Nụ hôn nồng cháy

Hứa Phương Phỉ vừa rót trà vào cốc, khi nghe thấy xưng hô này thì trái tim không thể kiểm soát được mà run lên, làm ngón tay cô cũng khẽ run.
Hai gò má đỏ ửng lên, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh hắng giọng một cái, cũng không hề quay đầu lại mà chỉ nhẹ nhàng trả lời anh: “Em đang pha trà giúp anh và cảnh sát Giang. Anh ngồi ở bên ngoài chờ một lát đi, em pha một lúc rồi ra ngay.”
Giọng nói của cô vốn dĩ mềm mại dịu dàng tự nhiên, giờ được tăng thêm chút ý tứ trấn an khiến cho giọng nói càng nhẹ nhàng, tinh tế hơn.
Nghe thấy âm thanh đó, da đầu của Trịnh Tây Dã cảm thấy tê dại không thể hiểu nổi, một lúc sau anh mới nói tiếp: “Thật ra lần này anh đến tìm em, ngoại trừ việc đến thăm em, dì Kiều và ông ngoại ra, thì còn có một chuyện nữa.”
Hứa Phương Phỉ dừng động tác lại, quay đầu nhìn anh một cách khó hiểu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt sâu thẳm của Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, thấp giọng nói: “Anh muốn trịnh trọng xin lỗi em một lần nữa.” Anh lặp lại: “Thật sự xin lỗi.”
“...”
Tất nhiên là Hứa Phương Phỉ biết anh đang ám chỉ đến chuyện gì. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, những hình ảnh mà cô liều mạng muốn quên đi lại hiện lên trong đầu cô, giống như ngọn nến đang thắp lên những đốm lửa nhỏ, trong nháy mắt khuôn mặt và vành tai cô đã biến thành đỏ ửng.
Cô không khỏi mở to mắt mà trừng anh, xấu hổ mà oán trách: “Em đã nói là không nhắc lại chuyện đó nữa cơ mà, sao anh còn nhắc lại làm gì?”
Trịnh Tây Dã cứng đờ, đáp: “Anh sợ em vẫn còn giận anh.”
“Có thể không tức giận sao?” Nghĩ đến đêm hôm đó, đầu ngón chân Hứa Phương Phỉ nhanh chóng bị đốt cháy. Cô đặt hai chiếc cốc giấy vào đĩa nhựa cách nhiệt, quay đầu không thèm nhìn anh, ảo não nói: “Cũng không biết rốt cuộc lúc đó anh muốn làm gì nữa.”
Trịnh Tây Dã một mặt bình tĩnh, thành thật trả lời: “Anh muốn hôn em.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Giọng điệu Trịnh Tây Dã nghe có vẻ nghiêm túc, vô cùng bĩnh tĩnh: “Ngoại trừ việc đó ra thì khả năng nhiều nhất là muốn chạm vào người em một chút.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Trịnh Tây Dã: “Trừ việc đó ra thì hẳn là không còn gì khác nữa.”
Đôi gò má trắng nõn của Hứa Phương Phỉ đã hoàn toàn đỏ bừng giống như màu quả cà chua, cô không thể tiếp tục nghe được nữa. Lần này cô trực tiếp cầm lấy chiếc khăn trong tay ném thẳng về phía anh, nổi giận: “Anh còn muốn cái khác à? Anh mau đi ra ngoài!”

Rất nhanh đã đến giữa trưa, Kiều Tuệ Lan đạp xe trở về nhà.
Bà xách theo rau và thịt lợn mình mua được đi vào cửa lớn số 9. Khi đi ngang qua phòng bảo vệ lại bị lão Trương - bảo vệ gọi lại: “Chị Kiều!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Tuệ Lan quay đầu lại: “Sao vậy lão Trương?”
“Sáng nay nhà chị có khách đến đấy.” Chú Trương bảo vệ cầm chiếc cốc thủy tinh, dùng nắp gạt gạt lớp bọt trà rồi hít một hơi thật sâu: “Lại còn là những hai người đến nữa.”
Trong lòng Kiều Tuệ Lan kinh ngạc, dùng tiếng địa phương hỏi lại: “Hai người nào cơ?”
“Một người là cảnh sát Giang.” Chú Trương dừng lại một chút, nhấp một ngụm trà rồi mới tiếp tục nói: “Người còn lại chị cũng biết, cậu ta cao ráo, đẹp trai, trước kia từng đứng ở dưới lầu nhà chị.”
Kiều Tuệ Lan nghe xong vừa kinh ngạc lại vừa nghi ngờ, vội vàng bước vào cửa của tòa chung cư rồi leo lên cầu thang. Sau khi lên đến tầng bốn thì lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Mẹ.” Nghe thấy tiếng mở cửa, Hứa Phương Phỉ từ sô pha đứng lên, cười cười bước đến trước cửa: “Mẹ đã về rồi.”
Kiều Tuệ Lan cau mày, vừa đứng ở cửa thay giày vừa liếc nhìn xung quanh, trong phòng khách ngoại trừ con gái bà thì cũng chỉ có Tiểu Huyên đang đá đá đôi chân ngắn cũn ngồi xem phim hoạt hình.
Kiều Tuệ Lan nghi ngờ, đè thấp giọng hỏi nhỏ Hứa Phương Phỉ: “Chú Trương của con nói là hôm nay nhà chúng ta có khách đến? Người đâu cả rồi?”
Lời vừa dứt, Hứa Phương Phỉ còn chưa kịp trả lời thì từ trong phòng bếp truyền đến hai âm thanh đồng thời cất lên:
“Dì.”
“Dì Kiều.”
Kiều Tuệ Lan đột nhiên quay người lại. Sau đó bà lập tức kinh ngạc sững sờ, trong căn bếp chật chội nhà bà quả thực là có hai thanh niên cao lớn đang đứng cùng một chỗ.
Trịnh Tây Dã hơi cong khóe môi lên, còn Giang Tự nở một nụ cười ôn hòa, một tay đang cầm con cá mú tươi sống vừa mới được sơ chế, một tay còn lại đang cầm cái thau thịt bò viên vừa mới được chuẩn bị sẵn, trên eo hai người họ đều đeo chiếc tạp dề hình chú gấu dâu tây của một series phim hoạt hình.
“...” Kiều Tuệ Lan sợ đến mức ngây người.
Sau một hồi bàng hoàng, bà cố gắng hoạt động cơ mặt, cố gắng nặn ra một nụ cười với hai chàng trai trẻ đẹp trai này. Sau đó bà thuận tay nắm lấy cánh tay Hứa Phương Phỉ rồi kéo sang một bên.
Kiều Tuệ Lan cau chặt lông mày, thấp giọng hỏi: “Cái con bé này, sao lại không hiểu chuyện như vậy cơ chứ? Sao lại có thể để khách làm việc nhà?”
“Mẹ, con cũng đâu có muốn như vậy đâu.” Hứa Phương Phỉ thấp giọng nói: “Bọn họ trực tiếp phong tỏa cửa phòng bếp lại không cho con bước vào, cũng không cho con làm cái gì cả.”
Kiều Tuệ Lan câm nín không nói nên lời, giọng điệu phê bình quở trách: “Dù cho là như vậy, người ta không cho con làm thì con cũng không làm gì sao? Chỉ ngồi chờ sẵn đợi ăn sao?”
Hứa Phương Phỉ như sắp khóc đến nơi, lúng túng: “Vậy thì phải làm sao bây giờ, con cũng có đánh lại được bọn họ đâu?”
Kiều Tuệ Lan: “...”

Đàn ông con trai trong hệ thống dường như từ bé đã không có ai được nuông chiều tật xấu, bởi vì sau khi vào trường quân đội và Học viện Cảnh sát, nội quy của trường cực kỳ nghiêm khắc, bất kể bạn là ăn mày hay là đại thiếu gia thì cũng đều được đối xử bình đẳng. Tất cả mọi chuyện phải tự mình làm lấy, không được có bất kỳ sự lười biếng và sự gian lận nào.
Trịnh Tây Dã và Giang Tự, một người là chiến thần của Nanh Sói, một người là chuyên gia điều tra tội phạm, đều là những anh tài xuất chúng trong lĩnh vực công việc của họ. Khi nói đến năng lực chuyên môn của họ thì đương nhiên Hứa Phương Phỉ vô cùng ngưỡng mộ.
Tuy nhiên, Hứa Phương Phỉ vẫn cảm thấy bất an về tài nghệ nấu nướng của hai người họ.
Trên thực tế, không phải chỉ có mình Hứa Phương Phỉ mà Kiều Tuệ Lan cũng không khác là bao.
Vốn dĩ hai người thanh niên ở độ tuổi đôi mươi này đối với Kiều Tuệ Lan mà nói thì cũng giống như những đứa trẻ choai choai. Bà là người đã nấu cơm suốt mấy chục năm nay rồi, cho nên căn bản là không thể trông cậy vào hai đứa nhóc mới lớn có thể nấu được bữa cơm tươm tất, thịnh soạn.
Kiều Tuệ Lan chỉ thầm cầu nguyện rằng hai đứa trẻ này có thể ra khỏi phòng bếp một cách an toàn, đừng có làm hỏng phòng bếp của nhà bà là được rồi.
Tuy nhiên, sau khi năm món ăn và một món canh được bưng lên thì Kiều Tuệ Lan và Hứa Phương Phỉ đều bị sốc toàn tập.
Tất cả món ăn, món nào cũng ngon. Đặc biệt là món cá mú hấp, ngửi mùi không hề tanh chút nào. Ngay cả Tiểu Huyên, vốn dĩ cô bé ghét ăn cá nhất, vậy mà lúc này cũng ăn liên tiếp mấy đũa.
Trong phòng ngủ, Hứa Phương Phỉ đang cho ông ngoại ăn, còn Trịnh Tây Dã ngồi ở một bên, tán gẫu nói chuyện trên trời dưới đất với ông cụ.
Ông ngoại nếm thử món cá mú, hết lời khen ngợi: “Cá này nấu rất ngon, vừa thơm thơm, mềm mềm, mà lại không hề có mùi tanh. Là ai đã làm món này vậy?”
Trịnh Tây Dã cười nhẹ tiếp lời: “Ông ngoại, là cháu làm đấy.”
“Tay nghề không tồi nha.” Ông ngoại vui mừng đến mức cười không ngậm được mồm: “Sau này con bé nào gả cho cháu nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Sau khi cho ông ngoại ăn xong thì Hứa Phương Phỉ thu dọn bát đĩa. Trịnh Tây Dã lấy ra một chiếc khăn sạch sẽ, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho ông cụ.
Sau đó, hai người họ cùng nhau quay trở lại phòng khách, ngồi vào bàn ăn cơm.
Mấy năm nay ở nhà họ Hứa chỉ có mình Hứa Phương Phỉ thi vào trường quân đội, lúc ấy chỉ có một đoạn thời gian có cảnh tượng “Khách đến đầy nhà”, đa phần còn lại đều là những khoảng thời gian không có mấy người thân thích qua lại. Trước đó Giang Tự cũng đã từng thường xuyên lui tới, bây giờ lại có thêm Trịnh Tây Dã với cảm giác tồn tại mãnh liệt như vậy, Kiều Tuệ Lan vốn đã quen với cảnh vắng vẻ, hiu quạnh, lúc này bà đột nhiên cảm thấy không thích ứng kịp.
Bà cẩn trọng ngồi vào bàn, sau khi chờ mọi người có mặt đầy đủ thì bà mới hắng giọng cười nói: “Mau, cầm đũa lên ăn cơm cả đi.”
Tiểu Huyên vui vẻ dùng đũa chọc chọc vào con cá mú. Cô bé gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng nhai nhai, đột nhiên chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi: “Món cá này rất ngon nha. Cái này là anh Giang Tự làm hay sao?”
Giang Tự nói: “Không phải.”
Trịnh Tây Dã nói: “Là anh làm đó.”
“Oa!” Tiểu Huyên lập tức hướng đôi mắt sáng lấp lánh về phía Trịnh Tây Dã: “Về phần nấu cơm thì vẫn là anh đẹp trai hung dữ thắng!”
Hứa Phương Phỉ cầm chiếc đũa gõ nhẹ vào đầu tiểu Huyên, nhỏ giọng nói: “Đừng nói linh tinh nữa, mau ăn cơm đi.”
Tiểu Huyên lè lưỡi một cách tinh nghịch.
Hứa Phương Phỉ lại liếc mắt nhìn về phía hai người đàn ông cao lớn, yên lặng nói: “Huấn luyện viên, cảnh sát Giang, mau mau động đũa ăn cơm đi.”
Thấy vậy, Trịnh Tây Dã bình tĩnh cầm đôi đũa lên, Giang Tự cũng thản nhiên cầm lấy đôi đũa.
Hứa Phương Phỉ nhìn món sườn xào chua ngọt ở trước mặt kia, đang định gắp một miếng, nhưng không chờ cô động đũa thì lại thấy hai đôi đũa sạch sẽ đưa về phía đó trước cô một bước. 
Ngay sau đó, hai đôi đũa gắp lên hai miếng sườn heo chua ngọt rồi đồng thời bỏ vào trong bát của cô.
Hứa Phương Phỉ: “...”
Tiểu Huyên: “Oa, đến cả gắp đồ ăn cũng ngang tài ngang sức à nha!”
Kiều Tuệ Lan vừa ăn một miếng cơm đã bị làm cho nghẹn.
Bầu không khí trên bàn ăn bỗng chốc trở nên vi diệu.
Hai giây sau, Kiều Tuệ Lan lại cười cười, cố gắng hòa giải bầu không khí: “Nhà chúng ta nhỏ, bàn ăn cũng nhỏ, cho nên tự mình gắp thức ăn đi ha.”
Hứa Phương Phỉ mở miệng, im lặng ăn hai miếng sườn trong bát cơm của mình.
Kiều Tuệ Lan đang ăn cơm thì bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, mỉm cười nhìn Trịnh Tây Dã, nhẹ nhàng nói: “À đúng rồi, A Dã, cháu rời khỏi Lăng Thành này đã hơn một năm rồi, vậy cháu đã đi đến những đâu để làm giàu?”
Khi Hứa Phương Phỉ nghe thấy chuyện này thì cô nhanh chóng nuốt nốt miếng sườn heo trong miệng xuống rồi kéo tay áo của mẹ mình sang một bên.
Hai mẹ con lại chụm đầu vào với nhau.
Kiều Tuệ Lan hoang mang, đè thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Mẹ, có chuyện này con quên không nói với mẹ…” Hứa Phương Phỉ dừng lại một chút, khó khăn nói: “Trước đây bởi vì yêu cầu công việc cho nên anh Dã mới sống ở tầng dưới nhà chúng ta. Thân phận thật sự của anh ấy là một quân nhân mang quân hàm thiếu tá, còn bây giờ anh ấy là chính trị viên của con.”
Chuyện này là lần đầu tiên Kiều Tuệ Lan nghe được, thế nên cả người bà ngây ngẩn không kịp phản ứng.
Phải mất nửa phút sau thì Kiều Tuệ Lan mới tiêu hóa hết được tin tức một cách khó khăn mà con gái mình vừa cung cấp.
Một lát sau, Kiều Tuệ Lan như bừng tỉnh lại từ giấc mộng, bà vô cùng kinh ngạc đến mức lập tức đứng dậy khỏi ghế, cầm tách trà trên bàn lên mà cung kính với Trịnh Tây Dã, liên tục nói: “Xin lỗi đồng chí chính trị viên, tôi thực sự xin lỗi! Con bé nhà tôi là một cái hũ nút, từ lúc trở về chưa nói với tôi cái gì cả, thật sơ suất, đã chậm trễ rồi.”
Trịnh Tây Dã cũng lập tức đứng dậy, dùng hai tay bưng tách trà, mời Kiều Tuệ Lan ngồi xuống lần nữa.
Anh thản nhiên cười nói: “Dì à, chúng ta quen biết nhau như vậy rồi, dì không cần phải đối với cháu xa lạ như người ngoài vậy đâu.”
Sau khi gắp vài lượt thức ăn, Kiều Tuệ Lan hỏi Trịnh Tây Dã về tình hình học tập của Hứa Phương Phỉ ở trường.
Sau khi hiểu ra mọi chuyện, Kiều Tuệ Lan dừng lại một chút, sau đó lại cười tủm tỉm: “A Dã à, nếu cháu đã nói rằng chúng ta thân quen như vậy, thì dì cũng không vòng vo với cháu làm gì nữa. Dì đã học tập chăm chỉ vất vả tại trường quân đội, Phỉ Phỉ nhà dì lại là con gái. Với tư cách là một người mẹ, dì thật sự rất lo lắng về việc con bé ở bên ngoài. Dì muốn nhờ cháu chăm sóc, chiếu cố Phỉ Phỉ nhiều nhất có thể, liệu có được hay không?”
“Dì à, Phỉ Phỉ rất ngoan và hiểu chuyện, ở trường học biểu hiện của cô ấy cũng rất tốt.” Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng đáp: “Thật lòng mà nói, cháu cũng rất muốn chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy cho đến khi cô ấy tốt nghiệp, nhưng mà nhìn tình hình trước mắt có vẻ không được rồi.”
Sau khi giọng nói thốt ra thì phòng khách lại trở về dáng vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
Lần này, không chỉ có Kiều Tuệ Lan mà Giang Tự và Hứa Phương Phỉ cũng di chuyển ánh mắt về phía Trịnh Tây Dã.
Hứa Phương Phỉ khẽ nắm mười ngón tay thành quyền, một lúc sau mới ngập ngừng mở miệng, nhẹ giọng hỏi: “Chính trị viên, lời này của anh… rốt cuộc là có ý gì?”
“Đơn vị ban đầu chuẩn bị triệu hồi anh rồi.” Trịnh Tây Dã cong cong khóe môi nhìn cô, bình tĩnh nói: “Không lâu nữa anh phải rời khỏi đây rồi.”
Ăn xong bữa cơm trưa, Kiều Tuệ Lan định ở nhà tiếp đón hai vị khách quý, nhưng lại nhận được cuộc điện thoại nói rằng có người muốn đặt một lô đồ giấy tế lễ. Bà không thể không đi, cho nên chỉ có thể đơn giản giao phó mọi chuyện lại cho con gái rồi lại vội vã ra ngoài.
Sau khi chào tạm biệt mẹ thì Hứa Phương Phỉ cúi đầu thu dọn đống bát đĩa trên bàn.
Trịnh Tây Dã và Giang Tự đồng thời giúp cô một tay, đồng thanh nói: “Để anh rửa bát cho.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Một giọt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu trượt từ trán Hứa Phương Phỉ chảy xuống, cô ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, nói một cách nghiêm túc: “Em phải nói rõ ràng trước, hai người đã nấu cơm rồi, để cho em rửa bát. Bằng không, hay là hai người tiếp tục rửa bát tiếp đi, em cũng không quản hai người các anh nữa.”
Bộ dạng cô gái nhỏ trông có vẻ nghiêm túc, lời nói lộ rõ mười phần uy hiếp khiến cho hai người đàn ông chỉ còn cách phải thỏa hiệp để mặc cô đi rửa bát.
Hứa Phương Phỉ ôm số chén đĩa vào phòng bếp, tiện tay khóa cánh cửa phòng bếp lại từ bên trong. 
Tiểu Huyên cũng đã đi ngủ trưa rồi.
Giang Tự đi vào nhà vệ sinh.
Trong phòng khách chỉ còn lại mỗi mình Trịnh Tây Dã.
Ngồi trên sô pha một lúc, cơn thèm thuốc lá của Trịnh Tây Dã lại kéo đến, anh tùy tiện lấy ra một hộp thuốc lá rồi rút một điếu. Anh cầm thuốc lá trên tay nhưng lại không hề châm lửa, chỉ cụp mí mắt xuống mà nghịch nghịch điếu thuốc trên các đầu ngón tay.
Một lúc sau, tiếng khóa cửa phòng vệ sinh vang lên khe khẽ, Giang Tự lắc lắc giọt nước còn đọng trên tay. Khi anh ấy đi ngang qua ghế sô pha thì một chiếc chân thon dài đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ấy, chắn ngang đường đi của Giang Tự.
Giang Tự không hề kinh ngạc mà di chuyển ánh mắt bình tĩnh về phía chủ nhân của chiếc chân đó.
Trên sô pha, Trịnh Tây Dã đang nghịch nghịch điếu thuốc, lười biếng nhướn mi mắt lên nhìn anh ấy, nhướn nhướn lông mày: “Hút điếu thuốc, ra ngoài nói chuyện không?”

Bên bồn hoa bên cạnh cửa ra vào của đơn nguyên số 2 tòa nhà số 3.
Một tiếng “Ding” vang lên. Trịnh Tây Dã ném ra chiếc bật lửa bằng kim loại, châm điếu thuốc rồi nhảy lên bồn hoa ngồi. Làn khói vấn vít lượn lờ hòa lẫn với làn sương trắng do hơi thở tạo ra từ từ bay lên không trung, cuối cùng lại tan biến không một dấu vết trong không khí.
Sắc mặt Trịnh Tây Dã không hề biến đổi mà ngước lên nhìn bầu trời xanh trên đỉnh đầu, đột nhiên nói ra: “Anh có hứng thú với Hứa Phương Phỉ à?”
Giang Tự cũng nhảy lên trên bồn hoa, ngồi xuống bên cạnh Trịnh Tây Dã. Nghe được lời này thì anh ấy khẽ “Ừ” nhàn nhạt một tiếng.
Trịnh Tây Dã lại hút một hơi thuốc, khẽ cười nhạt một tiếng, cất giọng lười biếng hỏi: “Chuyện bắt đầu xảy ra từ khi nào vậy?”
“Trong một năm cậu nhờ tôi chăm sóc Hứa Phương Phỉ đó, cứ hai buổi tối tôi sẽ đến cổng trường trung học Lăng Thành chờ cô ấy, đi theo cô ấy rồi đưa cô ấy về nhà.” Giang Tự bình tĩnh nửa nhịp, ngẩng đầu lên bầu trời cùng với Trịnh Tây Dã, tiếp tục nói: “Sau một đoạn thời gian, tôi mới nhận ra rằng cô gái này là cô gái kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp.”
Trịnh Tây Dã vẫn trầm mặc không đáp.
Giang Tự kể lại: “Tôi đã theo cô ấy mấy tháng, nhưng chưa bao giờ cô ấy chú ý đến tôi dù chỉ một lần. Bởi vì sự tập trung của cô ấy rất cao, cho dù đi bộ ở trong khu vực trung tâm thành phố ánh mắt cũng chỉ nhìn thẳng. Trong mắt cô ấy, ngoài điểm đến và mục tiêu ra thì không còn có gì khác nữa.”
Bầu không khí xung quanh lại chìm vào một mảnh yên tĩnh.
Trong giây lát, Trịnh Tây Dã rũ mắt nhìn xuống dưới, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gạt tàn thuốc xuống, thản nhiên không chút để ý: “Với mối quan hệ của chúng ta thì tôi có thể thẳng thắn nói cho anh biết. Tôi thích Hứa Phương Phỉ, tôi đã xác định cô gái này là của tôi rồi. Anh nhân lúc còn sớm mà đổi sang đối tượng khác đi, anh không có cơ hội với cô ấy đâu.”
Giang Tự nghe thấy vậy thì cười khẽ một tiếng.
Một lúc sau, sau khi cảm thấy cười đủ rồi anh ấy lại quay đầu sang nhìn Trịnh Tây Dã, bất đắc dĩ nói: “Từ nhỏ đến lớn, với tính tình và thủ đoạn của Trịnh Tây Dã cậu thì những thứ mà cậu muốn quả thực không có gì là cậu không đạt được cả. Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một chút, Hứa Phương Phỉ là người chứ không phải đồ vật, cậu không thể nào kiểm soát được suy nghĩ và lựa chọn của cô ấy.”
Trịnh Tây Dã: “Anh cho rằng cô ấy không nhìn trúng tôi à?”
“Nhìn trúng thì như thế nào?” Sắc mặt Giang Tự bình tĩnh, hỏi ngược lại anh: “Cậu đã nói rõ ràng với cô ấy chưa? Hai người các người đã xác định mối quan hệ chưa?”
Hút xong một điếu thuốc. Đột nhiên Trịnh Tây Dã nheo mắt lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Giang Tự: “Cô ấy là học viên của trường quân đội, mấy năm nay không thể yêu đương, nếu có chuyện sai lầm xảy ra thì tương lai của cô ấy sẽ bị hủy hoại. Cậu cũng biết rất rõ điều này cho nên điều gì cậu cũng không dám làm.”
Trịnh Tây Dã cong cong khóe môi lạnh lùng: “Như nhau cả thôi.”
Giang Tự: “Đúng vậy, trong lòng cậu ắt hẳn cũng phải hiểu rõ, Nanh Sói triệu hồi cậu quay trở về chắc chắn là có chuyện không hề nhỏ, cậu còn chưa từng nghĩ qua, nếu như cũng mất thêm vài năm nữa giống như Tưởng gia, cậu định để người con gái của cậu làm thế nào? Chờ đợi cậu à? Trở thành hòn vọng phu à?”
Trịnh Tây Dã cụp mí mắt xuống, mím chặt môi không hề nói gì.
“Chuyện tình cảm vốn dĩ là do duyên phận, cũng là do ý trời, quãng thời gian mấy năm đó ai mà biết được sẽ xảy ra những chuyện gì cơ chứ?” Giang Tự duỗi cánh tay vỗ nhẹ vào cánh tay Trịnh Tây Dã: “Vậy chúng ta cạnh tranh công bằng thì sao?”
Trịnh Tây Dã gật đầu một cách bình tĩnh: “Có thể.”
Trịnh Tây Dã nói: “Nếu như đến cuối cùng cô ấy vẫn chọn tôi thì tôi sẽ để anh làm phù rể.”
Giang Tự: “Vậy nếu như chọn tôi thì tôi cũng sẽ để cậu làm phù rể nhé?”
“Nếu như cô ấy chọn anh.” Trịnh Tây Dã bình tĩnh không hề có chút xấu hổ nào mà nói: “Tôi sẽ phế anh rồi cướp cô ấy về, để cho anh làm phù rể.”
Giang Tự: “...”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui