Nụ hôn nồng cháy

Thời gian cứ như đang dần chìm vào biển sâu, không một tiếng động, không một gợn sóng, cũng không một tiếng vang. Cuối tháng Mười Hai, học kỳ đầu tiên của Hứa Phương Phỉ, kể từ khi cô nhập học trường đại học công nghiệp quân sự Vân Thành, kết thúc bằng việc thức khuya dậy sớm và tập luyện mỗi ngày.
Cả trường được nghỉ đông, trường học dần dần trở nên trống vắng. Các học viên lục đục thu dọn và sắp xếp hành lý, mua vé để đi về nhà đón Tết.
Trước khi rời trường, Hứa Phương Phỉ tính toán lại thật chi tiết những khoản đã chi tiêu của mình trong học kỳ này. Sau khi tính toán xong, cô vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng khi phát hiện ra rằng, bởi vì hằng ngày cô đều cần kiệm giảm thiểu chi tiêu, nên từ đầu học kỳ đến giờ, số tiền phụ cấp mà nhà trường phát cho học viên của cô vẫn còn đang dư dả. Số dư trong thẻ sinh viên của cô, ấy vậy mà vẫn còn hơn mấy trăm đồng nhân dân tệ.
Hứa Phương Phỉ cảm thấy rất vui mừng. Cô thích thú và sung sướng gọi điện thoại cho Kiều Tuệ Lan, nói cho mẹ của mình biết rằng cô đã mua vé tàu cao tốc của ngày hôm sau, đến tối ngày mai là cô đã có thể về đến nhà rồi.
Mấy tháng không gặp mặt, Kiều Tuệ Lan nhớ nhung cô con gái của bà đã đến mức không chịu được nữa, ở trong điện thoại bà liên tục nói "Tốt", còn bảo rằng: "Trên đường đi con nhớ phải chú ý đến an toàn nhé, mẹ sẽ đến ga tàu hoả để đón con."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ cười, cô nói không cần: "Không cần phải đón con đâu ạ. Mẹ à, con tự bắt taxi về nhà là được rồi."
Đợi cô cúp điện thoại, Trương Vân Tiệp bèn vừa lấy đôi dép đế bệt màu đen từ dưới gầm giường ra, vừa ở bên cạnh nhắc nhở: "Trước khi đi thì nhớ đến chỗ chính trị viên với cán bộ đội của các cậu để lấy bảng xin phép, còn phải ký tên nữa. Nếu không, gác cổng bên kia không nhìn thấy đồ thì sẽ không để cho cậu đi đâu."
Hứa Phương Phỉ gật đầu, nói: "Được, tớ biết rồi."
Dáng người Trương Vân Tiệp rất cao, trông rất anh tuấn. Lúc bình thường mặc quân trang cô ấy là một lớp trưởng hoa hậu trong trường quân sự, tư thái anh dũng hiên ngang. Lúc này cô ấy đã thay đổi phong cách bằng chiếc áo khoác bành tô màu đen cùng với quần ống côn màu xám, phối hợp với mái tóc ngắn mát mẻ sảng khoái, lại giống như là một người theo trào lưu chụp ảnh mẫu trên đường phố.
Cô ấy đứng lên, đứng đối diện với tấm gương toàn thân để chỉnh lại đầu tóc một chút, sau đó bèn xách cái ba lô du lịch màu đen ở trên bàn, khoác lên vai. Cô ấy vẫy tay với Hứa Phương Phỉ, nói: "Tớ đi nhé, Hứa Phương Phỉ, có chuyện gì thì liên lạc qua WeChat nhé. Hẹn năm sau gặp lại!"
Hứa Phương Phỉ mỉm cười, cũng vẫy tay với Trương Vân Tiệp: "Hẹn năm sau gặp lại."
Trương Vân Tiệp vừa đi, phòng 307 trong thoáng chốc chỉ còn lại hai người, Hứa Phương Phỉ và Khúc Tất Trác Mã. Nhìn ký túc xá trống trải, Khúc Tất Trác Mã cố ý kéo dài giọng điệu, tiu nghỉu than thở, nói: "Haizz, đều đi hết cả rồi, bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta dựa vào nhau mà sống, cùng nhau trông coi gian phòng trống này thôi."
Hứa Phương Phỉ đội mũ quân đội lên, thuận miệng hỏi: "À, đúng rồi, Trác Mã này, dạo này được nghỉ rồi, tớ nên đến đâu để tìm chính trị viên với cán bộ đội để lấy bảng xin phép và chữ ký đây?"
Khúc Tất Trác Mã trả lời: "Đến ký túc xá đi! Mấy cán bộ đội của cậu đều ở khu ký túc xá nam sinh, tòa số 2 ấy, cậu cứ đi thẳng tới đó, đến dưới lầu rồi gọi điện thoại là được."
"Ừ ừ."
Trường quân đội quản lý rất nghiêm khắc, ngoại trừ kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông ra, trên nguyên tắc thì các học viên không được rời khỏi khuôn viên trường học hoặc là về nhà. Kể cả là dịp nghỉ hè hay nghỉ đông, có muốn rời khỏi nơi đóng quân thì cũng bắt buộc phải điền bảng xin phép, sau đó còn phải để cho cán bộ đội và chính trị viên ký tên mới được.
Hứa Phương Phỉ hăm hở kỳ vọng được trở về nhà gặp mẹ và ông ngoại, bước chân nhanh như gió, dọc đường vừa đi vừa ngâm nga ca hát, đi về phía khu vực ký túc xá nam sinh.
Đến dưới lầu của tòa nhà số 2 rồi, cô móc điện thoại ra, hít một hơi thật sâu, nhấn nút gọi một dãy số.
Tút tút tút mấy tiếng, có người nhấc máy. Trong ống nghe truyền ra giọng nói của Trịnh Tây Dã, biếng nhác tản mạn, còn kèm theo một chút giọng mũi như có như không, nghe có vẻ rất lười biếng, lại có một loại từ tính đầy quyến rũ.
Anh nói: "Hửm?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng điệu rù quến này xuyên vào trong tai, trực tiếp làm cho Hứa Phương Phỉ hít thở hụt mất một nhịp. Cô chớp chớp mắt, tim đập loạn nhịp, phải mất vài giây mới tìm lại được chức năng phát thanh của mình, nhỏ giọng hỏi: "Thưa chính trị viên, xin hỏi, thầy có đang ở ký túc xá không ạ?"
Trịnh Tây Dã vẫn cứ lười biếng như cũ, đáp: "Có."
"Sáng ngày mai em phải về nhà rồi, nên hôm nay em đến tìm thầy với đội trưởng Cố để điền vào bảng xin phép rời trường học ạ..." Cố Phương Phỉ dừng lại một lúc, cực kỳ cẩn thận dò hỏi: "Xin hỏi, bây giờ thầy có tiện hay không ạ?"
Đầu bên kia vẫn là: "Có."
Cái giọng này...
Hứa Phương Phỉ mơ hồ nhận ra được điều gì, buột miệng nói: "Chính trị viên ơi, thầy đang ngủ ạ?"
"Ừ."
Giọng nam tính trầm thấp ở trong ống nghe, trộn lẫn với sương khí lúc chập tối của mùa đông, từng dây từng sợi quấn lấy bên tai cô, trong lòng Hứa Phương Phỉ sinh ra một loại cảm giác xấu hổ kèm theo thẹn thùng, nói: "Thật ngại quá, đánh thức thầy rồi ạ."
Trịnh Tây Dã phản ứng rất bình thường, phát ra âm chữ khàn khàn bằng giọng mũi: "Em đang ở chỗ nào dưới lầu?"
Hứa Phương Phỉ nhìn ngó xung quanh một lúc, thành thật trả lời: "Ở bên cạnh bảng thông báo ạ."
"Đợi đấy." Nói xong, không đợi cô trả lời, Trịnh Tây Dã ở đầu bên kia điện thoại đã cúp máy mất rồi.
Hứa Phương Phỉ nắm lấy điện thoại, đứng yên tại chỗ chờ đợi một cách ngoan ngoãn.
Không bao lâu sau, tiếng bước chân ở đằng sau tiến lại gần phía cô, nhịp chân không nhanh cũng không chậm, giống như tiếng dép lê đang biếng nhác kéo lê trên nền bê tông vậy. Hứa Phương Phỉ ngẩn ra một lúc, cô quay đầu nhìn lại, một dáng người cao lớn đã bất thình lình chiếu vào trong tầm mắt của cô.
Tư thế đứng của Trịnh Tây Dã rất tùy ý, mặc một chiếc áo khoác dài tay màu trắng, hai tay đút trong túi quần, mí mắt rũ xuống, khuôn mặt tuấn mỹ rất đạm mạc, trên chân là đôi dép xăng đan dành cho nam giới không thể phèn hơn được nữa. Nhưng, những điều này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là, anh vậy mà lại đang mặc một chiếc quần đùi quyền anh màu đen, một đôi bắp chân rắn chắc, cơ bắp cân đối, không có một chút thịt thừa nào, đang vô cùng hào phóng mà lại huênh hoang lộ rõ trong không khí.
Cùng mang theo cả vết thương dữ tợn ở trên xương cẳng chân, tiếp nhận lễ tẩy trần của cơn gió ngược.
Trời ơi!
Tròng mắt của Phương Phỉ đều trừng lớn lên rồi, vừa đau lòng lại vừa giật mình, ngay cả lúc nói chuyện đều trở nên lắp bắp: "Chính, chính trị viên ơi, thầy không lạnh sao?"
Trịnh Tây Dã nói: "Không lạnh."
... Chỉ có quỷ mới không cảm thấy lạnh! Trước khi cô ra ngoài rõ ràng có nhìn qua dự báo thời tiết, nhiệt độ cao nhất trong ngày hôm nay mới mười một độ!
Người này rốt cuộc là một con người dị hợm gì thế không biết? Trời mùa đông lạnh như thế này cũng không biết mặc cái quần dài vào cho cẩn thận, đúng thật là cậy mình có da dày, thịt dày, có chút cơ bắp biết đánh nhau chứ gì? Trên chân của anh còn có vết thương nữa đấy!
Hứa Phương Phỉ theo bản năng mà siết chặt cái áo bông của mình lại, phèo phổi trong người cô đều giận dữ đến muốn phồng lên luôn rồi. Im lặng một lúc, cô lại nói: "Chính trị viên ơi, em đến tìm thầy để điền vào bảng xin nghỉ và xin chữ ký ạ."
"Bảng xin nghỉ ở chỗ đội trưởng Cố của các em." Trịnh Tây Dã nói: "Cậu ấy không có ở đây, có việc phải ra ngoài rồi."
"Dạ?" Hứa Phương Phỉ nghe vậy liền ngây người ra, nói: "Vậy khi nào thì đội trưởng Cố quay lại ạ?"
Trịnh Tây Dã: "Chắc cũng chỉ chừng hai mươi phút nữa thôi."
Bả vai mảnh khảnh của Hứa Phương Phỉ thả lỏng xuống, chán nản gật đầu: "Ồ, vậy em ở đây đợi đội trưởng Cố vậy."
Nói xong, cô lại nhớ tới điều gì, ngẩng cổ lên nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước mặt, nói: "Chính trị viên ơi, thầy mau quay về ngủ tiếp đi, đắp chăn dày một chút. Đợi đội trưởng Cố trở lại rồi em gọi thầy sau, được không ạ?"
Trịnh Tây Dã: "..."
Trịnh Tây Dã: "Tôi tỉnh ngủ rồi."
Hứa Phương Phỉ khựng lại một lúc, âm thầm gật đầu: "Ừm."
Trịnh Tây Dã rũ mí mắt nhìn cô chằm chằm, lại nói: "Giữa mùa đông như thế này, lại đang có gió Bắc, em đứng ở đây đợi mà không thấy lạnh à?"
Hứa Phương Phỉ có chút cạn lời, trong lòng cô còn đang nghĩ, thì ra ông cụ nhà anh cũng biết rằng bây giờ đang là mùa đông nữa kia đấy! Mặc cái quần đùi cũng không thấy lạnh, em còn phải mặc áo bông nữa kìa! 
Không đợi cô nói chuyện, Trịnh Tây Dã đã hành động rồi. Anh quay người, đôi chân dài cất bước đi về phía tòa nhà ký túc xá, nhàn nhạt quẳng lại một câu: "Đi, đến chỗ tôi!"
"Em không..." Hứa Phương Phỉ mấp máy môi, theo bản năng muốn nói không cần.
Thế nhưng, sếp lớn chính trị viên người ta đã một mình mặc kệ mà đi lên lầu rồi, chỉ để lại cho cô một bóng lưng bá đạo cứng rắn, không dễ gì nghi ngờ được.
Hứa Phương Phỉ: "..."
Hứa Phương Phỉ lực bất tòng tâm, chỉ đành đi theo Trịnh Tây Dã lên trên lầu.
Ở từ tầng 1 đến tầng 3 của tòa nhà số 2 đều là chỗ của cán bộ đội, chính trị viên và giáo viên. Đám sĩ quan quân đội này đều là hai mươi mấy tuổi hoặc là ở độ tuổi lớn hơn, rất ít khi đến phòng của nhau. Phần lớn thời gian của họ đều là đóng chặt cửa phòng, ở trong phòng của chính mình. Cộng thêm việc lúc này tất cả đã đang được nghỉ đông, cả tòa ký túc xá lại càng không nghe thấy tiếng người nào hết.
Dù sao thì cũng là lần đầu tiên đến ký túc xá nam, Hứa Phương Phỉ cực kỳ ngại ngùng, suốt cả đường đi đều cúi thấp đầu, mắt cũng không nhìn ngang nhìn dọc, không dám nhìn sang chỗ khác một chút nào cả.
Không bao lâu sau, Trịnh Tây Dã dẫn cô đến trước cửa ký túc xá của mình.
Lúc này Hứa Phương Phỉ mới hơi hơi ngẩng đầu lên.
Cái ông này, lúc xuống lầu cũng lười không thèm đóng cửa, cửa phòng mở toang, phỏng chừng là bởi vì trước đó anh đang ngủ, bên trong đen kịt một màu, giống y như là cái hố đen vậy.
Đang quan sát thì cô nghe thấy "Tạch" một tiếng, Trịnh Tây Dã bật công tắc đèn sáng lên.
Trong thoáng chốc, cả căn phòng hiện ra rõ ràng. 
Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt, ló đầu vào nhìn. Cái phòng ký túc xá này, nhỏ hơn căn phòng số 3206 ở tầng dưới nhà cô ở rất nhiều lần. Đây là loại phòng kinh điển dành cho những người ở một mình, một gian, một phòng ngủ, một nhà vệ sinh. Gạch lát nền sạch sẽ, không dính một hạt bụi nào. Ở cửa phòng có đặt một giá để giày giản dị, bên trên chỉ đặt hai đôi giày, một đôi giày quân đội theo thể chế và một đôi giày da theo thể chế, tất cả đều sáng bóng tựa như vẫn còn mới toanh vậy.
Cả không gian lạnh lẽo, cứng rắn, sạch sẽ, vô cùng chỉnh tề, không ngửi thấy một chút mùi lạ nào cả.
Trịnh Tây Dã đứng yên ở cửa phòng, rũ mắt nhìn người có thân hình nhỏ bé phía đối diện, anh thờ ơ nói một câu: "Vào đi, xin mời!"
Câu nói ngược lại với vẻ đặc sắc của một chính trị viên, đây đích thực là một lời mời rất thân sĩ, nhưng khi nghe vào trong tai Hứa Phương Phỉ thì lại tự động biến thành mệnh lệnh. Cô tuân theo phản ứng có điều kiện, đáp lại một câu "Rõ", vội vàng đỏ mặt đi vào trong.
Rầm.
Trịnh Tây Dã tiện tay đóng cánh cửa ở đằng sau lại.
Hứa Phương Phỉ: "?!"
Hứa Phương Phỉ vốn dĩ đã hồi hộp muốn chết rồi, lại còn bị tiếng đóng cửa kia làm cho giật mình. Cô run cả tim, soạt một cái quay đầu lại, kinh ngạc và sợ hãi nhìn anh, lắp ba lắp bắp nói: "Chính trị viên, thầy, thầy đóng cửa làm cái gì?"
Trịnh Tây Dã nhàn nhạt nhìn cô một cái, nói: "Trời lạnh như thế này mà còn không đóng cửa, mở toang cửa ra để cùng nhau uống gió chắc?"
Hứa Phương Phỉ: "..."
... Cũng đúng. Trong đầu cô rốt cuộc là đang nghĩ cái gì đây?
Hứa Phương Phỉ nghệt mặt ra, khuôn mặt vốn đã đỏ ửng lại càng thêm đỏ rực như lửa.
Trịnh Tây Dã quay người rót một cốc nước ấm, liếc mắt nhìn một cái, nhìn thấy cô gái nhỏ ở nơi đó vẫn cứng đờ đứng yên tại chỗ. Cô đang cúi thấp đầu, bộ dạng có vẻ như không biết nên làm gì, tay chân lóng ngóng, trông chẳng khác gì một đứa nhỏ đáng thương cả.
"Ngồi!" Anh hơi hất cằm lên.
Hứa Phương Phỉ nhìn theo, ở bên đó vừa khéo là một cái bàn học, ở bên cạnh bàn học vừa khéo lạ có một cái ghế. Cô bèn gật gật đầu, thận trọng mà cẩn thận ngồi xuống.
Trịnh Tây Dã lại đưa cốc thủy tinh trong suốt có chứa nước ấm cho cô, im lặng một lúc rồi nói: "Chỗ tôi bình thường không có khách tới chơi, nên không có cốc giấy dùng một lần." 
Hứa Phương Phỉ vươn tay ra đón lấy.
Mười đầu ngón tay mảnh khảnh mềm mại chạm vào viền cốc, không cẩn thận lướt qua đầu ngón tay lạnh lùng, cứng cáp, có hơi mát của người đàn ông ấy.
Trái tim của Hứa Phương Phỉ có chút hoảng loạn, hai vành tai của cô đều như bị nướng sang thành màu hồng nhạt. Cô vội vàng nhận lấy cốc nước, thấp giọng nói: "Cảm ơn thầy."
Trịnh Tây Dã khom lưng ngồi lên trên mép giường.
Hứa Phương Phỉ nhìn thấy thế, lúc này cô mới chú ý tới, trong gian phòng ký túc xá đơn thân của anh vốn dĩ chỉ có một cái ghế, bây giờ nó lạị bị cô ngồi mất rồi.
Cô hơi lúng túng, lại trộm nhìn vào cái chăn đã được phủi bằng phẳng ở đằng sau lưng anh, nói: "Thầy ngủ từ trưa đến tận bây giờ ấy ạ?"
Trịnh Tây Dã: "Ừ."
Cô thoáng giật mình, bắt đầu lo lắng: "Vậy thì không phải là thầy vẫn chưa ăn cơm tối hay sao?"
"Tôi vẫn còn một hộp mì ăn liền." Trịnh Tây Dã trả lời cô: "Lát nữa pha mì ăn."
Hứa Phương Phỉ hơi hơi nhíu mày, đang định nói "Mì tôm không có chất dinh dưỡng, thầy nên ăn cơm cho đàng hoàng vào", không ngờ dư quang nơi khóe mắt vừa quét qua một cái, chú ý đến phía bên trái, trên cái bàn học ở đằng trước, vậy mà lại bày một con búp bê được nặn bằng đất sét.
Con búp bê nhỏ nhắn, ngồi bên trên cái bánh hamburger, nhe răng lè lưỡi, biểu cảm rất khoa trương, trông rất là khôi hài.
Tròng mắt của Hứa Phương Phỉ đột nhiên khuếch tán tròn ra.
"Thầy vậy mà lại..." Cô lẩm bẩm buột ra khỏi miệng một cách vô thức: "Vẫn còn giữ con búp bê này ạ?"
Trịnh Tây Dã nghe thấy vậy, tiện tay cầm con búp bê bằng đất sét lên, đùa nghịch giữa những đầu ngón tay.
Anh rũ mắt, vừa đánh giá món đồ nhỏ ở trong tay mình, vừa nhàn nhạt nói: "Em có biết, những tháng ngày sau khi chân tôi bị thương ấy, tôi đã chống chọi qua được như thế nào không?
Nghe anh nhắc đến vết thương trên chân, trong đầu Hứa Phương Phỉ hiện lên vết sẹo dữ tợn ở trên xương cẳng chân của anh, trái tim như thắt chặt lại, không nói lời nào.
Trịnh Tây Dã nhướng mắt lên, tầm nhìn hướng thẳng về phía cô, khẽ mỉm cười: "Thật may là có con búp bê này ở bên tôi."
Trong những tháng ngày không có em, mấy trăm ngày đêm đó, anh chỉ có thể không ngừng hồi tưởng lại từng li từng tí những lúc ở bên em.
Ở trong đầu anh, tất cả những gì liên quan tới em, đều như càng cách xa lâu ngày càng trở nên mới mẻ và trân quý, kỷ niệm trong anh giống như vẫn luôn có một dáng vẻ mạnh mẽ sống động như vậy.
Anh đã giãy dụa thoát ra khỏi bóng tối vô biên, nỗ lực leo lên khỏi vực sâu đón tiếp sự trùng sinh, chỉ là để trở về bên em.
Những tâm sự không được bất kỳ ai biết đến này, anh tạm thời chỉ có thể vùi sâu chúng vào tận sâu trong trái tim mình.
Sự giãy dụa trong nội tâm anh, không có một gợn sóng.
Những tiếng gào thét trong nội tâm anh, không có một tiếng vang.
Tuy rằng không giây phút nào là anh không giằng xé thao thức, tuy rằng không giây phút nào là anh không điên cuồng vì em. Nhưng anh nguyện ý chờ đợi vì em.
Cô gái bé nhỏ của anh, ở trên vai chúng ta có nghĩa vụ giống nhau, trách nhiệm giống nhau và sứ mệnh giống nhau. Điều đáng để chúc mừng chính là, tương lai thuộc về anh và em còn rất dài.
...
Hứa Phương Phỉ nhìn thấy Trịnh Tây Dã rũ mắt, trên mặt không rõ biểu cảm, cô tưởng rằng anh đang nhớ tới một vài chuyện từng trải qua nào đó ở nhiệm vụ lần trước. Cô bèn hướng về phía anh, hơi cong cong môi, cố ý đổi thành giọng điệu thoải mái, nói: "Xem ra lúc đó em tặng thầy món quà này, cũng coi như tặng đúng rồi."
Trịnh Tây Dã không lên tiếng, đặt con búp bê bằng đất sét đó trở lại trên mặt bàn.
Lúc này, Hứa Phương Phỉ cảm thấy có hơi khát nước, cô nhìn cái cốc thủy tinh trong tay một cái rồi nâng lên, đưa đến bên miệng.
Cánh môi của cô vừa mới chạm đến miệng cốc, Trịnh Tây Dã đột nhiên lại giống như nhớ tới điều gì, nhàn nhạt mở miệng, nói: "Đúng rồi, quên không nói với em, chỗ thầy không có cốc giấy dùng một lần, cái cốc này tôi đã dùng qua rồi."
"..." Hứa Phương Phỉ ở bên kia đã uống được một ngụm nước rồi, ngay khoảnh khắc nghe thấy câu nói ấy, cô không hề đề ngờ tới, sặc một cái "Phụt" ra thành tiếng: "Khụ khụ khụ..."
Mi tâm của Trịnh Tây Dã ngay lập tức thắt lại thành một cái nút, giọng điệu hơi nặng nề: "Em chê tôi à?"
Hứa Phương Phỉ vẫn còn đang ho, mặt nghẹn đến đỏ hết cả lên, mở to mắt nhìn anh, hoàn toàn không nói được nên lời.
Nước bị cô gái nhỏ phun ra ngoài, cô lại còn đang ho, cánh tay khua khua đồng thời cũng phun ra càng nhiều nước hơn. Mấy dòng nước men theo cằm của cô nhỏ xuống, chảy thẳng qua cái cổ mảnh mai của cô, len lỏi vào xương quai xanh và cổ áo, dẫn đến việc chỗ áo trước ngực cô đều bị thấm ướt hết cả.
Trịnh Tây Dã nhìn thấy vậy, mi tâm lại càng nhíu lại chặt hơn, theo bản năng rút khăn giấy ra lau giúp cô.
"Mỗi lần uống nước xong tôi đều sẽ rửa sạch cốc, em để ý như vậy làm gì chứ?" Rõ ràng là anh đang không vui, sắc mặt lành lạnh, tay trái nắm lấy cằm của Hứa Phương Phỉ, cố định cái đầu của cô lại, tay phải cầm lấy khăn giấy lau khóe miệng cho cô.
Ngón tay của người đàn ông ấy vừa cứng lại vừa lạnh, lớp chai tay mỏng cọ xát lên làn da mềm mại của cô gái, cảm giác khá thô ráp, làm cô nổi cả da gà.
Mặt Hứa Phương Phỉ đỏ như sắp nhỏ máu, khó khăn lắm cô mới hít thở bình thường lại được. Lúc có thể phát ra được tiếng nói rồi, cô luống cuống vội vàng giải thích: "Em không có chê thầy. Em bị sặc là bởi vì em nghĩ rằng chúng ta dùng chung một cái cốc, thì đã gián tiếp hôn nhau rồi, vậy nên mới thấy ngại."
Trịnh Tây Dã đang lau nước trên mặt cho Hứa Phương Phỉ, lúc này anh đã đứng cạnh bên cô một khoảng rất gần, khi cô vừa mở lời, hơi thở ngọt ngào, tươi mát của cô cứ như được thoảng qua khuôn mặt, lượn lờ, phảng phất, quấn quanh, trêu ghẹo ngũ quan của anh.
Trịnh Tây Dã hơi ngây người ra một lúc.
Ở trong tầm mắt của anh, cô gái nhỏ vừa mới ho một trận xong, đôi mắt sáng long lanh được phủ lên một tầng hơi nước, ướt át giống như một chú nai con vậy. Cô ngây thơ xinh đẹp một cách thuần túy, khắp nơi đều toát ra vẻ dịu dàng yếu đuối.
Không biết là bị sặc hay là xấu hổ, hai bên má của cô ửng hồng, ngay cả hai vành tai nhỏ nhắn đáng yêu và cả xương quai xanh mảnh khảnh kia đều dần biến thành màu phấn hồng, mỏng tang trong suốt.
Màu mắt Trịnh Tây Dã hơi tối lại, ánh mắt của anh dịch chuyển xuống dưới một cách vô thức.
Phía trước ngực áo của cô đã bị ướt hết cả một mảnh lớn.
Trong đầu anh như có ma sai quỷ khiến mà nhớ tới, áo lót màu xanh biển nhạt thuần khiết mà năm xưa bị anh vô tình thu được, cùng với ánh sáng mơ hồ của buổi sớm tinh mơ...
Chỉ trong chớp mắt, hô hấp của Trịnh Tây Dã ngưng trệ, mạch máu căng phồng, toàn thân anh gần như sắp nổ tung.
"Phựt".
Sợi dây lý trí vẫn luôn căng chặt trong đầu anh, đứt rồi.
Ngôn ngữ của cơ thể nhanh hơn suy nghĩ của não bộ, hoàn toàn thoát khỏi khống chế. Động tác của Trịnh Tây Dã hơi khựng lại, anh nhìn thẳng vào cô gái nhỏ đang cách mình trong gang tấc một cách chăm chú, đáy mắt ngưng tụ sắc tối. Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, anh nắm lấy cổ tay của cô, dùng sức kéo một cái.
Hứa Phương Phỉ không một chút phòng bị, chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, lúc hồi thần thì kinh ngạc phát hiện ra sau lưng mình đang đè lên một mảnh mềm mại.
Anh vậy mà lại đè cô lên giường.
Hứa Phương Phỉ: "..."
Hai cổ tay mảnh khảnh của Hứa Phương Phỉ bị Trịnh Tây Dã túm gọn bằng một tay, giơ lên cao, cố định ở phía trên đỉnh đầu của cô. Cô trợn tròn mắt, há hốc mồm, quả thật là đã bị dọa cho ngu người luôn rồi. Cô ngơ ngác ngước nhìn anh đang cúi người xuống, dính sát vào mình.
Cô nhìn thấy rất rõ ràng, đôi mắt từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh của Trịnh Tây Dã, lúc này lại bị làn sương dày đặc mờ mịt che khuất, sâu như đáy biển, dường như chỉ trong thoáng chốc thôi, cô đã bị rơi vào vòng ma đạo rồi vậy.
Đầu óc Trịnh Tây Dã lúc này hoàn toàn trống rỗng. Tất cả cảm quan của anh chỉ còn lại cô gái ở trước mắt này.
Anh chỉ nhìn thấy cô, chỉ nghe thấy cô.
"Mày muốn em ấy." Nội tâm anh có một thanh âm nói với anh như vậy, cổ hoặc dụ dỗ anh.
Đúng vậy, anh muốn cô, anh muốn có được cô.
Đã từ rất lâu trước đó, anh đã muốn có cô rồi. Muốn cả cơ thể và trái tim của cô đều thuộc về anh, trong lòng chỉ có anh, trong cơ thể cũng chỉ có anh.
Trịnh Tây Dã bị cô gái trước mắt giày vò đến nỗi gần như đã phát cuồng.
Màu đồng tử của anh cực kỳ đậm, nắm lấy cằm dưới của cô, cúi thấp đầu xuống...
Hứa Phương Phỉ cũng bị dọa cho nhắm chặt mắt lại.
Đúng vào lúc này, một loạt tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên —— Cốc cốc, cốc cốc. Tiếp theo ngay sau đó là giọng nói của Cố Thiếu Phong, nâng giọng hét gọi: "Thần tượng ơi! Em trở về rồi, mua cả thịt bò hầm, lát nữa đến ký túc xá của em ăn nhé!"
"..." Chỉ vài giây ngắn ngủi, Hứa Phương Phỉ bị làm cho kinh ngạc còn chưa kịp bình tĩnh lại, âm thầm mở một con mắt ra.
Đối diện thẳng với đôi mắt u ám của người đàn ông ấy bốn mắt nhìn nhau, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Trái tim của Hứa Phương Phỉ đều sắp nhảy ra từ cổ họng luôn rồi. Cô mấp máy môi, đang định nói cái gì đó thì lại nhìn thấy người đàn ông đang chồm lên người cô dùng sức nhíu mày, ở nơi sâu trong cổ họng phát ra một tiếng chửi rủa bực dọc hối hận, rất nhanh đã buông cô ra, lật người xuống giường.
Hứa Phương Phỉ đỏ mặt tía tai, vẫn còn có chút chưa hồi thần xem đã xảy ra chuyện gì, ngây ngốc mà ngồi dậy.
Thân hình cao lớn của Trịnh Tây Dã quay lưng lại với cô, chốc lát sau, anh khàn giọng nói: "Xin lỗi."
Hứa Phương Phỉ khẽ cắn cánh môi, không nói một lời. Cô tự lo cho mình, bước xuống giường chỉnh lại quần áo cho cẩn thận, đứng sang một bên.
Trịnh Tây Dã hít thở thật sâu, tận lực làm cho cảm xúc và huyết dịch đang xao động trong cơ thể của mình trở lại bình thường. Đợi đến khi anh quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt của anh đã trở lại bình tĩnh như thường ngày.
Anh lại nói thêm lần nữa: "Xin lỗi."
"..." Cả người Hứa Phương Phỉ đều ngây ra rồi, vẫn là không biết nên trả lời như thế nào, chỉ chậm rãi lắc lắc đầu.
Tầm mắt của Trịnh Tây Dã đánh giá một lượt quanh người cô, sau khi xác định trông cô không có chỗ nào không ổn rồi mới khắc chế mà thu hồi lại tầm mắt, nói: "Cố Thiếu Phong quay về rồi, tôi đi tìm cậu ấy lấy bảng xin phép cho em."
Nói xong, Trịnh Tây Dã mở cửa ra, bước lớn rời đi.
Có trời mới biết, mỗi lần gặp được cô, đối với anh mà nói, đều là một loại giày vò khó mà hình dung được.
Thậm chí Trịnh Tây Dã còn cho rằng, sự mất kiểm soát dưới tình hình như vừa nãy hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên, mà là tất nhiên.
Lại đơn độc ở cùng với cô nữa thì anh không biết được chính mình sẽ còn làm ra những chuyện điên cuồng gì nữa.
...
Mấy phút sau, Cố Thiếu Phong từ ký túc xá cầm ra một tờ giấy xin phép còn trống nguyên, ra khỏi cửa nhìn thấy Hứa Phương Phỉ đang đứng ở hành lang, ngây người một lúc, cho rằng cô vừa mới tới, bèn nói: "Đội trưởng Trịnh của các em tìm tôi để lấy bảng xin phép, tôi còn đang định đem xuống dưới lầu cho hai người, vậy mà em lại làm cho tôi đỡ đi bao việc, tự mình đến đây rồi."
Đầu Hứa Phương Phỉ cúi rất thấp, sợ bị cán bộ đội nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình, không nói câu nào, tự mình nhận lấy bảng xin phép với bút, đặt lên tường để viết điền vào.
Điền xong tờ khai, giảng viên và cán bộ đội đều lần lượt ký vào đơn này.
Sau đó, cô không dám nhìn Trịnh Tây Dã nữa, bỏ đi như chạy trốn với cái đầu cúi thấp của mình.
Trịnh Tây Dã đứng ngoài hành lang, đưa mắt tiễn bóng hình nhỏ bé đang chạy xuống cầu thang, chạy ra khỏi tòa nhà ký túc xá, biến mất trong màn đêm.
Ở một bên, Cố Thiếu Phong đậy nắp bút vào rồi đưa mắt nhìn theo cô gái đang chạy trốn như bị giặc đuổi, nghi ngờ hỏi: "Anh Dã ơi, Hứa Phương Phỉ trông cứ kỳ lạ thế nào ấy nhỉ?"
Ánh sáng trong mắt của Trịnh Tây Dã sâu thẳm, dường như anh không nghe thấy lời nói nào của Cố Thiếu Phong. Chốc lát sau, anh thu lại tầm nhìn, quay trở lại căn phòng của mình, tiện thể đóng luôn cửa.
Cố Thiếu Phong: ?
Trên mặt Cố Thiếu Phong lộ ra vẻ mê mang, lẩm bẩm: “Sao thần tượng trông cũng kỳ lạ kiểu gì ấy nhỉ?"
Tối hôm đó, ở trong nhà vệ sinh của gian phòng ký túc xá đơn thân, tiếng nước chảy rả rích.
Trịnh Tây Dã đứng dưới vòi nước lạnh băng, chỉ có một cánh tay đỡ lên trên gạch lát tường, đầu hơi cúi xuống, cơ bắp rắn chắc hữu lực căng lên, nhắm mắt lại, mi tâm khẽ nhíu.
Anh nhớ lại cái buổi sớm tinh mơ của một năm về trước ở phố Hỉ Vượng.
Sắc trời mờ nhạt yếu ớt, ánh nắng còn chưa hé lộ, anh lên sân thượng phơi quần áo, không cẩn thận liếc nhìn một cái, nhìn thấy thiếu nữ giữa ngày hè chỉ mặc đồ mát mẻ, áo hai dây quần đùi, chất vải mỏng nhẹ rộng rãi thoải mái. Anh cao cô thấp, cô đi ngang qua trước người anh, vội vàng bỏ chạy nên bước chân rất nhanh, phong cảnh tuyết sắc như ẩn như hiện...
Rất lâu rất lâu sau, dây thanh đới nghiền ra tiếng gầm rất thấp được kìm nén, tất cả cuối cùng cũng trở lại bình tĩnh.
Trịnh Tây Dã tắm nước lạnh xong, tiện tay khóa vòi hoa sen lại, quấn khăn tắm quanh hông một cái rồi đi ra, châm một điếu thuốc.
Trong phòng không bật đèn, bốn bề đen kịt một màu, chỉ có một đốm lửa nhỏ, lập lòe ở giữa những đầu ngón tay thon dài của người đàn ông ấy.
Không mất vài phút, một điếu thuốc đã bị hút hết.
Trịnh Tây Dã dập lửa, đột nhiên tự ti mà cười một tiếng.
Con mẹ nó chứ, đây là đổ đứ đừ người ta mất rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui