả lời: “Bởi vì trước đó chính trị viên từng nói, mệnh lệnh của cấp trên bắt buộc phải ghi nhớ. Vì thế mỗi một câu thầy nói em đều nghiêm túc nghe. Nghiêm túc nghe rồi đương nhiên sẽ nhớ thôi.”
Đáy mắt Trịnh Tây Dã nhiễm chút ý cười nhẹ, anh nhướn mày: “Không tệ, ngoan lắm.”
Được anh khen, trong lòng Hứa Phương Phỉ vui lắm, cô cũng cười ngọt ngào. Cô còn đang muốn nói gì đó thì Lý Hàm với Đậu Đại Vĩ học ngôn ngữ đã chạy qua.
Hai người nói mấy tiếng báo cáo rồi lấy dao, rau và thịt trong tay Trịnh Tây Dã, sau đó bắt đầu thái.
Trịnh Tây Dã nhìn hai thiếu niên một lát, thấy động tác thái rau của hai người mặc dù còn lạ lẫm nhưng so với Lý Vũ còn đang chống đẩy kia thì đáng tin hơn không chỉ mười con phố thôi đâu. Anh khom người ngồi xuống, sắc mặt lạnh lùng thêm củi khô vào bếp.
Lúc này mọi người đều đang có việc để làm, Hứa Phương Phỉ cảm thấy cô không thể nhàn rỗi được. Cô đến bên cạnh Trịnh Tây Dã, ngồi xuống hỏi nhỏ giọng: “Chính trị viên, cứ để em thái rau giúp cho.”
Mặt Trịnh Tây Dã lạnh tanh: “Thái rau thôi không cần đến ba người.”
Hứa Phương Phỉ nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ: “Em không có gì để làm cả. Vừa rồi lúc thầy giao nhiệm vụ cho mọi người, vì sao không giao cho em?”
Trịnh Tây Dã: “Ai bảo em không nói?”
Hứa Phương Phỉ: “Thầy có ý gì ạ?”
Trịnh Tây Dã quay mặt qua nhìn cô, cực kỳ bình tĩnh đáp: “Em là “nhân viên cơ động”, không có nhiệm vụ với công việc cố định nhưng phải tùy cơ ứng biến, chỗ nào cần thì chuyển đến chỗ đó.”
Nghe thấy cách nói ấy, nhất thời tinh thần Hứa Phương Phỉ được vực dậy. Cô gật mạnh đầu: “Vâng ạ, chính trị viên, em hiểu rồi! Vậy bây giờ em phải làm gì?”
Trịnh Tây Dã: “Ngồi bên cạnh tôi, ở cạnh tôi.”
Hứa Phương Phỉ: “... Dạ?”
Lại thấy lão đại chính trị viên cực kỳ bình tĩnh bổ sung: “Ở cạnh tôi đốt lửa.”
Hứa Phương Phỉ thầm xoa bụng, thái rau thì không cần đến ba người, lẽ nào đốt lửa cần đến tận hai người sao?
Nhưng chính trị viên là cấp trên, Trịnh Tây Dã đã nói ra, một tân binh nhỏ mới đến như cô đương nhiên không thể chống lại lệnh. Thế là Hứa Phương Phỉ chỉ đành lặng lẽ cúi người, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
Cứ như vậy kéo đông kéo tây để đốt lửa, vài phút sau, dưới sự đồng tâm hiệp lực hợp tác của mọi người, bữa cơm huấn luyện dã ngoại đầu tiên của doanh trại tân binh đã chính thức ra lò.
Một tổ mười người bao quanh một đĩa cơm và một đĩa rau, người nào bê bát của người nấy rồi bắt đầu ăn.
Ăn cơm xong, chỉ huy để cho các đại đội thu dọn đồ đạc gọn gàng, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc đến nơi nào đó trong rừng, Trịnh Tây Dã đang cúi đầu nhìn vài tin nhắn Tôn Diễn gửi đến, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng nói nhẹ nhàng, báo cáo với anh: “Báo cáo chính trị viên.”
Trịnh Tây Dã bình tĩnh quay đầu lại.
Cô gái nhỏ bên cạnh đang nhìn anh, mặt đỏ lên, biểu cảm vi diệu giống như xấu hổ, lúng túng, lại có chút khó xử.
Trịnh Tây Dã: “Sao thế?”
Hứa Phương Phỉ xấu hổ chết mất, một lúc sau mới căng da đầu nói một câu, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Em, em muốn đi vệ sinh.”
Vừa rồi lúc ăn cơm cô đã thấy mắc vệ sinh rồi, vì không muốn ảnh hưởng đến tiến độ huấn luyện của cả đội ngũ, cô mới nhịn đến hiện tại.
Lúc này, cô cảm nhận được rõ ràng bản thân đã sắp đến cực hạn của sinh lý, bàng quang sắp vỡ tung rồi.
Mặt Trịnh Tây Dã hơi trầm xuống, nhớ đến gì đó, anh quay đầu lại nhìn Cố Thiếu Phong: “Vừa rồi ăn cơm xong, có phải chỉ huy không hạ lệnh cho nghỉ ngơi tại chỗ không?”
“Đúng vậy, có lẽ chỉ huy quên mất. Bình thường hay tận dụng chút thời gian đó đi vệ sinh, lão La quên mất, có lẽ có nhiều tân binh nhịn sắp chết rồi.” Cố Thiếu Phong thuận miệng đáp lời. Anh ấy nhìn Trịnh Tây Dã, thì thầm: “Sao thế thần tượng, anh cũng muốn đi hả?”
Hứa Phương Phỉ nghe thấy hai người nói chuyện, khóc chít chít nói: “Đội trưởng Cố, không phải đội trưởng Trịnh muốn đi, là em muốn.”
Cô thực sự sắp nhịn đến chết rồi!
Cố Thiếu Phong suy nghĩ một chút rồi cau mày: “Vùng hoang vu hẻo lánh này, em không biết đường, không thể để một mình em rời đội. Nếu như lạc đường, hậu quả không thể lường được.”
Lúc này, Hứa Thanh đứng phía sau Trịnh Tây Dã mở miệng, trầm giọng nhắc nhở: “Đội trưởng Trịnh, đội trưởng Cố, vừa rồi em thấy mấy đội khác cũng có người rời đội rồi, cán bộ bộ đội cũng đi cùng, có lẽ là tìm nơi đi vệ sinh.”
Vừa nói xong, Cố Thiếu Phong suy nghĩ vài giây: “Được rồi. Hứa Phương Phỉ, tôi dẫn em tìm một nơi gần đây, chúng ta tranh thủ mười phút là bắt kịp.”
Trong mắt Hứa Phương Phỉ lộ ra chút cảm kích, vừa gật đầu xong, Trịnh Tây Dã đã nói.
Trịnh Tây Dã: “Anh tiếp tục dẫn đội, tôi đưa em ấy đi.”
Cố Thiếu Phong xua tay: “Không cần, không cần. Anh Dã, tôi đi cùng là được rồi. Cán bộ bộ đội vốn dĩ quan tâm đến những chuyện sinh hoạt hằng ngày như vậy mà.”
Giọng điệu Trịnh Tây Dã trầm xuống, không mang theo ý tốt: “Em ấy là một cô gái, anh là tên đàn ông, đi cùng không tiện.”
Cố Thiếu Phong bị mấy lý lẽ kỳ lạ này làm cho sững sờ. Mặt anh ấy lộ ra vẻ mê mang: “Thần tượng, tôi là đàn ông, anh cũng thế còn gì. Có gì khác nhau sao?”
Trịnh Tây Dã không cảm xúc: “Khác biệt rất lớn.”
Cố Thiếu Phong: “Khác biệt chỗ nào?”
Trịnh Tây Dã trấn tĩnh nói nhảm: “Anh có bạn gái rồi, tôi không có. Anh phải tránh đi, tôi không cần.”
Cố Thiếu Phong nghe xong, anh ấy vỗ đùi, lòng thầm nghĩ đúng lắm! Chính là lý lẽ này! Thần tượng thật chu đáo, thấu hiểu lòng người, thực sự làm người ta cảm động!
Anh ấy kích động không thôi, chắp hai tay lại đưa lên trước cười rồi nghiêm mặt: “Thần tượng, anh quả nhiên đủ nghĩa khí! Được rồi, anh đi đi!”
Hứa Thanh: “...” Giỏi lắm.
Hứa Phương Phỉ: “...” Ơ.
Một phút sau, Hứa Phương Phỉ mang theo quả đầu tròn tròn đỏ như quả cà chua theo sau chính trị viên nhà cô rời đội ngũ.
Huấn luyện dã ngoại mô phỏng lúc hành quân đánh trận, phần lớn hoàn cảnh tác chiến đều là vùng núi hoang dã của núi Vân Quán, đương nhiên không có nhà vệ sinh cho người sử dụng. Do đó, trong quá trình, nếu như học viên xuất hiện tình huống khẩn cấp, chỉ có thể lặng lẽ giải quyết trong rừng.
Trời còn sáng, Hứa Phương Phỉ thực sự xấu hổ muốn chết.
Nếu như không phải đã đến bước đường cùng không thể không giải phóng, cô tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để Trịnh Tây Dã dẫn cô rời đội ngũ.
Không phải vì anh mà là vì...
Mất mặt.
Thực sự quá mất mặt.
Trong lòng Hứa Phương Phỉ, nước mắt đã chảy thành nước hồ rồi, trái tim như tro tàn, cô theo sau bóng lưng cao to đĩnh đạc của anh. Sau khi đi vài mét, bóng dáng của đội huấn luyện dài phía sau lưng đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cây cối trong núi âm u, bốn phía đều là tiếng chim hót, sâu kêu.
Trịnh Tây Dã tìm một gốc cây cổ thụ cao chọc trời, sau khi nói với thiếu nữ mặt đỏ đến mang tai một câu “ở đây đi”, anh lùi lại mấy mét, quay người đi không nhìn cô.
Một lát sau, hai người theo đường cũ, tiếp tục đuổi theo đại đội.
Trong rừng không có đường, bốn phía đều là sâu, muỗi, chuột, kiến… Các cán bộ bộ đội đã xịt nước đuổi côn trùng lên người các học viên từ trước. Mặc dù không thể làm cho các tân binh hoàn toàn không bị muỗi cắn, nhưng trong điều kiện bình thường, cùng lúc đi cả một đội ngũ với số lượng người lớn, nồng độ nước đuổi côn trùng trong không khí cao, dù trong số mọi người cũng có người bị cắn, nhưng đó chỉ là thiểu số.
Thế nhưng lúc này rời khỏi đội ngũ, cô gái nhỏ da mỏng thịt mềm đột nhiên trở thành bữa tiệc lớn của đám muỗi.
Mới bước đi cách vài bước chân, trên cánh tay Hứa Phương Phỉ đã bị muỗi cắn hai nốt.
Cô vừa ngứa vừa khó chịu, chốc chốc lại xắn tay áo gãi. Cô cắn răng nhịn xuống, tiếp tục đi về phía trước mà không nói một lời.
Đúng vào lúc này, đột nhiên một cụm hoa màu sắc rực rỡ xuất hiện trong tầm mắt cô. Đóa hoa màu hồng tím, lá xanh lục được tập hợp lại thành một bó, nằm trong các ngón tay thon dài với đốt xương rõ ràng của người đàn ông.
Hứa Phương Phỉ hơi sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Chính trị viên, đây là...”
Trịnh Tây Dã cụp mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, mềm giọng: “Cầm đi!”
Đột nhiên chỉ trong một hơi thở, nhiệt độ gò má Hứa Phương Phỉ tăng lên, chậm chạp một lát, cuối cùng cô cũng đưa tay nhận lấy bó hoa nhỏ kia rồi nói: “Cảm ơn.”
Trịnh Tây Dã quay người tiếp tục đi về phía trước.
Hứa Phương Phỉ ôm bó hoa hồng tím, đi phía sau anh, sắc má so với hoa trong lòng còn diễm lệ hơn. Trầm mặc một lát, cô không nhịn được hỏi nhỏ: “Chính trị viên, cái này là thầy vừa mới hái sao?”
Trịnh Tây Dã: “Ừm.”
Mặt Hứa Phương Phỉ càng đỏ hơn, xấu hổ thì thầm: “Trong hoàn cảnh như thế, sao thầy còn muốn tặng hoa cho em?”
Vừa mới dứt lời, thân hình Trịnh Tây Dã rõ ràng khựng lại. Sau đó anh quay người lại nhìn cô, thấp giọng, nói từng câu từng chữ: “Nghe rõ này.”
Hứa Phương Phỉ hoang mang chớp mắt: “Dạ?”
Trịnh Tây Dã nói: “Loại hoa này là phong lữ thảo, hương thơm thanh đạm quyến rũ lòng người, quan trọng nhất là, nó có tác dụng đuổi muỗi thần kỳ. Tôi thấy em bị muỗi cắn, tìm một lúc lâu mới thấy có vài gốc, hái đến cho em đuổi muỗi. Hơn nữa bây giờ là ban ngày, buổi huấn luyện dã ngoại hôm nay còn chưa kết thúc, chúng ta đang đuổi theo đội ngũ đó.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Anh nói xong còn nhướn mày, nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt có một chút trêu đùa, anh hỏi: “Bạn đồng chí nhỏ này, xin hỏi trong đầu em lúc này đang chờ đợi điều gì hả?”
Hứa Phương Phỉ: “...”