Tình huống như thế, gặp mặt một cách tình cờ như thế, là điều mà Hứa Phương Phỉ hoàn toàn không thể nào ngờ tới.
Màn hình TV vẫn còn đang phát một bài nhạc cũ, ánh sáng lả lướt, đen trắng đan xen, cả không gian giống như một bức tranh thủy mặc được đầu bút phác họa một cách sơ sài. 3206 nấp ở nơi giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối, hơi nghiêng đầu, biến hóa góc độ, để lộ một khuôn mặt tuổi còn rất trẻ, cùng lắm là hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặt mày nghiêm nghị và lạnh lẽo thấu xương.
Hai người nhìn nhau chỉ ngắn ngủi vài giây.
Hứa Phương Phỉ chợt dời mắt tránh đi khỏi ánh mắt của 3206, chịu cảm giác đau đớn do khuỷu tay trầy da mang lại, bò từ dưới đất lên.
Cô gái nhỏ mười tám tuổi, thanh xuân vô địch, hàng mi mảnh, đôi mắt trong, còn có hai gò má trắng nõn điểm chút hồng hơi bầu bĩnh như trẻ con, mọi thứ đều không hề ăn rơ với khu đèn đỏ u tối tràn ngập mùi khói thuốc và rượu này. Huống chi, mỹ nhân này còn trong sáng thanh tú, xinh đẹp mềm mại và quyến rũ đến không gì sánh được, đôi mắt lúng liếng nhìn xung quanh pha một chút bất an và khiếp đảm, giống như một chú dê con vào nhầm ổ sói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sự xuất hiện của Hứa Phương Phỉ đương nhiên đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả đàn ông trong phòng.
Cả căn phòng đều yên tĩnh.
Đầu đinh và tên béo liếc nhìn nhau một phen, trao đổi ánh mắt với nhau, đều cảm thấy cô gái xinh tươi này quen mắt, nhưng bất đắc dĩ trí nhớ quá kém, mãi mà vẫn không nhớ ra đã từng gặp khi nào.
“Xin, xin lỗi…” Bởi vì quá sợ hãi và kinh hoảng, Hứa Phương Phỉ co quắp đứng tại chỗ, hai tay nắm lấy làn váy, có hơi cà lăm mà giải thích: “Tôi không phải cố ý vào, vào đây.”
Sau khi cô xin lỗi xong, cả căn phòng vẫn im thin thít.
Hứa Phương Phỉ chờ một lát, cảm thấy không một ai phản ứng mình nên rũ đầu xuống, chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, nhưng mà, khi năm ngón tay của cô vừa chạm đến then cửa, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói nghe rất lưu manh: “Ai bảo cưng được phép đi hửm?”
“…” Bước chân Hứa Phương Phỉ hơi khựng lại, kinh ngạc và nghi hoặc quay đầu lại.
Người lên tiếng chính là người đàn ông trẻ tuổi xăm đầy cánh tay kia.
Đối phương châm thuốc, nửa ngồi nửa nằm tựa vào trên sô pha, hai chân vắt chéo nhau, tùy tiện gác lên trên bàn trà, tư thế này không hề khiến người ta chướng tai gai mắt mà chỉ khiến cho họ cảm thấy cậu ta vừa phóng đãng lại vô liêm sỉ. Đôi mắt của cậu ta bình tĩnh ghim trên người Hứa Phương Phỉ, nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn tới nhìn lui giống như đang đánh giá một miếng thịt heo được bán ở ngoài chợ, không hề có một chút tôn trọng đáng nói nào.
Hứa Phương Phỉ đã hoảng sợ đến nỗi cơ thể sắp phát run, mười đầu ngón tay gần như là ghim vào trong lòng bàn tay, hít sâu một hơi rồi mới nói: “Xin hỏi còn có chuyện gì nữa không?”
Tương Chi Ngang buông hai chân từ trên bàn trà xuống, nhét thuốc lá vào miệng, một tay cầm lấy một chiếc ly thủy tinh trong suốt, một tay cầm lấy nửa bình rượu tây còn thừa trên bàn, nghiêng chai một cái, róc rách rót đầy một ly lớn, sau đó “loảng xoảng” thả lại trên bàn.
Ánh mắt cậu ta lại nhìn về phía Hứa Phương Phỉ một lần nữa, cong khóe miệng lên, hiền hòa vẫy tay với cô.
Hứa Phương Phỉ sợ chọc giận những người này, không còn cách nào khác, chỉ có thể bước đến, đứng ở bên cạnh bàn trà.
Thần sắc trong mắt Tưởng Chi Ngang rõ ràng là chẳng có chút ý tốt nào, giọng nói lại cố ý dịu đi, giả vờ làm một người anh lớn hiểu lòng người: “Em gái nhỏ, uống hết ly rượu này coi như là tạ lỗi, bọn anh sẽ tha thứ cho em.”
Đồ uống mà người lạ tặng không thể uống được, đây là chuyện mà một đứa bé ba tuổi còn hiểu, nhất là trong trường hợp giống như thế này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ không chạm vào.
“Sao hả, sợ bọn anh bỏ thuốc em à?” Tưởng Chi Ngang bật cười rộ lên, nhìn bên cạnh, tỏ vẻ buồn rầu mà vỗ vỗ đầu hỏi đám người tên béo: “Có nhầm không thế, đau lòng quá đi! Trông tôi không giống người tốt đến thế cơ à?”
Cả đám đàn ông trong phòng cười vang.
Ly rượu này, bất kể thế nào đi nữa cũng không thể uống được, Hứa Phương Phỉ âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Nhưng điểm mấu chốt lại nằm ở đó, nếu như kiên quyết không uống, hậu quả sẽ là gì? Nhóm người này vừa nhìn là biết không phải phường dễ chọc, cô ở đây, nếu như nhóm Dương Lộ tìm lâu mà vẫn không tìm được thì phải làm sao? Nếu chỉ dựa vào một mình cô, chỉ sợ không thoát thân được dễ dàng như thế.
Trừ phi…
Trừ phi có người lương tâm trỗi dậy giải vây thay cho cô.
Suy nghĩ này nảy mầm giống như măng mọc sau mưa, cùng lúc đó, đến cả Hứa Phương Phỉ cũng chẳng rõ là xuất phát từ nguyên nhân gì mà cô đã vô thức lặng lẽ liếc mắt nhìn 3206 một cái.
Anh vẫn lười biếng, tản mạn và lạnh nhạt ngồi trên sô pha, vẫn đang chơi di động, thỉnh thoảng bưng ly lên uống một hớp rượu tây. Những chuyện xảy ra với cô hoàn toàn không có chút liên quan dính dáng gì đến anh cả.
Thất vọng đến chỉ trong chớp mắt.
Hứa Phương Phỉ lắc lắc đầu khiến cho chính mình tỉnh táo lại – lần trước ở số chín phố Hỉ Vượng, những người này cực kỳ cung kính với 3206, rõ ràng anh là một nhân vật thuộc cấp “đại ca”. Bọn họ là người xấu, nếu như 3206 không phải là người tàn nhẫn và xấu xa nhất, vậy thì sao khiến cho đám thuộc hạ tin phục được?
Sợi dây thần kinh nào của cô chạm mạch vậy, thế mà lại ảo tưởng anh sẽ cứu cô vào lúc nguy cấp này.
Hứa Phương Phỉ không hề nhìn 3206 nữa, cắn cắn môi, âm thầm suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể bình an ra được khỏi nơi này. Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng đột nhiên lại bị đẩy từ bên ngoài vào.
Hứa Phương Phỉ hơi giật mình, xoay người nhìn về phía sau theo bản năng.
Người bước vào đầu tiên là hai người đàn ông cường tráng cao lớn, cơ thể mạnh mẽ, khuôn mặt lạnh lùng. Một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu xám theo ở phía sau. Người đó chắc đã ngoài năm mươi, tóc hai bên thái dương hoa râm, giày da bóng lưỡng, ở chỗ cung điền trạch ở dưới mi mắt trái có một nốt ruồi, dung mạo bình thường nhưng đôi mắt lại sắc bén như chim ưng, cực kỳ khôn khéo.
Chân trước người đàn ông vừa bước vào, tất cả mọi người trong phòng lập tức cung kính đứng dậy, hô: “Ông Tưởng.”
Tưởng Chi Ngang hơi tém tém lại, thành thật gọi một tiếng: “Ba.”
Trịnh Tây Dã cũng dụi tắt thuốc, đứng dậy: “Ông Tưởng.”
“Ừ.” Tưởng Kiến Thành nhàn nhạt gật đầu, hơi vén vạt áo tây trang, cong lưng ngồi xuống trên sô pha, châm một điếu xì gà, thuận miệng nói với mọi người: “Đều thoải mái cả đi, người trẻ tuổi mà, không cần phải câu nệ thế.”
“Ba, đã nói ba không cần phải tới rồi mà.” Tưởng Chi Ngang rầu rĩ không vui nói. “Con ở chỗ Anh Dã tốt lắm, ba còn gì không yên tâm mà còn phải đích thân đến kiểm tra nữa.”
“Sao hả, lại phá hỏng chuyện tốt gì của con rồi?” Tưởng Kiến Thành thấy tên nhóc thối này là lại bực bội, mắng: “Nếu không phải cả ngày mẹ con cứ nhắc mãi, nói không yên tâm, ba mới lười quan tâm đến sống chết của con.”
Tương Chi Ngang bị mắng đến gãi gãi đầu, ngó quanh quất, không dám hé răng.
Tưởng Kiến Thành rít một hơi xì gà, sau đó lại nhìn Trịnh Tây Dã ở bên cạnh, hỏi: “A Dã, dạo này thằng nhóc chết tiệt này không gây chuyện gì cho cậu chứ?”
Trịnh Tây Dã ngồi lại trên sô pha, khóe miệng nhạt nhẽo cong lên một chút, trả lời: “Cậu Ngang đều ổn cả ạ.”
Tưởng Kiến Thành gật đầu, trong mắt dần dần lộ vẻ hài lòng.
Trịnh Tây Dã đã làm việc dưới trướng ông ta mấy năm nay, trước giờ chưa từng khiến ông ta thất vọng bao giờ. Người thanh niên này có trái tim đủ sắt đá, ra tay cũng đủ tàn nhẫn, có năng lực, càng khó có được hơn chính là còn có cả đầu óc. Lúc liều mạng thì chính là một lưỡi dao sắc bén không gì ngăn cản được, lúc đổi thành lớp da người thì lại hệt như một cậu ấm cao quý, vào được những nơi tao nhã, xử lý những mối làm ăn ở đó gọn gàng ngăn nắp.
Tưởng Kiến Thành rất coi trọng Trịnh Tây Dã, có khi thậm chí còn vượt qua cả đứa con trai ruột là Tưởng Chi Ngang này nữa.
Tưởng Kiến Thành biết rõ trước kia Tưởng Chi Ngang từng ghen ghét Trịnh Tây Dã, đã từng chơi xấu anh. Trịnh Tây Dã cửu tử nhất sinh vượt qua được, không so đo hiềm khích trước đây, vẫn coi Tưởng Chi Ngang là anh em ruột, vào sinh ra tử vì hai cha con ông ta.
Từ lúc đó về sau, Tưởng Chi Ngang đã phục Trịnh Tây Dã từ tận đáy lòng, Tưởng Kiến Thành cũng coi Trịnh Tây Dã như một đứa con trai khác.
“A Dã, lần này tôi tới Lăng Thành là có một vài việc muốn đích thân dặn dò cậu.” Tưởng Kiến Thành nói, dư quang thoáng nhìn, lúc này mới chú ý đến một bóng người mảnh mai nhỏ xinh và yếu đuối đứng trong một góc.
Ánh mắt Tưởng Kiến Thành âm u đi mấy phần, trầm giọng hỏi: “Gái của ai đây?”
“Ấy, sao con nhóc này vẫn còn ở đây?” Tưởng Chi Ngang nói với người ở bên cạnh, dặn dò: “Đưa cô ta đến phòng sát bên chờ tôi, tôi…”
Hứa Phương Phỉ nghe thế thì kinh hãi, sợ tới mức muốn lập tức kêu cứu, nhưng mà, một giọng nói đã nhẹ nhàng bâng quơ vang lên trước cô một bước, trả lời: “Của tôi.”
… Ủa?
Hứa Phương Phỉ ngạc nhiên.
Tưởng Chi Ngang cũng ngớ người. Tất cả mọi người trong phòng cũng đều ngớ người.
“Không phải chứ…” Tưởng Chi Ngang hoang mang vuốt mặt, nhìn về phía Trịnh Tây Dã, duỗi tay chỉ vào Hứa Phương Phỉ: “Anh Dã, anh nói gì thế? Đây là gái của anh à?”
Trịnh Tây Dã chỉ ngắm bật lửa, không tỏ ý kiến.
“Chắc là không phải đâu.” Tưởng Chi Ngang nhíu mày.
Trịnh Tây Dã không để tâm đến Tưởng Chi Ngang, khẽ nâng cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm thẳng vào Hứa Phương Phỉ, hờ hững nói hai chữ: “Đến đây.”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt.
Tim đập như sấm, cô vừa lo sợ, vừa nghi hoặc lại vừa bất an, hồi hộp căng thẳng đến nỗi toàn thân bắt đầu phát run, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, ngoại trừ nghe lời anh ra thì dường như cũng không còn cách nào khác. Cô đành phải căng da đầu, đi về phía người đàn ông kia.
Khi khoảng cách dần rút ngắn lại, Hứa Phương Phỉ thoáng chốc nhận thấy khí tràng xung quanh xảy ra biến hóa. Người nọ rõ ràng là tản mạn tùy ý, nhưng cảm giác áp bách lại mãnh liệt đến mức khiến người ta không thể xem nhẹ được.
Rốt cuộc cuối cùng, cô cũng đi đến trước mặt anh.
Cô rũ đầu, tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu. Đột nhiên, cổ tay cô bị một bàn tay to nắm lấy, lại nhẹ nhàng kéo một cái.
Trong chớp nhoáng, Hứa Phương Phỉ kinh hoảng trợn to mắt, lúc hoàn hồn đã bị người đàn ông đó kéo vào trong lòng, ngồi xuống trên đùi anh.
Hứa Phương Phỉ: “…”
Cằm cô bị người nắm lấy, hai ngón tay thon dài hữu lực nâng cằm cô lên, lòng bàn tay vuốt ve cằm cô, thân mật tự nhiên, dịu dàng đến không thể tưởng tượng được. Môi anh kề sát vào tai cô, nói nhỏ: “Nói với mọi người, em là người của ai?”
Tưởng Chi Ngang híp mắt, nhìn chằm chằm thiếu nữ trong lòng Trịnh Tây Dã, hỏi: “Cô thật sự là bạn gái của anh Dã à?”
Ánh mắt Hứa Phương Phỉ khẽ nhúc nhích, hai gò má đã đỏ rừng, cũng may là ánh sáng ở xung quanh tối tăm nên không phát hiện ra. Cô đại khái đã đoán được 3206 đang giải vây giúp cô, đành phải căng da đầu, ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi thật sự là bạn gái của anh ấy.”
Tưởng Chi Ngang vẫn còn nghi ngờ: “Vậy sao ban đầu cô không nói?”
“Tôi đang cãi nhau với anh ấy, giả vờ không quen biết là vì cố ý muốn chọc tức anh ấy.” Đây là lần đầu tiên cô nói dối mà không chuẩn bị bất cứ bản thảo nào, nhưng lại bịa ra một cách đúng lý hợp tình như thế. Nói xong, cô còn gom góp đủ dũng cảm mà ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt đen âm u sâu không thấy đáy của 3206, nói: “Đã trễ thế này rồi mà anh còn không tiễn người ta về nhà, có tin là người ta chia tay với anh thật không?”
Một câu cuối cùng này nửa là uy hiếp, nửa là làm nũng, giọng nói mềm nhẹ giống như tan vào trong ánh đèn đêm, là đàn ông thì một phần hồn phách cũng bị nó làm cho hoảng hốt.
Thấy thế, Tưởng Chi Ngang chỉ đành văng tục một câu, cũng từ bỏ ý định. Dù rằng cậu ta cũng vừa mắt con bé con này, nhưng quy tắc chung ai cũng hiểu, ai dám chạm vào chị dâu chứ.
Tưởng Kiến Thành ở cách đó không xa cũng đang quan sát Hứa Phương Phỉ. Ông ta thấy con bé này tuy còn nhỏ tuổi nhưng thật sự rất xinh đẹp quyến rũ, thêm mấy năm nữa không biết sẽ trổ mã thành báu vật gì. Một mỹ nhân như thế, có thể khiến cho Trịnh Tây Dã không gần nữ sắc phải si mê hình như cũng chẳng lạ lùng gì.
Suy tư một lát, Tưởng Kiến Thành cười rộ lên, giơ tay vỗ vỗ bả vai Trịnh Tây Dã, nói: “Được rồi, A Dã, mau đưa cô gái của cậu về nhà đi, đi sớm về sớm.”
Tách.
Trịnh Tây Dã cất bật lửa đi, một tay xách chiếc áo khoác tây trang vắt ở bên cạnh lên.
Mọi người nhường ra một con đường theo bản năng, Hứa Phương Phỉ mặt đỏ bừng vừa hoảng vừa loạn, mau chóng đứng dậy trốn khỏi lòng ngực anh.
Trịnh Tây Dã đứng dậy, rũ mắt nhìn nhóc con đứng trước mặt, lặng lẽ tự nhiên mà nắm lấy tay cô.
Mười ngón tay chạm vào nhau, năm ngón tay của người đàn ông thon dài hữu lực, cảm xúc xa lạ đến mức khiến lồng ngực người ta phải run lên.
Mặt Hứa Phương Phỉ tức khắc càng đỏ hơn, hoàn toàn giống như phản xạ có điều kiện mà rụt tay lại.
Biểu cảm trên mặt Trịnh Tây Dã tỉnh bơ, năm ngón tay cố sức nắm chặt lấy năm ngón tay nhỏ nhắn kia, lười biếng nói: “Tay lạnh thế, lạnh hỏng rồi cũng không sợ anh đau lòng à?”
Hứa Phương Phỉ khẽ cắn cánh môi, không nói gì.
Tưởng Kiến Thành ở sau lưng ngậm xì gà, thu động tác nhỏ thân mật của hai người vào đáy mắt, rốt cuộc hoàn toàn không còn nghi ngờ nữa.
…
Trịnh Tây Dã nắm tay Hứa Phương Phỉ đến tận khi vào trong thang máy.
Anh nhấn nút đóng cửa, ngay khoảnh khắc khi cửa thang máy khép lại, năm ngón tay anh thả lỏng, buông cô ra.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Tim Hứa Phương Phỉ đập nhanh như nổi trống, mặt cũng còn đỏ, tay trái cuộn tròn vẫn còn đọng lại hơi ấm từ bàn tay phải của anh, ngẩn ngơ, không bình tĩnh lại được.
Chợt, bên tai vang lên mấy chữ nhàn nhạt: “Vừa rồi có nguyên nhân nên mới mạo phạm em, xin lỗi.”
Hứa Phương Phỉ lắc đầu, không nói gì.
Sau đó anh lại hỏi tiếp: “Đến đây cùng với bạn à?
“… Dạ.” Hứa Phương Phỉ vẫn không dám nhìn anh. “Hôm nay bạn cùng lớp của em tổ chức sinh nhật.”
Giọng điệu của Trịnh Tây Dã cực lạnh nhạt: “Báo với bạn của em một tiếng, sau đó tôi đưa em về nhà. Nơi này nhỏ, nếu lại chạm mặt thì không dễ lấp liếm.”
Hứa Phương Phỉ khựng lại, xua tay nói: “Không cần tiễn em, không cần… Không cần làm phiền anh.”
Trịnh Tây Dã liếc mắt, lười biếng nhìn cô một cái, nói: “Vừa rồi bảo anh đưa em về trước mặt biết bao nhiêu người như thế, giờ sợ làm phiền anh rồi à?”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Khi đó tình huống khẩn cấp, em chỉ muốn mau chóng rời khỏi nên thuận miệng nói thế thôi, Hứa Phương Phỉ trả lời trong lòng.
Trịnh Tây Dã đã nhấn số “1” trên thang máy.
Thang máy di chuyển, rất nhanh đã đến tầng một. Hứa Phương Phỉ quay về phòng tổ chức sinh nhật của Dương Lộ, báo cho mọi người trong phòng rằng nhà cô có việc nên muốn về trước, sau đó một mình đi ra khỏi cửa lớn của quán bar Kim Mạn.
Trịnh Tây Dã mặc tây trang phẳng phiu đứng ở ven đường, vừa hút thuốc vừa chờ cô.
Thấy bóng Hứa Phương Phỉ xuất hiện, Trịnh Tây Dã híp híp mắt, tiện tay dụi tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác ven đường.
Một chiếc xe việt dã màu đen thong thả chạy đến trước mặt hai người, dừng lại.
Trịnh Tây Dã giơ tay mở ghế cửa sau ra.
Hứa Phương Phỉ không phản ứng lại, sững sờ tại chỗ.
Trịnh Tây Dã đợi một lát, nâng mí mắt lên nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái. Cô nhận ra, sau khi lấy lại tinh thần thì vội vàng khom lưng lên xe.
Vừa mới ngồi vững, trong tầm mắt đã xuất hiện một bàn tay to thon dài có làn da trắng trẻo lạnh lẽo, bàn tay đó còn cầm một ống thuốc mỡ.
Hứa Phương Phỉ khó hiểu ngước mắt nhìn.
Tầm mắt Trịnh Tây Dã đảo qua khuỷu tay đỏ bừng trầy da của cô, bình tĩnh nói: “Lúc về thì dùng povidine khử trùng trước, sau đó bôi một lớp mỏng lên.”
Hứa Phương Phỉ ngơ ngác, không muốn lại nợ ân tình của người ta, cô uyển chuyển từ chối thuốc mỡ mà anh đưa, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, nhà em có thuốc.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô hơi nhướng mi, không nói thêm gì nữa.
Hai người cùng ngồi xe về phố Hỉ Vượng. Suốt đoạn đường sau đó, Trịnh Tây Dã nhắm mắt dưỡng thần, Hứa Phương Phỉ thì thấp thỏm cúi đầu, cả hai người chẳng ai nói thêm với nhau một lời nào nữa cả.
Quãng đường không dài, chưa đến hai mươi phút thì xe đã ngừng lại.
Xuống xe, Hứa Phương Phỉ đi ở phía trước, Trịnh Tây Dã đi ở phía sau, khoảng cách giữa hai người khoảng tầm nửa thước, không giống như là đi cùng nhau mà giống như lại trở thành hai người xa lạ.
Bóng đêm mềm mại nhẹ nhàng buông xuống, trời đang là giữa hè, ve trên cây kêu giống như đang oán trời trách đất, nghe mà khiến người ta tâm phiền ý loạn, giống như một loại duyên phận vi diệu không thể giải thích được đang càn rỡ kêu la.
Hứa Phương Phỉ lập tức đi đến trước khu số chín phố Hỉ Vượng.
Trịnh Tây Dã nhìn theo bóng lưng mảnh mai kia đi vào khu chung cư cũ, xoay người rời đi. Đột nhiên, có một giọng nói gọi với theo anh, không biết tên là gì, nhẹ nhàng gọi anh một tiếng: “Này.”
Anh hơi nhướng mày, nghiêng người quay đầu lại.
Trong bóng đêm, bóng dáng của thiếu nữ có vài phần mông lung, trong trẻo giống như tuyết đầu mùa, lại giống như bóng phản chiếu của một đóa hoa trong mặt nước. Cô ậm ừ một lát, có hơi hồi hộp mà lại có chút thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi anh: “Khi nãy lúc đi, tại sao anh lại phải nắm tay em?”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Trịnh Tây Dã: Hôm nay đã nắm được tay nhỏ, lại còn ngồi lên chân mình nữa, cách lúc hôn còn xa ư! Vui quá vui quá (xoay vòng vòng)