Nụ hôn nồng cháy

Gần như là đồng thời, cả hai người đàn ông đều đặt câu hỏi với đối phương.
Ngay khi họ vừa nói dứt lời, cô bé ngồi trên chiếc băng ghế nhỏ kinh ngạc chớp chớp đôi mắt, nghiêng nghiêng thân thể nhỏ nhắn của mình. Cô bé ló cái đầu nhỏ xinh xinh, nhìn về Hứa Phương Phỉ đang đứng trước mặt, thấy Hứa Phương Phỉ đang nhìn về phía cửa, nhìn ngó xung quanh.
Theo hướng nhìn của cô, cô bé lập tức trông thấy một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú đứng trước mặt anh Giang Tự. 
Đừng nghĩ Lý Tiểu Huyên vẫn còn nhỏ tuổi chưa biết gì, vốn dĩ yêu thích cái đẹp chính là bản tính chung của mỗi con người, dù ở lứa tuổi nào đi chăng nữa. Cô bé đáng yêu mới chỉ học lớp mẫu giáo này chính là một người yêu cái đẹp, cuồng sắc đẹp chính hiệu. Một khi nhìn thấy trai đẹp, đôi mắt trong veo của cô bé lập tức trở nên lấp lánh, như muốn phát sáng lên. 
Nhưng có điều…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Huyên chớp chớp đôi mắt hai lần, lại dường như bị dọa một chút. Cô bé hơi sợ hãi mà rụt đầu lại. Đẹp thì có đẹp, nhưng vẻ đẹp của anh đẹp trai này và anh Giang Tự không giống nhau.
Anh đẹp trai nhìn rất hung dữ.
Bộ dạng anh đẹp trai nổi giận như đang muốn ăn thịt trẻ em đến nơi. 
Tiểu Huyên nghiêng nghiêng đầu rồi tự lẩm bẩm một mình: “Thật kỳ lạ, dì Kiều không hề nói là hôm nay sẽ có khách đến chơi nhỉ?”
Sau khi tự lẩm bẩm một mình, Tiểu Huyên kéo kéo vạt áo len của Hứa Phương Phỉ với vẻ mặt đầy nghi ngờ và tò mò: “Chị ơi, anh trai hung dữ ở bên ngoài trông quen lắm, em đã từng gặp anh ấy rồi phải không?”
Trong khi cô bé Tiểu Huyên đang đánh giá “anh đẹp trai hung dữ” kia, cuối cùng Hứa Phương Phỉ cũng đã hoàn hồn lại sau một hồi khiếp sợ, thái độ cô dần trở nên bình tĩnh đến khó tin. 
Cô nhanh chóng cắn chiếc lược, buộc bím tóc của Tiểu Huyên kiểu hai bên. Sau đó, cô đứng dậy đi ra ngoài cửa, vẻ như kinh ngạc, hỏi: “Chính trị viên? Sao anh lại tới đây?”
Đôi môi mỏng của Trịnh Tây Dã mím chặt lại thành một đường. 
Kể từ khi cô gái này về quê, anh chưa có lấy một đêm ngủ ngon giấc ở Vân Thành. Mỗi đêm anh đều trằn trọc không ngủ được, bất kể là nhắm mắt hay mở mắt, trong đầu anh cũng đều tràn ngập hình ảnh khuôn mặt đỏ ửng quyến rũ, dáng vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận của cô. 
Cảm giác này, giống như có một chiếc lông hồng mềm mại gãi nhẹ vào trái tim anh. Cảm giác nhẹ nhàng như có như không ấy, khiến cho Trịnh Tây Dã gần như phát điên lên.
Lúc đầu anh còn mạnh mẽ kiềm chế bản thân mình.
Anh kìm nén nỗi nhớ cô, kìm nén nỗi khao khát cô, kìm nén cả việc suy nghĩ nhiều về cô.
Khoảng thời gian ở Lăng Thành, cô chính là ánh sáng chiếu rọi trong cuộc đời tăm tối của anh, là chỗ dựa tinh thần của anh. Trong thời gian anh phục hồi chấn thương ở chân, cô chính là động lực để anh tiếp tục sống và vùng vẫy để thoát khỏi vực sâu thẳm.
Thế nhưng hiện tại, dường như cô đã trở thành một chất gây nghiện trong tim và toàn bộ mạch máu của anh. Thậm chí nó còn khiến người ta say mê và tham lam hơn cả nghiện ngập. Anh càng chạm vào thì lại càng khao khát hơn, càng khao khát muốn có được cô, anh lại càng mất kiểm soát hơn. Anh đã tự nhủ bản thân mình không biết bao nhiêu lần, rằng phải giữ một khoảng cách an toàn với cô, không được liều lĩnh băng qua bãi mìn giống như đêm hôm đó. 
Nếu như đêm hôm đó không có Cố Thiếu Phong đột nhiên gõ cửa khiến lý trí anh trở nên tỉnh táo trở lại, thì anh không biết rốt cuộc mình sẽ làm ra những chuyện gì đối với cô nữa. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa.
Thế nhưng mới tối hôm qua, Tôn Diễn lại dùng đường dây quân sự để gọi điện cho Trịnh Tây Dã, lại một lần nữa nói rõ với anh nhiệm vụ đến trạm gác Côn Lôn. Theo như tổ chức đã nghiên cứu và quyết định, thời gian bắt đầu nhiệm vụ lần này là vào tháng Tư năm sau.
Vào đầu tháng Tư năm sau, Nanh Sói sẽ gửi thư cho Công trình Vân Quân, ra lệnh triệu hồi Trịnh Tây Dã.
Hay nói cách khác, thời gian anh ở lại Công trình Vân Quân và ở bên cạnh Hứa Phương Phỉ, trừ kỳ nghỉ đông ra thì thời gian còn lại không đến ba tháng.
Nghĩ đến đây, sự kỷ luật mà Trịnh Tây Dã lấy làm tự hào liền sụp đổ, tan biến thành hư không. Tất cả những nhẫn nại, kiềm chế, kìm nén… Mẹ nó! Đều vứt hết xuống địa ngục đi!
Trong lòng anh chỉ tràn ngập suy nghĩ muốn gặp cô đến phát điên.
Vì thế, ngay đêm hôm đó Trịnh Tây Dã đã đặt vé máy bay từ Vân Thành đến Thái Thành, đến Thái Thành trước bình minh rồi lại từ Thái Thành ngồi tàu cao tốc suốt một đêm để đến Lăng Thành. 
Anh đã không chợp mắt cả một đêm và đi hơn nửa đất nước Trung Quốc chỉ để gặp được người con gái mà anh hằng mong nhớ. 
Nhưng Trịnh Tây Dã lại không ngờ tới cảnh tượng đang đập ngay trước mắt mình ngay lúc này.
Nhóc con của anh vẫn xinh xắn như vậy, mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng mềm mại. Chiếc cằm nhỏ hơi nhô lên ẩn giấu trong chiếc cổ áo len, mềm mại và dịu dàng như một chú mèo con được bao bọc xung quanh những đám mây.
Thế nhưng, đứng bên cạnh cô lại còn có một tên Giang Tự tuấn tú sáng sủa. 
Lại còn câu hỏi: “Tại sao anh lại tới đây?” được thốt ra từ miệng Hứa Phương Phỉ, hoàn toàn giống với câu Trịnh Tây Dã nghe được từ miệng Giang Tự một phút trước. 
Trịnh Tây Dã nheo nheo đôi mắt tối đen lại.
Anh và Giang Tự lớn lên trong cùng một sân, cùng ăn, cùng ở từ lúc mặc quần thủng đít. Họ là anh em với nhau hơn hai mươi năm, tình cảm cả hai quý trọng như sinh mệnh. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nhận ra rằng, tên nhãi này hóa ra lớn lên lại trở nên thèm đòn như thế này. 
Toàn bộ căn phòng im lặng khoảng chừng mười giây.
Một lúc sau, Trịnh Tây Dã rời tầm mắt khỏi gương mặt của nhóc con nhà anh, nhìn về phía thằng nhãi Giang Tự đang đứng bên cạnh. Đôi môi hơi hé, anh lặp lại một lần nữa với giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi hỏi lại một lần nữa, tại sao anh lại ở đây?”
Điều này rõ ràng là anh muốn Giang Tự trả lời trước.
Giang Tự nhếch môi lên, ánh mắt đầy thản nhiên: “Cục đã phát quà thăm hỏi Tết Nguyên Đán, cho nên tôi đến để đưa cho dì Kiều và ông ngoại Kiều. Còn cậu thì sao, tại sao đột nhiên lại tới đây?”
Trịnh Tây Dã nhàn nhạt nói: “Sắp đến Tết rồi, tôi đến thăm dì và ông ngoại tôi, chúc mừng năm mới ông cụ sớm.”
Hai người Trịnh Tây Dã và Giang Tự trưởng thành đều cao lớn mảnh khảnh. Một người có gương mặt đẹp trai lạnh lùng nửa chính nửa tà, một người đẹp trai sáng sủa đầy chính trực. Khi cả hai người đối mặt với nhau thì khí chất của mỗi người không hề có điểm nào thua kém đối phương.
Không cần phải nghi ngờ, cuộc giằng co giữa hai vị nhân vật lớn này quả thật là cuộc chiến hết sức đẹp mắt.
Nhưng…
Hứa Phương Phỉ nghi ngờ mà khịt khịt mũi, đánh giá tình hình xung quanh.
Tại sao cô lại có cảm giác ở trong nhà lại có mùi thuốc súng thoang thoảng bay nồng trong không khí vậy?
Ngay lúc này, Trịnh Tây Dã rũ mắt nhìn về phía cô nhóc đáng yêu, ánh mắt anh rõ ràng trở nên dịu dàng hơn. Anh nhướn nhướn lông mày lên, trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy? Anh đây đường xa đến tìm em, mà em định để cho anh xách theo đồ đạc đứng ở ngoài cửa à?”
“Á.” Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt, lúc này mới ý thức được là mình quên mời anh vào trong, hai má đỏ bừng xấu hổ, cô vội vội vàng vàng lui về phía sau: “Thật ngại quá chính trị viên, anh nhanh vào trong đi.”
Nói xong thì Hứa Phương Phỉ cũng nhanh chóng bước sang một bên.
Sắc mặt Giang Tự cũng bình tĩnh mà lùi về phía sau một bước.
Nửa giây sau, Trịnh Tây Dã cụp mi mắt xuống, nhìn khoảng cách giữa nhóc con nhà mình với Giang Tự, rồi sau đấy cầm mấy hộp quà lớn bước về phía trước. Gương mặt cùa anh không chút biểu cảm, trực tiếp đi giữa hai người bọn họ, tiến vào cửa số 3208.
Giang Tự tiện tay đóng cổng lại.
Trịnh Tây Dã xách đồ trên tay bước vào trong nhà, Hứa Phương Phỉ nhìn thấy đống quà mà anh đang cầm, cô lại khiếp sợ thêm một lần nữa: “Huấn luyện viên, anh tới thì cứ tới thôi, sao mà phải mang theo nhiều đồ như vậy?”
Trịnh Tây Dã liếc nhìn ba hộp quà bên cạnh tủ giày rồi lại liếc nhìn sang Giang Tự: “Đây là đồ anh mang tới?”
Giang Tự: “Ừm.”
Trịnh Tây Dã: “Anh mang theo bao nhiêu hộp?”
Giang Tự: “?”
Giang Tự trả lời: “Chỉ có ba hộp này thôi.”
“Ồ.” Trịnh Tây Dã đặt năm hộp quà màu vàng rực rỡ trong tay qua một bên, không nóng không lạnh đáp: “Ở đây tôi có năm hộp.”
Giang Tự: “...”
Hứa Phương Phỉ: “...”
“Oa.” Tiểu Huyên vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, ngây thơ hồn nhiên mà đánh giá: “Về phần quà tặng thì anh đẹp trai hung dữ đã thắng!”
Hứa Phương Phỉ bất lực đỡ trán.
Lúc này, Trịnh Tây Dã cũng đã chú ý đến sự tồn tại của nhóc con, thành viên mới này ở trong phòng. Anh khom lưng ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Huyên, nói: “Bé con, vẫn còn nhớ anh chứ?”
Đối mặt với anh vừa đẹp trai vừa hung dữ này thì quả thật tiểu Huyên vẫn còn có chút sợ hãi. Cô trốn ra sau lưng Hứa Phương Phỉ theo bản năng, chỉ dám lộ ra đôi mắt to tròn của mình, đánh giá Trịnh Tây Dã một cách khó khăn mà không đáp lời anh.
Trịnh Tây Dã hơi nhướn nhướn mày, nhưng cũng không nói gì.
Người đàn ông và đứa nhỏ cứ như vậy im lặng mà nhìn nhau.
Tích tắc, tích tắc, hai giây đã trôi qua.
Đến giây thứ ba, đôi mắt long lanh của Tiểu Huyên lập tức sáng lên, buột miệng thốt lên: “Em nhớ ra rồi! Lúc mẹ em bị kẻ xấu cướp túi xách, anh chính là anh đẹp trai đã giúp em và mẹ bắt kẻ xấu lại.”
Khóe miệng Trịnh Tây Dã cong lên thành một đường cong nhẹ, anh đưa tay nhéo đôi má ửng hồng của nhóc con, nói: “Đã lâu như vậy rồi không gặp em, Tiểu Huyên, em đã cao lên không ít rồi.”
“Có thật không ạ?”
Nhớ lại Trịnh Tây Dã là người đã giúp mình và mẹ, sự đề phòng ở trong lòng của Tiểu Huyên đối với anh đã giảm đi hơn một nửa. Cô bé từ sau lưng Hứa Phương Phỉ nhảy ra, giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình lên, khoa chân múa tay trên đỉnh đầu, vui vẻ nói: “Em cũng cảm thấy mình đã cao lên một chút!”
Hứa Phương Phỉ cũng bật cười thành tiếng, thuận miệng nói tiếp: “Không chỉ cao mà còn béo lên không ít đấy.”
“Không có, không có! Em không có béo!” Cô bé vốn là người yêu cái đẹp, thế nên vừa nghe những lời này thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn lại như chiếc bánh bao, dậm chân làm nũng với Hứa Phương Phỉ: “Chị Phỉ Phỉ, chị đừng có nói Tiểu Huyên béo mà!”
Hứa Phương Phỉ cưng chiều nhéo nhéo cánh tay cô bé, nhẹ nhàng nói: “Béo thì có làm sao chứ? Tiểu Huyên nhà chúng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, dù có mập lên thì cũng là tiên nữ mập!”
“Như vậy còn chấp nhận được.” Nhóc con hài lòng, cong đôi mắt cười cười, lại nhìn về phía Trịnh Tây Dã.
Cô bé nghiêng đầu nói: “Anh đẹp trai, hình như đã lâu không gặp anh. Trước kia anh có phải là đi giải cứu thế giới không?”
Đối mặt với một đứa bé như được chạm khắc bằng ngọc bích, giọng nói của Trịnh Tây Dã trở nên mềm mại hơn rất nhiều, anh cũng nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy, anh trai chính là siêu nhân, mỗi ngày đều phải bay khắp nơi để duy trì hòa bình thế giới.”
“Oa! Anh đẹp trai đỉnh thật đấy!”
Trong thế giới ngây ngô hồn nhiên của những đứa trẻ, sứ giả chính nghĩa chính là sự tồn tại đầy vinh quang và vĩ đại nhất trên thế giới. Bởi vì ngay từ ngày đầu biết anh, cô bé đã thấy Trịnh Tây Dã dùng tay không để khuất phục tên cướp, cho nên Tiểu Huyên đã có ấn tượng rất tốt về anh. Bây giờ lại nghe được thêm điều này, cô bé lại càng ngưỡng mộ đến mức ánh mắt sáng lấp lánh như sao, vỗ vỗ bàn tay bé mà tán thưởng.
Một lớn một nhỏ đang nói chuyện đầy hứng khởi thì đột nhiên có một giọng nam trầm thấp từ phía sau vang lên.
Giang Tự hỏi: “Tiểu Huyên, tết bím tóc xong chưa?”
Trên đầu cô bé bím tóc đã được tết theo kiểu công chúa, cô bé gật đầu với Giang Tự, đáp lời: “Anh Giang Tự, em đã tết tóc xong rồi.”
“Vậy thì lại đây.” Giang Tự cầm lấy cuốn chuyện cổ tích ở bên cạnh, vẫy tay cười với cô bé: “Hôm nay chúng ta nghe câu chuyện《Hoàng tử Ếch》nhé.”
“Vâng ạ.” Ánh mắt của Tiểu Huyên sáng lên, cô bé đang định chạy về phía Giang Tự thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, cơ thể nhỏ nhắn chợt dừng lại. Cô bé quay đầu lại, cố ý bắt chước dáng vẻ của dì Kiều, nói với Trịnh Tây Dã một cách trịnh trọng: “Anh đẹp trai, em đi nghe kể chuyện cổ tích trước đã, anh tự ngồi nghỉ ngơi một lát đi nhé. Sau khi xong thì em sẽ qua chơi với anh sau ha.”
Trong lòng Trịnh Tây Dã bỗng cảm thấy buồn cười, anh giơ tay sờ sờ đỉnh đầu Tiểu Huyên: “Đi đi, anh đợi em.”
Cô bé nhảy vào trong lòng Giang Tự, ôm lấy búp bê barbie rồi ngồi lên đùi Giang Tự, sau đó nghiêm túc chăm chú lắng nghe câu chuyện cổ tích.
Trịnh Tây Dã từ dưới đất đứng lên.
Hứa Phương Phỉ nhìn Tiểu Huyên rồi cười một lúc, sau đó đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, cô nhìn vào phòng của ông ngoại, nhỏ giọng gọi: “Cảnh sát Giang?”
Giang Tự nâng mắt lên.
Cô gái nhỏ thanh tú cười dịu dàng, ngập ngừng nói: “Có thể phiền anh đưa Tiểu Huyên về phòng được không? Bởi vì ông ngoại đang ngủ, tôi sợ là sẽ đánh thức ông dậy.”
“Ừm, được rồi.” Giang Tự gật đầu, nắm lấy tay Tiểu Huyên dẫn con bé ra khỏi phòng khách.
Tuy nhiên, ngay khi Giang Tự vừa mới đưa tay chạm vào cửa phòng của Hứa Phương Phỉ, có người nào đó ở bên cạnh không hài lòng.
Giọng điệu của Trịnh Tây Dã lạnh nhạt vang lên: “Đây là phòng ngủ của con gái nhà người ta, anh đi vào có cảm thấy thích hợp không?”
Động tác Giang Tự dừng lại, liếc xéo Trịnh Tây Dã một cái sau đó lại bình tĩnh nói: “Mấy tháng nay Phỉ Phỉ học ở Công trình Vân Quân, Tiểu Huyên trước giờ vẫn ở phòng ngủ này.”
Vừa dứt lời, cô bé được Giang Tự dắt cũng ngay lập tức gật đầu, chứng minh lời nói của anh nhà mình: “Đúng vậy anh đẹp trai, anh Giang Tự nói không sai. Bình thường em ở trong phòng này.”
“Hơn nữa.” Giang Tự khẽ nhếch môi một cách nhàn nhạt, nhẹ giọng: “Trước đây tôi cũng đã đi vào rất nhiều lần, ngay cả chủ nhân căn nhà không có ý kiến gì, thì cậu ở chỗ này khó chịu cái gì?”
Trịnh Tây Dã: “...”
Sau khi Giang Tự nói xong, anh ấy trực tiếp làm lơ khuôn mặt của Trịnh Tây Dã đang khó coi tới mức cực điểm, dẫn Tiểu Huyên vào phòng, một tay thuận tiện nhẹ nhàng đóng cửa lại. 
Trịnh Tây Dã: “...”
Trong lúc này, Hứa Phương Phỉ đột nhiên vỗ trán, chán nản nói: “Ai da, hai người các anh đến lâu như vậy rồi mà em lại quên mất, chưa rót nước cho hai người.”
Vừa nói, cô vừa quay người sải bước tiến vào phòng bếp, đổ đầy một ấm nước rồi bật công tắc của ấm điện. Ngay khi cô đang lấy trà từ trong ngăn tủ ra thì có một loạt tiếng bước chân từ phía phòng khách truyền đến, vững vàng mà có lực, ung dung, thong dong.
Trịnh Tây Dã nghiêng người dựa vào cửa, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô gái đang bận rộn tay chân.
Lúc này thì Trịnh Tây Dã đã thực sự rất khó chịu, anh không vui nói: “Anh còn chưa từng bước vào phòng ngủ của em, như thế nào mà Giang Tự lại có thể bước vào được?”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Thành thật mà nói, có đôi khi Hứa Phương Phỉ thật sự không thể nào hiểu được suy nghĩ kỳ lạ của vị đại boss này. Cô khó hiểu hỏi: “Không phải cảnh sát Giang đã giải thích với anh rồi sao? Trong khoảng thời gian này Tiểu Huyên ở trong phòng ngủ của em. Tiểu Huyên với cảnh sát Giang thân thiết như vậy, con bé thường xuyên kéo cảnh sát Giang vào phòng ngủ để chơi với nó. Chuyện này thì có liên quan gì?”
Trịnh Tây Dã câm nín.
Có liên quan gì? Ngay cả bản thân anh cũng không thể nói rõ là nó có liên quan gì, nhưng chính là một bụng tức giận.
Hoặc có lẽ là bởi vì anh nhìn thấy Giang Tự và những người ở đây quá thân thiết, cũng có thể là anh phát hiện ra trong lúc anh vắng mặt, Giang Tự đã từng bước tiến vào cuộc sống của già trẻ lớn bé trong gia đình này, thay thế bản thân anh năm đó, rồi trở thành đối tượng ỷ lại mới của gia đình Hứa Phương Phỉ…
Hứa Phương Phỉ không có thuật đọc tâm, đương nhiên là cô không biết được tất cả cảm xúc tiêu cực đang cuồn cuộn như sóng ngầm bên trong Trịnh Tây Dã lúc này. Cô thu ánh mắt lại, không tiếp tục nhìn anh nữa mà tiếp tục tập trung vào công việc mình đang làm trên tay.
Trịnh Tây Dã đứng đó một lúc, cuối cùng cũng nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu rồi lại từ từ thở ra.
Đã rất lâu rồi, anh lại đặt chân lên mảnh đất số 9 của con phố Hỉ Vượng. Gạch ngói, gạch đất, từng cái cây, từng ngọn cỏ ở nơi đây… vẫn quen thuộc đối với anh như vậy.
Trong những năm tháng khó khăn, gian nan đó, anh ngủ đông ở đây và chịu đựng nỗi đau dày vò, thống khổ không thể diễn tả được bằng lời. Đáng lẽ nơi này phải khiến cho người ta cực kỳ chán ghét, nhưng lại bởi vì có sự tồn tại của cô gái nhỏ mà lại trở nên đáng yêu như vậy, rực rỡ lấp lánh như thế, làm cho anh vô cùng nhớ nhung như thế.
Lần này trở về Lăng Thành chỉ là vì cô gái nhỏ này, hơn nữa cô lại còn ngoan ngoãn, tâm tư đơn thuần, đơn giản, không có cái gì là không tốt cả. Vậy mà anh lại khó chịu như vậy, cũng không thể nào làm ảnh hưởng đến cô được.
Đột nhiên, anh mở miệng, cất tiếng gọi với âm lượng cực thấp, dịu dàng: “Nhóc con.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui