Vào giao thừa của kỳ nghỉ đông năm nay, Hứa Phương Phỉ đã cùng mẹ trở về quê ở vùng nông thôn theo phong tục địa phương của Lăng Thành.
Mộ của ba Hứa rất gần mộ bà ngoại Kiều, đều ở trên cánh đồng trước cổng nhà tổ. Hai mẹ con đốt rất nhiều tiền giấy, thỏi vàng cho hai người thân đã khuất, thậm chí còn đốt cả một tòa biệt thự bốn tầng, nói rất nhiều trước mộ của hai người.
Kiều Tuệ Lan vui vẻ nói: "Mẹ, Thư Lương, Phỉ Phỉ của nhà chúng ta giờ đã trưởng thành, rất biết cố gắng, thi đậu trường Công trình Vân Quân và đã trở thành một quân nhân. Nhà họ Kiều và nhà họ Hứa của chúng ta đều được hưởng tiếng thơm theo nó."
Sau khi nói xong, Kiều Tuệ Lan bảo Hứa Phương Phỉ quỳ trước mộ, khấu đầu ba lần với ba Hứa và bà ngoại Kiều.
Kiều Tuệ Lan lại cầm hai ly rượu trước bia mộ, rót từng ly trước từng bia mộ một, rượu nhanh chóng ngấm vào bùn đất, tạo thành hai vết thâm đen, giống như nước mắt nhớ nhung thấm ướt quần áo người sống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được rồi, rượu đã uống, thịt cũng đã ăn, năm nay đến đây thôi.” Kiều Tuệ Lan lau mắt: “Mẹ, Thư Lương, chúng ta đi đây, năm sau lại đến thăm hai người.”
Chiều hôm đó, hai mẹ con bắt xe buýt trở lại trung tâm thành phố Lăng Thành, rồi chuẩn bị cơm tất niên.
Vừa đến giờ giao thừa, từng chùm pháo hoa thắp sáng bầu trời đêm, đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ chói mắt.
Chung cư đường số 9, phố Hỉ Vượng vô cùng náo nhiệt. Không gian không mấy rộng rãi chật kín những người hàng xóm cũ đến xem pháo hoa.
Hứa Phương Phỉ nắm tay Tiểu Huyên, tìm một chỗ tốt dưới gốc cây ngô đồng để xem pháo hoa, cô và cô bé cùng nhau ngửa cổ lên, pháo hoa phản chiếu trong hai đôi mắt trong veo, lấp lánh hơn cả những vì sao trên bầu trời.
Đột nhiên, Tiểu Huyên kêu lên một tiếng, vội vàng dùng đôi tay nhỏ bé kéo ống tay áo của Hứa Phương Phỉ, lớn tiếng nhắc nhở: "Chị ơi, mau ước ba điều đi! Em nghe nói ước nguyện với pháo hoa của năm mới rất linh nghiệm!"
Sau khi nói xong, Tiểu Huyên nhắm mắt lại, hai tay chụm lại thành một nắm tay nhỏ, lẩm bẩm trong miệng.
Hứa Phương Phỉ cũng vội vàng hơi nhắm mắt lại, chắp tay thành chữ thập, ước nguyện thành kính với pháo hoa.
Một lúc sau, Tiểu Huyên ước xong trước, mở mắt ra.
Cô bé hào hứng nhìn Hứa Phương Phỉ và hỏi: "Chị ơi, chị đã ước điều gì vậy?"
Hứa Phương Phỉ mỉm cười: "Em nói cho chị điều ước của em trước, rồi chị em mình trao đổi."
"Được." Tiểu Huyên cười ngây thơ, nói: "Điều ước đầu tiên của em là dì Kiều khỏe mạnh, ông ngoại khỏe mạnh, chị Phỉ Phỉ cũng khỏe mạnh. Điều ước thứ hai của em là mẹ sớm ngày trở về để đón em."
Cô bé hiểu chuyện khiến người khác yêu thích, cũng yếu ớt đến mức khiến người khác đau lòng.
Hứa Phương Phỉ cảm động trong lòng, vươn tay vuốt ve nhẹ nhàng gò má của Tiểu Huyên, dịu dàng nói: "Em còn ước gì nữa?"
Tiểu Huyên nháy mắt nghịch ngợm, nói: "Chị nói hai điều ước đầu tiên của chị trước, rồi em sẽ nói cho chị điều ước thứ ba."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ trả lời: "Điều ước của chị, đầu tiên là hy vọng mẹ và ông ngoại không chịu bệnh tật và tai nạn, khỏe mạnh sống lâu; thứ hai là hy vọng Tiểu Huyên sống vô lo vô nghĩ, lớn lên trong vui vẻ. Rồi đó, bây giờ em nói điều ước thứ ba của em đi."
Tiểu Huyên mím môi cười trộm, cười ha hả nói: "Điều ước thứ ba của em là mong chị Phỉ Phỉ và anh Giang Tự kết hôn!"
Hứa Phương Phỉ: "..."
Hứa Phương Phỉ vô cùng xấu hổ. Cô không nói nên lời, vươn tay nắm lấy khuôn mặt mũm mĩm, trắng hồng của cô bé, nói: "Đứa nhỏ này, suốt ngày suy nghĩ linh tinh."
Tiểu Huyên chống hai đôi tay nhỏ lên eo, tạo thành hình ấm trà, hất chiếc cằm nhỏ lên: "Được rồi! Em nói cho chị điều ước thứ ba của em rồi, đến lượt chị nói!"
Hứa Phương Phỉ cố ý đứng dậy từ từ, nói: "Chị sẽ không nói cho em biết đâu."
Tiểu Huyên kinh ngạc đến mức sửng sốt: "Tại sao?"
Hứa Phương Phỉ nghiêm túc lừa dối bông hoa của tổ quốc: "Bởi vì khi nói ra điều ước thứ ba thì nó sẽ không thành hiện thực."
"A?" Khuôn mặt của Tiểu Huyên nhăn lại ngay lập tức. Cô bé kéo ống tay áo của Hứa Phương Phỉ, không ngừng giậm chân, tức giận nói: "Cái gì, chị Phỉ Phỉ nói chuyện không giữ lời, thật quá đáng! Em sẽ nói cho dì Kiều!"
Sau khi nói xong, cô bé càng nghĩ càng uất ức, hừ một tiếng, quay người chạy vào tòa nhà đơn nguyên để đi méc người lớn.
Hứa Phương Phỉ buồn cười, cô nhìn bóng lưng của cô bé rồi cười khẽ thành tiếng. Cười xong, cô lại quay đầu nhìn bầu trời rực rỡ pháo hoa.
Hứa Phương Phỉ hơi cong khóe miệng, thầm nói trong lòng: Điều ước thứ ba là mong Trịnh Tây Dã đạt được toàn bộ mong muốn, mọi chuyện như ý, cả đời bình an, suôn sẻ, không cần phải lo nghĩ.
...
Cuộc sống trong kỳ nghỉ đông giống như tàu điện ngầm trong đường ray ngầm của Vân Thành, chớp mắt đi qua, người ngồi trên tàu còn chưa kịp thưởng thức phong cảnh đã đến nhà ga trong chớp mắt.
Trở lại trường Công trình Vân Quân, cuộc sống của Hứa Phương Phỉ quay trở lại với việc học tập và rèn luyện.
Trong học kỳ thứ hai của năm nhất, chuyên ngành tin tức bắt đầu tham gia khóa học bắn súng cơ bản, ban đầu Trịnh Tây Dã được phân công dạy lớp này, nhưng không biết vì lý do gì, sau đó lại bị giáo viên khác thay thế.
Giáo viên mới này đã bốn mươi ba tuổi, mặt vuông, mũi sư tử, đôi mắt sắc bén, nghe nói khi còn trẻ anh ta là một xạ thủ xuất thân từ bộ đội dã chiến, họ Mục, tên đầy đủ là Mục Chí Cao.
Trung tá Mục Chí Cao có kỹ năng nghiệp vụ xuất sắc, một khi viên đạn ra khỏi nòng súng là bách phát bách trúng, trình độ kỹ thuật và dạy học không có chỗ để chê. Chỉ có một điều không tốt là vị giáo viên này tính cách vô cùng nóng nảy.
Thông thường khi dạy học sinh, anh ta luôn đứng cau mày lạnh mặt trong trường bắn, chỉ cần ánh mắt hung dữ của anh ta đủ để tất cả tân binh run sợ. Khi thấy học viên có khả năng học tập tốt và phản xạ nhanh, anh ta còn có thể nói với âm lượng bình thường. Nếu gặp học viên nói nửa ngày vẫn không hiểu, anh ta giống như là bị Tạ Tốn trong “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” nhập vào người – sư tử hống điếc cả tai.
Toàn bộ đại đội tin tức khi nhắc đến thầy Mục, đánh giá của mọi người đều là bốn chữ: Khiến người sợ hãi.
Lại một lớp bắn súng cơ bản nữa kết thúc, đám tân binh đã bị Mục Chí Cao mắng bốn mươi lăm phút, đầu gần như nứt ra. Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chuông tan học, mọi người đều sửng sốt, thầm cảm thán trong lòng rằng tiết học tra tấn cuối cùng cũng xem như kết thúc.
Nhưng không để mọi người vui mừng, thầy Mục lại lên tiếng.
Anh ta trừng mắt lên, nói với giọng lạnh lùng: "Các học viên! Chúng ta đã học xong ba tiết học cơ sở. Tôi đã nói với đội trưởng Cố của các cậu, vào bốn giờ chiều ngày kia, anh ấy sẽ mang các cậu đến trường bắn, tiến hành bài kiểm tra bắn súng đầu tiên của học kỳ này! Chỉ khi vừa học vừa kiểm tra, mới có thể phát hiện vấn đề! Thành tích lần này sẽ xét vào cuối kỳ! Nghe rõ chưa!"
Nhóm binh lính sắp khóc, chỉ có thể cắn răng trả lời: "Rõ!"
Sau khi giải tán, Hứa Phương Phỉ buồn rầu, đi về phía ký túc xá nữ với bả vai ủ rũ. Cô lo lắng về bài kiểm tra bắn súng vào ngày kia, trong đầu cô toàn là khuôn mặt hung ác của kẻ đầu sỏ, thầy Mục Chí Cao, càng tự hỏi càng lo lắng, càng lo lắng lại càng tự hỏi, cô không để ý dưới chân, suýt chút nữa dẫm hụt vào rãnh nước ở ven đường.
Cô hô một tiếng, thân thể còn chưa tiếp xúc thân mật với bãi cỏ, một sức người mạnh mẽ đột nhiên từ bên cạnh tiến đến, đỡ lấy cô một cách vững vàng.
“Em đang mất hồn mất vía suy nghĩ gì thế?” Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô, âm lượng rất nhỏ, trách cứ chỉ chiếm một phần, chín phần đều là dịu dàng và lo lắng: “Con gái bao lớn rồi, đi đường cũng khiến tôi phải lo lắng?"
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, hai gò má của cô lập tức đỏ bừng. Cô nhanh chóng đứng thẳng, xấu hổ nói: "Chào chính trị viên."
Trịnh Tây Dã rũ mắt nhìn thẳng vào cô. Thấy cô gái nhỏ đang ủ rũ, khóe miệng hơi cong lên, nhẹ giọng hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Hứa Phương Phỉ thở dài, kể rõ nỗi buồn phiền của cô. Cuối cùng cô phồng má khổ sở, uể oải nói: "Không biết là do em thật sự không có thiên phú với môn này, hay là vì lý do nào khác, mỗi lần em dùng súng, tay của em đều run rẩy, viên đạn vì thế mà bắn không trúng bia. Vì thế mà em bị thầy Mục mắng té tát.”
“Bài kiểm tra lần này em nhất định sẽ đứng cuối.” Cô gái nhỏ vô cùng lo lắng, không còn cách nào nữa: “Làm em khó chịu muốn chết.”
Ai biết, Trịnh Tây Dã nghe xong lại cười nhẹ một tiếng, không hề để ý nói: "Tôi còn tưởng là chuyện gì lớn lắm."
Nghe vậy, Hứa Phương Phỉ buồn bực, trừng mắt nhìn anh, không thể tin được: "Làm ơn đi chính trị viên, chẳng lẽ đây không phải vấn đề lớn sao? Theo tính tình của thầy Mục, nếu em không vượt qua bài kiểm tra lần này, cuối kỳ tám mươi phần trăm sẽ rớt môn."
Trịnh Tây Dã: "Không phải chỉ là bắn bia sao, tôi dạy cho em."
Hứa Phương Phỉ sửng sốt: "Thầy dạy em?"
“Ừ.” Trịnh Tây Dã nói: “Hôm nay sau tiết tự học buổi tối, tôi sẽ đợi em ở trường bắn.”
Hứa Phương Phỉ lập tức vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu: "Dạ!"
Chín giờ rưỡi tối, chuông tiết tự học buổi tối vang lên đúng giờ, trong phòng tự học của mấy tòa nhà dạy học vang lên từng đợt tiếng bước chân, học viên các khối, các chuyên ngành khác nhau thu dọn giáo trình và sách bài tập của mình, trở về ký túc xá theo đội ngũ riêng.
Sau khi Cố Thiếu Phong ra lệnh giải tán, Hứa Phương Phỉ ôm giáo trình và túi văn phòng phẩm, đi thẳng đến trường bắn.
Vào đêm đầu xuân, trăng sao mờ mịt, xung quanh trường bắn rất ít người, chỉ có gió đêm lướt nhẹ qua gò má Hứa Phương Phỉ.
Đột nhiên, năm tiếng súng trầm lắng vang lên.
Hứa Phương Phỉ hơi giật mình, cô bước vào cổng và ngước mắt lên, chỉ thấy dưới bóng đêm, trường bắn ngoài trời mở đèn, trống trải, yên tĩnh, chỉ có một người đứng trong khu vực bắn súng.
Có lẽ vì cảm thấy hoạt động không tiện nên chiếc áo khoác quân phục của Trịnh Tây Dã được đặt trên bàn bên cạnh một cách tùy ý, trên người chỉ mặc một chiếc áo vận động ngắn tay, anh vừa mới bắn xong năm viên đạn, một tay cầm một khẩu QBZ-95.
Bảng điểm điện tử bên cạnh hiện ra điểm bắn của người bắn bia vừa rồi: năm mươi điểm.
Như mọi người đều biết, điểm tuyệt đối của một viên đạn là mười điểm.
Năm mươi điểm có nghĩa là cú bóp cò vừa nhẹ vừa nhanh của Trịnh Tây Dã vừa rồi mỗi lần đều trúng hồng tâm.
Hứa Phương Phỉ mở to mắt vì kinh ngạc, ngây người nhìn bảng điểm điện tử, trong giây lát quên mất cô đến đây làm gì.
Ở đằng kia, Trịnh Tây Dã một tay cầm súng, tay kia cầm ly nước lên uống nước. Nhìn thấy cô gái nhỏ ở cửa, anh nhàn nhạt lên tiếng: "Đặt sách xuống, lại đây."
“... A, dạ, chính trị viên.” Hứa Phương Phỉ hoàn hồn, vội vàng đặt giáo trình sang bên, chạy chậm đến trước mặt anh rồi đứng yên.
Trịnh Tây Dã đưa súng cho cô.
Hứa Phương Phỉ cầm lấy khẩu súng, cầm súng đứng nghiêm.
Trịnh Tây Dã: "Thầy Mục chắc đã dạy cho em những quy tắc cơ bản rồi. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh lại với em hai điều. Khi cầm súng, nghiêm cấm dùng nòng súng nhắm vào người khác. Khi cầm súng di chuyển, ngón tay phải rời khỏi cò súng."
"Dạ!" Hứa Phương Phỉ dùng sức gật đầu: "Chính trị viên, em biết mấy điều này rồi."
"Kiểm tra bắn súng tân binh rất đơn giản. Điều kiện bắn súng là một trăm mét, dùng bia nửa người trên cố định." Trịnh Tây Dã nói, khuỵu đầu gối phải, ngồi xổm xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, ra lệnh: "Nằm xuống đất."
“Rõ!” Hứa Phương Phỉ lập tức nằm rạp xuống đất.
Trịnh Tây Dã: "Khi cầm súng, đặt nòng súng và nắp chỗ kết hợp dưới lên trên bao cát."
Hứa Phương Phỉ nghe theo lời anh, đặt súng lên bao cát.
Trịnh Tây Dã rũ mắt, đánh giá tư thế đặt súng của cô, rồi bình tĩnh nói: "Khi bắn bằng đạn thật, nòng hãm tia lửa đánh vào trên mặt bao cát sẽ ảnh hưởng đến việc bắn, cho nên."
Nói xong, anh cúi người xuống, vòng cánh tay thon dài qua hai bên người Hứa Phương Phỉ, một tay giữ tay phải của cô, tay kia giữ nòng súng, hướng lên trên một chút, nói: "Phải để chỗ này bảo trì một khoảng cách nhất định với bao cát...”
Trịnh Tây Dã vừa giải thích những điều cơ bản của động tác, vừa dùng tay điều chỉnh tư thế cho cô gái nhỏ.
Hứa Phương Phỉ lắng nghe nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.
“Khuỷu tay trái và cánh tay phải chống trên mặt đất.” Anh nắm cánh tay mảnh khảnh của cô, kéo ra bên ngoài vài tấc, cố định trên mặt cỏ: “Đừng khép chặt như vậy.”
"Dạ."
“Tay duỗi thẳng ra sau, dùng lực một chút.” Trịnh Tây Dã kiên nhẫn, tỉ mỉ điều chỉnh từng chi tiết cho cô: “Báng súng đè lên hõm vai.”
Sau khi giải thích tất cả những điểm quan trọng, Trịnh Tây Dã nắm tay phải của cô gái, nói bên tai cô: "Hiện tại, bắn."
Hứa Phương Phỉ nhìn thẳng vào tấm bia nửa người trên, bóp cò.
Viên đạn đầu tiên được bắn ra, sáu điểm.
Sau đó là phát thứ hai, phát thứ ba, phát thứ tư…
Cuối cùng, thành tích của Hứa Phương Phỉ là hai mươi bảy điểm, vẫn chưa đạt tiêu chuẩn.
Cô thở dài thất vọng.
“Phỉ Phỉ, đừng căng thẳng.” Trịnh Tây Dã nắm đôi tay cô, áp môi vào tai cô, nhẹ giọng nói: “Chú ý, đôi mắt con người có sự khác biệt về thị giác, khi ngắm đừng ngắm vào chấm trắng của hồng tâm. Vị trí chính xác của điểm ngắm là hai phần ba bên trên điểm trắng."
Hứa Phương Phỉ gật đầu: "Dạ."
"Lần nữa."
Bằng bằng bằng bằng bằng.
Lần này, thành tích của Hứa Phương Phỉ là ba mươi điểm.
"Em rất thông minh, khả năng hiểu rất tốt, mỗi một lần đều tiến bộ, như vậy rất giỏi." Trịnh Tây Dã cười nhẹ một tiếng ở bên tai cô, nói: "Tiếp tục."
Hứa Phương Phỉ được khích lệ, tinh thần phấn chấn, sau đó cô bắn thêm năm phát nữa.
Ở lần bắn bia thứ năm, điểm của cô trên bảng điểm điện tử từ hai mươi bảy điểm không đạt tiêu chuẩn lúc đầu, thành bốn mươi mốt điểm ưu tú.
"Oa! Bốn mươi mốt!" Hứa Phương Phỉ vui mừng rạng rỡ, vui mừng mà quay đầu nhìn về phía Trịnh Tây Dã, hai mắt lấp lánh: "Chính trị viên, thầy nhìn thấy không! Em được bốn mươi mốt điểm, bắn được bốn mươi mốt điểm!"
Trịnh Tây Dã rũ mắt, nhìn cô bằng đôi mắt đen thâm trầm: "Ừ, rất giỏi."
Hứa Phương Phỉ lại nói tiếp: "Hơn nữa cuối cùng em cũng biết tại sao khi thầy Mục hướng dẫn em, em bắn không trúng bia rồi, vì thầy là người hướng dẫn em nên em mới có thể càng ngày càng tiến bộ."
Trịnh Tây Dã: "Tại sao?"
“Bởi thầy đối xử với em rất dịu dàng!” Cô gái nhỏ nghiêm túc nói: “Lúc thầy Mục dạy em, em có chỗ nào không đúng, thầy ấy sửa đúng cho em vài lần thì sẽ tức giận. Còn thầy thì không, thầy vẫn luôn ăn nói nhỏ nhẹ, nghe thầy dạy em không khẩn trương như trước, đương nhiên là có thể tiến bộ!"
Nói xong, cô nhỏ giọng oán trách: "Không biết vì sao cùng là giáo viên dạy bắn súng, thầy Mục lại khác thầy đến như vậy?"
Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: "Tôi đương nhiên là cưng chiều cô gái của tôi, không thể so như vậy được."
Hứa Phương Phỉ đang suy nghĩ về lời nói của anh, nhưng đang suy nghĩ, đột nhiên cô nhận ra có gì đó không thích hợp-
Cái cằm sắc bén của chính trị viên đặt nhẹ lên trên đỉnh đầu cô, cánh tay thon dài, mạnh mẽ ôm lấy cô, lưng cô áp sát vào eo và bụng anh...
Lúc này, thân hình nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong lòng người đàn ông cao lớn từ đầu đến chân, hoàn toàn, dán sát vào nhau.
Chẳng trách vừa nãy cô tự hỏi, vì sao ngày thường trường bắn đều là mùi bùn đất và mùi thuốc súng, hôm nay ngay cả gió cũng dễ nghe như vậy.
Từng cơn nhẹ nhàng, mát lạnh giống như rừng cây sau cơn mưa, lại xen lẫn chút ngọt ngào.
Đó là mùi hương chỉ thuộc về Trịnh Tây Dã.
Hứa Phương Phỉ: "..."
Đôi má trắng nõn của cô gái lập tức đỏ bừng. Tim cô đập như sấm, cô xấu hổ đến mức vội vàng thu hồi tầm mắt lại, bối rối, không dám nhìn anh.
Cô chỉ có thể dùng sức hắng giọng một cái, đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: "Chính trị viên, em cũng biết sơ sơ rồi, thầy có thể... buông em ra."
Chính trị viên nghe vậy, không có phản ứng gì.
Hứa Phương Phỉ buông tay cầm, cho rằng anh nghe không rõ, đang định lặp lại lần nữa, thì một hơi thở mát lạnh, nhẹ nhàng truyền đến, lướt qua vành tai xinh xắn, đỏ ửng của cô.
Người đàn ông kề môi sát bên tai cô, giọng điệu thong thả, ung dung, hỏi: "Em nói xem, nếu tôi làm gì ở đây, sẽ có ai phát hiện sao?"
Hứa Phương Phỉ: "..."
Hứa Phương Phỉ sợ hãi, vội vàng quay đầu trừng anh: "... Buông em ra!"
Trịnh Tây Dã một tay chống khuỷu tay, một tay chống cằm, tay dài chân dài giam giữ cô trong ngực một cách chặt chẽ, rũ mắt nhìn thẳng vào cô. Sau đó môi mỏng của anh khẽ hé mở, phun ra mấy chữ: "Tôi không bỏ ra thì sao."
Hứa Phương Phỉ bị anh áp chế đến mức không thể nhúc nhích được, mặt đỏ tai hồng. Cô ngượng ngùng, nói lắp ba lắp bắp: "Em cảnh cáo thầy, đừng làm bậy, ở đây chắc chắn có giám sát!"
Trịnh Tây Dã nhướng mày, giọng điệu tản mạn, nói: "Đồng chí Phỉ Phỉ, em không biết thường thức sao. Chỗ trọng yếu của quân đội làm gì có giám sát?"
Hứa Phương Phỉ: "..."
Mặt Hứa Phương Phỉ đỏ đến mức sắp chảy máu, cô uy hiếp: "Nếu thầy dám làm bậy, em sẽ tố cáo thầy."
Lông mày của Trịnh Tây Dã nhướng cao hơn, đôi môi anh gần cô hơn một chút, anh nhẹ giọng nói: "Em định đại nghĩa diệt thân sao?"
Lúc này, cô gái nhỏ bị trêu chọc khiến cho sốt ruột, hoàn toàn biến thành một con mèo nhỏ xù lông. Cô xấu hổ và tức giận gọi tên anh, mang theo sự uy hiếp mạnh mẽ: "Trịnh, Tây, Dã!"
Ai ngờ sau khi cô mắng xong, người đàn ông lại cúi đầu, cười nhẹ thành tiếng. Theo tư thế dạy cô bắn bia, anh nhẹ nhàng vòng tay qua người cô, cũng vùi đầu nhẹ vào phía sau cái cổ mềm mại, thơm tho của cô.
Hứa Phương Phỉ lập tức cứng đờ người.
Một lúc sau, cô nghe thấy giọng nói của người đàn ông từ phía sau, nhàn nhạt mà nói: "Em biết không, tôi vốn tính toán làm việc gì đó ép buộc em, khiến em cả đời này cũng không quên được tôi."
"..." Hứa Phương Phỉ sửng sốt.
Trịnh Tây Dã nhắm mắt lại, giọng nói nhẹ nhàng, chậm chạp như là đang nỉ non: "Tôi muốn để lại cho em một vết cắn, một dấu ấn. Tôi thậm chí đã suy nghĩ nên lưu lại vết cắn ở chỗ nào trên người em, cổ, vai, cánh tay, lưng,... Cho đến lúc trước khi em vào trường bắn, tôi mới quyết định, lưu lại dấu cắn trên ngực em."
"Vị trí gần trái tim em nhất."
“Nhưng khi đối mặt với em, tôi nhận ra rằng mình chẳng thể làm được gì.”
Trịnh Tây Dã tự giễu: "Tôi sợ em sẽ đau, sợ em khóc, sợ em chảy máu, sợ em sợ hãi, sợ... trì hoãn em. Thành thực mà nói, cả đời này tôi chưa từng nghĩ tới, có một ngày tôi sẽ cẩn thận như vậy, sợ đầu sợ đuôi."
Những câu chữ cuối cùng rơi vào trong gió đêm mùa xuân, xoáy vào tai Hứa Phương Phỉ, chạm nhẹ vào đầu quả tim của cô.
Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, trái tim cô đột nhiên thắt lại, một lúc lâu sau cô vẫn chưa thể hồi phục.
Sau một hồi, Trịnh Tây Dã cuối cùng cũng chịu buông tay, dỡ bỏ xiềng xích đối với cô gái trong ngực, đứng dậy.
Hứa Phương Phỉ cũng nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, đặt súng vào đúng chỗ, quay đầu, sửa lại tóc như che giấu sự hoảng loạn.
Trịnh Tây Dã: "Muộn rồi, đi về thôi."
Hứa Phương Phỉ: "... Ừm."
Họ cùng nhau rời khỏi trường bắn. Không ai nói thêm lời nào nữa, ăn ý mà cùng nhau im lặng, ăn ý mà bình tĩnh như không có chuyện gì.
Hứa Phương Phỉ đi bên cạnh Trịnh Tây Dã, hồi lâu không thể bình tĩnh lại. Cô lặng lẽ nhìn sang bên cạnh.
Khuôn mặt anh tuấn tú như tranh vẽ, mặt mày lạnh lùng như ngọc, như thể chuyện vừa xảy ra ở trường bắn chỉ là một giấc mơ kỳ lạ của cô.
Một lúc sau, khi cả hai sắp đến ký túc xá, Hứa Phương Phỉ cuối cùng cũng mở miệng, nhẹ giọng hỏi: "Lần trước thầy nói, bên Nanh Sói đang gọi thầy trở lại... Là lúc nào?"
Trịnh Tây Dã trầm mặc, rồi trả lời: "Tháng sau."
"Có phải bởi vì thầy phải đi, nên bọn em mới lâm thời đổi giáo viên bắn súng không?"
"Ừ."
Mười ngón tay buông xuôi bên người của Hứa Phương Phỉ không tự chủ được, siết chặt lại thành nắm đấm. Một cảm giác không muốn rời xa và không nỡ mạnh mẽ xuất hiện từ sâu trong lòng cô, thổi quét qua giống như một cơn sóng thần.
Cô cố gắng giữ cho giọng nói của mình ổn định, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể: "Lần... lần này thầy đi, chắc sẽ không biệt vô âm tín đúng không?"
Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: "Tôi có nhiệm vụ. Không biết tình huống cụ thể, cũng không biết sẽ kéo dài bao lâu."
Không biết nội dung cụ thể nhiệm vụ, cũng không biết sẽ mất bao lâu, mọi thứ đều là không biết.
Hứa Phương Phỉ cắn môi nhẹ. Trước đây có lẽ cô không thể hiểu được, nhưng khi cô cũng khoác lên mình bộ quân phục này, cô chợt hiểu ra cuộc đời của người đàn ông này có bao nhiêu bất đắc dĩ và vô thường.
Trước trách nhiệm và sứ mệnh, mọi vấn đề cá nhân chỉ là thứ yếu, tầm thường không đáng kể.
Nhưng, dù rằng như thế, mất mát và sợ hãi vẫn đồng thời tràn vào lồng ngực Hứa Phương Phỉ, tràn ngập trái tim cô. Cô luôn cảm thấy giữa anh và cô luôn thiếu một thứ gì đó, giống như một câu chuyện, chỉ có mở đầu, không ai viết kết thúc, như một gốc cây mai nở rất nhiều hoa trong gió lạnh, lại không bao giờ có thể chờ tới khi ra quả năm sau.
Trong lúc nhất thời, Hứa Phương Phỉ trong lòng loạn lên, cô đột nhiên như hiểu rõ tình cảm mơ hồ, nói không rõ của cô đối với anh từ trước đến nay tột cùng là gì.
Cô bỗng nhiên có nhiều điều muốn nói, muốn bày tỏ, muốn tâm sự.
Nhưng cuối cùng, khi cô mở miệng, âm thanh duy nhất cô có thể thốt ra lại là một câu nhẹ nhàng: "Chính trị viên, chúc thầy mọi chuyện thuận lợi."
Trịnh Tây Dã cười nhạt với cô: “Tôi cũng chúc em thuận lợi."
Cho đến rất nhiều năm về sau, vị nữ đại tá đã về hưu nhiều năm với mái tóc hoa râm nhớ lại thời tuổi trẻ trong quân đội của mình, hầu hết ký ức của cô đều rất mơ hồ, nhưng cô vẫn ngày chia tay với Trịnh Tây Dã xảy ra vào một ngày thứ tư rất bình thường vào năm cô mười chín tuổi ấy.
Càng gần tòa nhà số năm của ký túc xá nữ trường Công trình Vân Quân, tiếng ồn ào xung quanh dần tăng lên, lối vào của siêu thị nhỏ tấp nập người qua lại.
Trịnh Tây Dã đưa cô đến đây, nói với cô câu “tạm biệt”, rồi quay người, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên.
“A Dã.” Cô khẽ gọi lại anh từ phía sau.
Thân hình của Trịnh Tây Dã sững lại, khi anh quay lại nhìn cô, đôi mắt đen của anh vô cùng sâu thẳm.
Lúc đó, đại tá Hứa Phương Phỉ đã đi hết hơn nửa non sông Trung Quốc, cũng xem qua rất nhiều phong cảnh tươi đẹp, chẳng hạn như cực quang rực rỡ ở Mạc Hà, Hy Nhĩ ở Thanh Tạng mênh mông xa xôi, cực tây Côn Lôn nguy nga, tĩnh mịch. Nhưng trong sâu thẳm ký ức của cô, đôi mắt của Trịnh Tây Dã còn rạng rỡ hơn, sâu xa hơn, tĩnh mịch hơn những phong cảnh đó.
Cô của mười chín tuổi rơi nước mắt, cười dịu dàng, nói: “Em sẽ luôn nhớ đến thầy.”
Trịnh Tây Dã cũng mỉm cười: "Nhóc con, chuyến đi lần này núi cao sông dài, con đường phía trước mờ mịt không rõ. Tôi chỉ mong lúc gặp lại em, chúng ta có thể kề vai sát cánh.”