Không thể tưởng tượng được lời nói rợn người đó khiến tóc Hứa Phương Phỉ như muốn bốc cháy.
Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, cổ cũng đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa buồn bực mắng: "Anh lại nói linh tinh, anh có tin em sẽ không cùng anh đi mua bánh bao nữa không."
Trịnh Tây Dã: "..."
Trịnh Tây Dã chưa bao giờ nghe thấy sự uy hiếp "có sát thương" nào dễ thương như vậy. Anh bật cười, nhìn cô rồi cong khóe miệng, dịu giọng xuống, nói: "Uy hiếp của em đáng sợ thật đấy."
Hứa Phương Phỉ mặc dù hơi ngốc nghếch, nhưng nhìn chung vẫn là một cô gái thông minh, cô đương nhiên nhận ra tên khốn xinh đẹp này đang nói mát. Cô không nói nên lời, vừa xấu hổ vừa tức giận, không biết làm cách nào để trút giận, chỉ có thể đỏ mặt, đi nhanh hơn như để hả giận, vượt qua Trịnh Tây Dã, bỏ lại anh ở phía sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy nhiên khi hai người cách nhau chừng năm mét.
Một giọng nói tùy ý vang lên từ phía sau, nói: "Đồng chí Hứa Phương Phỉ, ngày đầu tiên đi học anh đã dạy em điều gì?"
Hứa Phương Phỉ dừng lại, quay người nhìn anh, không tình nguyện, nhỏ giọng đáp: “Báo cáo chính trị viên, anh nói đi lại trong trường quân đội, trên ba người thì đi theo hàng, dưới ba người trên một người thì đi song song."
Trịnh Tây Dã: "Thế sao em đi nhanh vậy?"
Hứa Phương Phỉ: "..."
Trịnh Tây Dã bình tĩnh, nhẹ nhàng nói ra hai từ: "Lại đây."
“...A.” Nội quy trường học vẫn là trên hết. Thân là học viên của trường quân đội, Hứa Phương Phỉ lập tức chán nản, chỉ có thể cúi đầu xuống, xoay người, lặng lẽ quay trở lại bên người chính trị viên của cô.
Hầu hết các cửa sổ trong nhà ăn trong trường Công nghiệp quân sự Vân Thành chỉ mở ra vào giờ ăn, mà thời gian làm việc và nghỉ ngơi của học sinh trường quân sự lại vô cùng có tính quy luật. Do hai nguyên nhân đó, vào lúc tám giờ, nhiều nhà ăn đã rất vắng người, toàn bộ cả tầng nhà ăn chỉ có rải rác vài học viên đang ăn mì uống cháo.
Hứa Phương Phỉ đi theo Trịnh Tây Dã vào nhà ăn, đi qua cửa sổ bán cháo và mì, đến cửa sổ nhỏ bán bánh bao ở phía trong cùng.
Đầu bếp căng tin đội mũ bếp cao màu trắng nhanh chóng đặt bánh bao vào túi, đồng thời để người mua bánh quẹt thẻ, các loại bánh trong lồng hấp bốc khói nghi ngút, tỏa ra mùi hương hấp dẫn.
Trịnh Tây Dã nhìn thoáng qua thực đơn ngay phía trên cửa sổ, thuận miệng hỏi người bên cạnh: "Em ăn gì?"
Hứa Phương Phỉ giật mình, xua tay, lịch sự từ chối: “Vừa rồi em ăn rồi, anh không cần mua cho em.”
“Bánh nấm hương thịt gà của trường Công nghiệp quân sự là ngon nhất.” Trịnh Tây Dã nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày: “Em chắc chắn không muốn ăn thử sao?”
Hứa Phương Phỉ vẫn lắc đầu.
Có vài người đang xếp hàng trước cửa sổ bán bánh bao, Trịnh Tây Dã bỏ lại một câu “đợi anh một chút” rồi tiến lên phía trước, đứng sau một học viên nam cao gầy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ mất một chút thời gian là đến lượt Trịnh Tây Dã.
Sau khi gọi món, anh quẹt thẻ để thanh toán.
Nhìn thấy Trịnh Tây Dã trở lại, Hứa Phương Phỉ vô tình dời tầm mắt xuống dưới, nhìn thấy túi đồ ăn sáng mà anh đang cầm trên tay, cô lập tức giật mình, hô nhỏ: "Chính trị viên, chẳng phải em nói với anh là không cần mua cho em sao?"
Trịnh Tây Dã: "Chỗ này đều là phần của anh."
Hứa Phương Phỉ không thể tin được: "Anh mua gì mà túi lớn như vậy?"
“Ba cái bánh thịt gà, hai cái bánh bao, bốn quả trứng gà và một ly sữa đậu nành.”
Trịnh Tây Dã tùy ý nói: “Nhiều à?”
Hứa Phương Phỉ trợn mắt há hốc mồm. Hai mắt cô mở to, miệng cũng há ra thành hình chữ O tròn xoe. Một lúc lâu sau, cô mới nuốt nước bọt, khô khốc rặn từng chữ: "Bữa sáng của anh đủ cho em ăn cả ngày."
Cái này
Như vậy ăn cũng quá nhiều rồi!
Trịnh Tây Dã nghe vậy, tự nhiên rũ mắt đánh giá cô từ trên xuống, nhẹ giọng nói: "Khung xương em nhỏ như vậy, sao có thể so sánh với anh?"
Hứa Phương Phỉ nghẹn lời. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô thấy cũng đúng. Anh to lớn như vậy, cả người đều là cơ bắp rắn chắc, hơn nữa bình thường anh toàn rèn luyện thể năng cường độ cao, nếu không ăn nhiều chút, sợ là sẽ bị tụt huyết áp té xỉu.
Sau khi suy nghĩ xong, Hứa Phương Phỉ ngay lập tức hiểu được sức ăn như Tarzan của chính trị viên. Cô chỉ vào đồ ăn trong tay anh, hỏi: "Chính trị viên, bây giờ chúng ta cần tìm chỗ ngồi không?"
Trịnh Tây Dã nhìn quanh nhà ăn một vòng rồi lắc đầu.
Hứa Phương Phỉ bối rối.
Cô chưa kịp hỏi thì Trịnh Tây Dã đã tiện tay lấy ra một bánh bao lớn từ trong túi, cắn một miếng, vừa nhai vừa mang vẻ mặt lạnh nhạt, cử động cằm, ra hiệu cho cô đi ra ngoài với anh.
Hai người cùng nhau rời khỏi nhà ăn.
Mới đi được vài bước, Hứa Phương Phỉ cảm thấy kỳ lạ. Cô quay đầu nhìn Trịnh Tây Dã đang ăn bánh bao, hỏi: "Chính trị viên, tại sao anh không ăn sáng trong nhà ăn?"
Trịnh Tây Dã nói: "Nhà ăn quá đông người."
Hứa Phương Phỉ vẫn không hiểu: "Ăn cơm cần gì phải quan tâm có đông người hay không, cũng không phải không có chỗ ngồi."
Trịnh Tây Dã liếc mắt nhìn cô, giọng điệu rất bình tĩnh, tiếp tục nói: "Anh chỉ muốn ở một mình với em."
“…” Mặt Hứa Phương Phỉ lập tức đỏ bừng, trong lòng cảm thấy hoảng loạn, dời đi tầm mắt giống như đang lảng tránh, không dám nhìn anh. Dừng lại một lúc rồi cô ấp úng, nhỏ giọng nói tiếp: “Vậy chúng ta bây giờ đi đâu?”
Dừng một chút, cô do dự một chút, lại lên tiếng, thấp giọng nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi dạo đi.” Trịnh Tây Dã dừng một chút, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, hoa giấy bên cạnh hồ nhân tạo chắc là đang nở.”
Nghe thấy hai chữ “hoa giấy”, ánh mắt Hứa Phương Phỉ hơi lóe lên, cô kinh ngạc hỏi: “Trong trường cũng trồng hoa giấy sao?”
“Ừ. Bên cạnh hồ nhân tạo trồng một hàng lớn. Mỗi mùa thu đông đến, hàng hoa đó đều nở rất đẹp.” Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm: “Em muốn đi xem không?”
Hứa Phương Phỉ vô cùng mong chờ, nhanh chóng gật đầu với anh.
Trịnh Tây Dã cong môi: “Đi theo anh.”
Khi tháng mười hai đến gần, thời tiết ở Vân Thành chuyển lạnh. Cuối thu bước sang đầu mùa đông, nhiều loài hoa cỏ lần lượt tàn úa nhưng hoa giấy trồng bên hồ nhân tạo lại đang nở rộ, những bông hoa đỏ tím chen chúc trên cành, những dải hoa rủ xuống tạo thành thác nước hoa giấy, sắc màu rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Ngẩn ngơ trước cảnh sắc lộng lẫy ấy, Hứa Phương Phỉ ngửa cổ đi đi lại lại dưới gốc cây. Cô nhìn thấy bông hoa rơi trên mặt đất, cúi xuống nhặt lên, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay. Chỉ trong vài phút, lòng bàn tay nhỏ bé của cô đựng đầy những đóa hoa nhỏ màu tím.
Trịnh Tây Dã đang ngồi ăn sáng trên ghế dài ở bên hồ. Đôi mắt anh dán chặt vào thân hình nhỏ xinh đang bưng hoa với đôi mắt đen láy và vẻ mặt dịu dàng.
Một lúc sau, Hứa Phương Phỉ thu thập đầy những bông hoa nhỏ, vui vẻ quay trở lại ghế dài rồi ngồi xuống, sau đó nâng những bông hoa lên, xòe lòng bàn tay trước mắt Trịnh Tây Dã, giống như dâng vật báu, nói: “Anh thấy đẹp không?”
Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ xinh linh động trước mắt, thản nhiên cong môi: “Đẹp.”
Hứa Phương Phỉ nhận ra điều gì đó, ngước mắt lên nhìn anh. Cô giơ cao những bông hoa, nghiêm túc nhắc nhở: “Em hỏi anh hoa có đẹp không.”
Trịnh Tây Dã nghiêm túc trả lời: “Anh nói em đẹp.”
Hai má Hứa Phương Phỉ đỏ bừng. Không muốn nói linh tinh, lãng phí trí não với anh nữa, cô quay đầu, tiếp tục thưởng thức những bông hoa nhỏ trong lòng bàn tay. Sau khi thưởng thức một hồi, cô không khỏi nhếch miệng cười, cảm khái: “Quả nhiên những thứ xinh đẹp có thể chữa khỏi tất cả tâm trạng không tốt.”
Trịnh Tây Dã đang bỏ vỏ trứng đã bóc vào túi, nghe vậy thì dừng lại, nhìn cô hỏi: “Hôm nay tâm trạng em không tốt sao?”
Anh vừa nói xong, cô gái nhỏ không biết nghĩ tới cái gì, đôi mắt đang sáng long lanh ngay lập tức ảm đạm xuống vài phần. Mặt cũng cúi xuống, mũi giày thể thao thi thoảng quét qua mặt đất, trông giống như một quả dâu tây nhỏ bị mất nước, hoàn toàn héo rũ.
Trịnh Tây Dã hơi nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Không tiện nói sao?”
“Không hẳn...” Hứa Phương Phỉ buồn rầu nghiêng đầu, do dự không biết có nên nói cho anh nỗi buồn phiền của cô hay không. Chừng một lúc lâu sau, cô mới hạ quyết tâm, hít sâu một hơi rồi thở ra, ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, kể hết đầu đuôi việc Từ Tình San bị tố giác.
Sau khi kể lại toàn bộ câu chuyện, cảm xúc vừa được chữa khỏi trở nên tốt đẹp của Hứa Phương Phỉ lại hạ thấp xuống. Hứa Phương Phỉ rũ mắt một cách cô đơn, ngơ ngác nói: “Chuyện này không phải em làm, nhưng không ai tin cả.”
Trịnh Tây Dã lặng lẽ nhìn cô, không trả lời.
“Chính trị viên, anh biết tâm trạng bây giờ của em như thế nào sao?” Hứa Phương Phỉ quay đầu, chán nản thở dài: “Giống như em cần phải dùng một cây bút hết mực để viết một bức thư dài, dù em có viết mạnh đến cỡ nào, có nghiêm túc đến mức nào, tờ giấy vẫn hoàn toàn trắng tinh.”
Trịnh Tây Dã trầm lặng nói: “Em có muốn nghe quan điểm của anh không?”
Hứa Phương Phỉ gật đầu: “Có!”
"Cảm xúc do dự, chán nản, thất vọng, bất lực và những cảm xúc tiêu cực khác của em thực ra không phải do học viên mắc chứng rối loạn ăn uống hay bất kỳ ai khác mang đến." Trịnh Tây Dã cười rất nhẹ, nói tiếp: "Nó không xuất phát từ phía bên ngoài, mà xuất phát từ chính bản thân em.”
Hứa Phương Phỉ bối rối, khó hiểu cau mày: “Chính trị viên, em không hiểu ý của anh.”
Trịnh Tây Dã: “Trên thế giới này, chín mươi phần trăm những đau khổ mà em cảm nhận được là do kết quả của một sự việc nào đó trái ngược với nhân sinh, giá trị quan và thế giới quan của em. Vì vậy, lúc ban đầu em khó có thể chấp nhận được.”
“Giống như việc của Từ Tình San. Em không phải là người tố giác, mà do những người khác không tin tưởng em, nghi ngờ em, cho nên em cảm thấy uất ức, khổ sở, thậm chí là tức giận. Chính em là người khiến em có những cảm xúc này.”
Giọng nói của Trịnh Tây Dã trầm thấp, chậm rãi nhẹ nhàng, tốc độ nói không nhanh cũng không chậm, dễ dàng khiến người khác ỷ lại và tín nhiệm. Nhìn vào đôi mắt bình tĩnh và dịu dàng ấy, trái tim buồn bực, phiền muộn của Hứa Phương Phỉ dường như ngay lập tức được xoa dịu.
Cô suy nghĩ vài giây rồi nói: “Vậy đối mặt với những việc như vậy, em nên xử lý như thế nào?”
Trịnh Tây Dã ăn xong quả trứng đã bóc vỏ, rồi lại uống một ngụm sữa đậu nành. Sau khi nuốt xong, anh dịu dàng trả lời cô: “Bây giờ em có hai lựa chọn.”
Hứa Phương Phỉ vội vàng hỏi: “Hai lựa chọn gì?”
Trịnh Tây Dã: “Lựa chọn đầu tiên là để anh giải quyết việc này giúp em.”
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc: “Anh ra mặt?”
“Đúng vậy.” Trịnh Tây Dã lắc cốc giấy đựng sữa đậu nành, giọng điệu dịu dàng nói: “Anh giải quyết giúp em, em không cần phải làm xen vào việc gì hết, chỉ cần điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục vui vẻ đi học."
Hứa Phương Phỉ dừng một chút, sau đó hỏi: "Còn lựa chọn thứ hai?"
Trịnh Tây Dã dừng lại, nâng mí mắt, bình tĩnh nhìn cô, nói: “Lựa chọn thứ hai. Em không thể kiểm soát hành vi và suy nghĩ của người khác. Nói những gì em nên nói, làm những gì em có thể làm, thể hiện rõ thái độ của em. Trong tình huống này, em càng trốn tránh, càng sợ hãi, những lời đàm tiếu sẽ càng nhiều.”
Hứa Phương Phỉ rũ mắt, dùng sức nắm các ngón tay lại thành nắm đấm, cô do dự.
Đối với sự hiểu lầm về người tố giác, nếu Trịnh Tây Dã ra mặt, cô có thể tiếp tục trốn trong lớp vỏ của mình, an tâm chờ sóng yên gió lặng là được.
Nếu cô chọn cách thứ hai, cho dù đám Từ Tình San có tin hay không, cô đều phải chủ động nói rõ ràng mọi việc, thể hiện rõ thái độ.
Nhưng.
Hứa Phương Phỉ cắn chặt môi.
Nhưng tính cô nhu mì, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng đỏ mặt cãi cọ với ai, cho dù có “lí lẽ” cũng chưa chắc có thể “tranh luận” được. Hơn nữa, hiện tại tất cả người trong phòng 312 đều có thái độ không tốt với cô, nếu cô dứt khoát xung phong liều chết, cô sợ cô sẽ rụt rè, không thể thừa nhận những lời nói khó nghe đó, sợ các loại hậu quả không thể tượng tượng được...
Nội tâm Hứa Phương Phỉ đấu tranh dữ dội, do dự một lúc lâu.
Trịnh Tây Dã dường như không biết tình cảnh khó khăn hiện tại của cô. Anh bẻ một cái bánh nấm hương thịt gà thành hai nửa, đưa cho cô một nửa: "Đây, ăn thử đi?"
Hứa Phương Phỉ lo lắng đến mức đầu cô như muốn nứt ra, vẻ mặt thê lương nhìn cái bánh bao kia, uể oải nói: “Chính trị viên, em buồn sắp chết rồi, làm gì có tâm trạng ăn cái gì.”
Trịnh Tây Dã cười khẽ, lẩm bẩm như đang cảm thán: “Quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
Hứa Phương Phỉ không biết nói gì, ngước mắt nhìn anh.
“Nhóc con, em mới mười chín tuổi, tương lai còn rất dài, em sẽ còn gặp được rất nhiều những nan đề chân chính và cửa ải khó khăn.” Trịnh Tây Dã nhướng mày, giọng điệu nhẹ nhàng: “Một chuyện nhỏ như vậy đã khiến cho em lo lắng sốt ruột, anh sao có thể yên tâm về em?”
Hứa Phương Phỉ không biết nên nói gì, cảm thấy hơi lạ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh nói khiến em cảm giác không giống như chính trị viên của em.”
Trịnh Tây Dã: “Thế anh giống ai?”
Hứa Phương Phỉ ngập ngừng trả lời: “Giống cha em.”
Trịnh Tây Dã: “...”
Trịnh Tây Dã uốn cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ vào đầu nhỏ của cô, dịu dàng nói: “Anh đối với nhóc con như em có khác nào như đang nuôi con gái đâu?”
Hứa Phương Phỉ kêu đau, ôm đầu rồi xoa. Cô còn đang rối rắm không biết giải quyết việc bị hiểu lầm là tố giác kia như thế nào, không khỏi nhẹ giọng nói: “Chính trị viên, anh cảm thấy chuyện này em nên làm như thế nào? Em muốn nghe đề nghị của anh.”
Trịnh Tây Dã im lặng hai giây rồi nói: “Ích kỷ mà nói, anh muốn giải quyết giúp em.”
Hứa Phương Phỉ: “Tại sao?”
Trịnh Tây Dã: “Bởi vì anh không nỡ để em chịu bất cứ uất ức và tổn thương nào, dù chỉ là một chút.”
Vẻ mặt Hứa Phương Phỉ đỏ lên.
Tuy nhiên, Trịnh Tây Dã ngay lập tức bình tĩnh nói tiếp: “Nhưng lý trí mà nói, anh mong em có thể tự mình ra mặt.”
Lỗ tai Hứa Phương Phỉ nóng lên, cô mím môi vài cái, hỏi: “Tại sao vậy?”
Ánh mắt Trịnh Tây Dã rơi vào trên mặt của cô, nặng nề, sâu không thấy đáy.
Anh nói: "Bởi vì đồng chí Hứa Phương Phỉ, anh và em đều là quân nhân, chúng ta đều có trách nhiệm cần thiết phải gánh vác. Anh không thể bảo vệ em mãi mãi được. Sẽ có một ngày em sẽ trưởng thành, thoát khỏi cánh chim của anh, bước lên con đường mà em cần thiết phải đi. Dù anh không nỡ, không đành lòng, anh cũng cần phải buông tay, để em học được cách độc lập.”
Mỗi tòa ký túc xá của trường công nghiệp quân sự Vân Thành đều được xây giống nhau. Mỗi tầng đều có một phòng giặt, một phòng chứa nước sôi, mỗi ngày sau giờ tự học buổi tối, các học viên sẽ lấy phòng ngủ làm đơn vị di chuyển, đi thành nhóm, mang theo bình siêu tốc đến phòng chứa nước sôi lấy nước nóng.
Hôm nay sau giờ tự học buổi tối, Khúc Tất Trác Mã cầm ấm nước của mình lên như thường lệ, nói với những người khác trong ký túc xá: “Đi thôi, chúng ta đi lấy nước đi!”
Trương Vân Tiệp từ trên giường nhảy xuống, ngồi trên ghế đẩu cúi người thay dép, thuận miệng nói: “Có ai không muốn đi muốn nhờ tớ lấy nước giúp không, nói trước là tớ chỉ có thể lấy giúp một ấm thôi. Nếu nhiều thì tớ không hầu hạ được.”
Lời vừa dứt, Lương Tuyết lập tức nói: “Tớ tớ tớ! Tớ không muốn đi, lớp trưởng, làm phiền cậu lấy hộ tớ.”
Trương Vân Tiệp hơi gắt lên, mắng: “Mấy ngày nay sau khi kết thúc quân huấn, cậu đã đi lấy nước ngày nào chưa? Không được, hôm nay cậu cần phải đi.”
Lương Tuyết đi dép đứng dậy, tiến đến ôm Trương Vân Tiệp, uyển chuyển làm nũng: “Lớp trưởng lớp trưởng, cậu là tốt nhất. Sáng hôm nay tớ bị chuột rút, hiện tại vẫn còn đau, không muốn động, cậu giúp tớ đi mà, tớ bảo đảm đây chắc chắn là lần cuối cùng!”
Trương Vân Tiệp không có biện pháp gì đối với cô gái này, đành phải thở dài, cam chịu lấy nước giúp đại tiểu thư.
Ngụy Hoa lấy thẻ của trường đút ở trên bàn vào túi, nhấc ấm nước lên nhìn, nghi ngờ hỏi: “Hứa Phương Phỉ đâu?”
“Vẫn chưa về, chắc là đang làm bài ở phòng tự học.” Lý Vi trả lời: “Chúng ta chờ cô ấy trở lại thì cùng đi đi.”
Trương Vân Tiệp lại nói: "Trác Mã, cậu cầm ấm nước của Hứa Phương Phỉ đi, chúng ta tiện tay lấy giúp cô ấy.”
Lý Vi: "Hứa Phương Phỉ bảo chúng ta lấy nước cho cô ấy?"
“Không có.” Trương Vân Tiệp trả lời: “Tớ sợ đi phòng chứa nước sôi sẽ gặp mấy người phòng 312.”
Lý Vi vốn nóng tính, vừa nhắc đến chuyện này, cô ấy lập tức tức giận, giận dữ nói: "Gặp được thì sao chứ, chuyện này vốn dĩ không có quan hệ với Hứa Phương Phỉ, bọn họ vẫn kiên quyết hắt nước bẩn lên người Hứa Phương Phỉ! Bọn họ cả ngày ăn nói vớ vẩn, bắt nạt người lương thiện!"
"Ai bắt nạt người lương thiện?" Một giọng nói dịu dàng mềm nhẹ truyền đến từ ngoài phòng. Cửa phòng mở ra, Hứa Phương Phỉ cầm giáo trình đã trở lại.
Khi nhìn thấy cô, vẻ mặt của những cô gái khác trong phòng đều thay đổi.
Nói thêm về chuyện phiền lòng này chỉ khiến không khí ngột ngạt hơn, càng không thoải mái. Lý Vi cười với Hứa Phương Phỉ, pha trò nói: "Không có gì."
Vẻ mặt Hứa Phương Phỉ như thường, rũ mắt nhìn thấy ấm nước trong tay bạn cùng phòng, nói: "Các cậu đi lấy nước sao? Đúng lúc lắm, đi thôi."
Mọi người: "..."
Mọi người nhìn nhau qua lại, đều là vẻ mặt khó nói.
Ở phía bên kia, Hứa Phương Phỉ đã đặt sách xuống, cầm ấm nước lên. Cô ngẩng đầu thấy bạn cùng phòng vẫn đứng im ở đó, mờ mịt nói: "Đi thôi."
“A, đúng vậy, đi đi.” Lý Vi và Ngụy Hoa phụ họa một cách khô khốc.
Lúc này, Trương Vân Tiệp duỗi tay nắm chặt lấy cánh tay Hứa Phương Phỉ.
Hứa Phương Phỉ khó hiểu, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Sao vậy lớp trưởng?”
“Đừng đi phòng chứa nước sôi.” Vẻ mặt Trương Vân Tiệp trầm xuống, nói: “Ngày nào 312 cũng đi lấy nước vào giờ này, lát nữa gặp mặt sẽ làm hỏng tâm trạng của cậu.”
Hứa Phương Phỉ cười nhạt: “Không có việc gì, đi thôi.”
“Hứa…” Trương Vân Tiệp còn muốn nói gì nữa, nhưng Hứa Phương Phỉ đã cầm ấm nước đi ra ngoài.
Hứa Phương Phỉ và cả nhóm phòng 307 đi vào phòng chứa nước sôi.
Trùng hợp thay gặp sáu cô gái phòng 312.
Phòng chứa nước sôi chỉ có hai thùng nước, phải cung cấp nước cho tất cả học viên cả tầng, không gian chật hẹp, hơn nữa mỗi ngày sau giờ tự học buổi tối là lúc cao điểm lấy nước, hiện tại đã xếp hai hàng dài trong phòng chứa nước sôi, thẳng từ trước thùng nước ra đến hành lang bên ngoài.
Phòng 312 đang đứng ở giữa hàng trước thùng nước số một.
Mấy người Từ Tình San vốn đang nói chuyện. Đột nhiên, một người trong số họ nhìn thấy nhóm Hứa Phương Phỉ và Trương Vân Tiệp, sắc mặt thay đổi, sau đó lập tức đẩy cánh tay Từ Tình San, liếc mắt với cô ta.
Từ Tình San liếc mắt nhìn về phía sau.
Nhìn thấy Hứa Phương Phỉ, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lập tức tối sầm lại vài phần, khinh thường rời mắt.
Chu Thiến phòng 312 hừ lạnh một tiếng nói: "Có người da mặt dày thật, làm chuyện xấu xong không biết tránh ra xa chút, ngày nào cũng xuất hiện trước mặt nạn nhân. Cố ý khiến người khác không thoải mái!"
Từ Tình San kéo tay áo Chu Thiến, lắc đầu: "Quên đi, lớp trưởng. Tớ không để ý đến cô ta."
Lý Vi nghe hai người nói chuyện, tức giận xắn tay áo, muốn xông lên lại bị Hứa Phương Phỉ ngăn lại.
Khóe miệng Hứa Phương Phỉ hơi cong, nói: “Đứng yên, lỡ lát nữa nước đụng vào người, bị nước sôi làm bỏng thì phải làm sao?”
“...”
Lý Vi tức giận nghiến răng, ngại nhiều người không dám phát tác, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Hứa Phương Phỉ rũ mắt xuống, an tĩnh xếp ở cuối hàng của thùng nước số hai.
Không biết vì sao, tất cả học sinh trong phòng chứa nước sôi nhìn thấy người của phòng 307 đều không thoải mái, đồng loạt lùi ra xa, ngay cả học sinh phía trước cũng bước lên trên, tránh xa mấy cô gái này.
Không lâu sau, một cuộc nói chuyện thì thầm vang lên trong phòng chứa nước sôi.
Người đặt câu hỏi là một học viên nữ năm cuối, khó hiểu hỏi: “Lạ thật, sao mọi người lại đứng chen chúc như vậy?”
Bạn cùng phòng trả lời: “Phía sau là người phòng 307.”
Học viên năm cuối tò mò: “307 làm sao vậy?”
Bạn cùng phòng: “Nghe nói học viên phòng đó đều có vấn đề về nhân phẩm, nên mọi người mới tránh xa, không tiếp xúc với bọn họ…”
Học sinh năm cuối: “Cụ thể là chuyện gì vậy?”
Người bạn cùng phòng trả lời: “Tớ không rõ lắm, hình như là không giữ chữ tín, bán đứng bạn bè gì đó.”
“Ồ, thế thì quá đáng thật.”
“Đúng thế, thật quá đáng.”
Tin đồn lan truyền giống như virus.