Nghe xong, Tưởng Chi Ngang im lặng một lúc. Sau đó cậu ta cười đầy ẩn ý, nói với đầu dây bên kia: "Em biết rồi, chị họ. Làm phiền chị nói với mẹ em, em nhất định sẽ cải tạo thật tốt, quyết tâm sửa đổi lỗi lầm – trở thành một con người mới."
Trong phòng nghe trộm, Hàn Lộ ngẫm lại mấy lần cuộc nói chuyện của Đường Ngọc và Tưởng Chi Ngang, phát hiện không có gì kỳ lạ, nên trực tiếp ghi vào cột nội dung nói chuyện khi thăm tù: Không có gì bất thường.
Sau khi thăm tù xong, cộng sự của Hàn Lộ lại đưa Tưởng Chi Ngang về nhà giam số hai.
Người phụ nữ đeo kính râm trong chiếc áo gió đen tuyền đặt điện thoại xuống, đứng dậy khỏi ghế, cầm chiếc ví da cá sấu Hermes của mình và đẩy cánh cửa phía sau ra. Không ngờ khi ngẩng đầu lên, cô ta thấy một khuôn mặt trẻ tuổi dưới mũ cảnh sát.
Ánh mắt của người phụ nữ sau cặp kính râm lộ ra một chút kinh ngạc. Cô ta nói: "Chào anh cảnh sát, anh có chuyện gì sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Xin lỗi cô Ngọc." Hàn Lộ lộ ra nụ cười khách sáo và xa cách, nói: "Vừa rồi khi cộng sự của tôi đang lấy ảnh chân dung cho cô, hệ thống bị lỗi nên không lấy được ảnh của cô. Có thể làm phiền cô gỡ kính râm xuống để chúng tôi lấy lại một lần nữa được không?"
Đường Ngọc nói: "Được."
Vài phút sau, Đường Ngọc đi theo Hàn Lộ vào chỗ đăng ký thăm tù, nâng tay phải lên, nhẹ nhàng tháo kính râm xuống, lắc nhẹ mái tóc đen, để lộ một khuôn mặt quyến rũ mà lại lạnh lùng trong tầm mắt của Hàn Lộ.
Anh ta hơi sửng sốt.
Bởi vì xung quanh mắt phải của người phụ nữ có một vết thương cũ, như là vết bỏng nặng, nếp nhăn đè lên nhau, vô cùng dữ tợn.
Hàn Lộ nhấp chuột, lấy chân dung thành công, thông tin thân phận của Đường Ngọc từ trong cơ sở dữ liệu hiện ra.
Hàn Lộ: "Cảm ơn vì đã hợp tác."
Đường Ngọc cười nhạt: "Không có gì."
...
Trong khi ăn sáng, Hứa Phương Phỉ dùng điện thoại lướt mạng, cô thấy rằng dưới chủ đề "Du lịch Hề Hải", nhiều cư dân mạng địa phương đã giới thiệu vườn thực vật kỳ lạ và quý hiếm của Hề Hải.
Hứa Phương Phỉ rất hứng thú với nó, vì vậy sau khi ăn sáng xong, cô đã kéo Trịnh Tây Dã đến đó.
Vườn thực vật rất rộng lớn, có rất nhiều loài cây cối và hoa cỏ quý hiếm, cũng như nhiều loài động vật được thả rông. Cả hai đi dạo lang thang ở bên trong, rồi nhân tiện ăn trưa.
Sau khi đi dạo qua toàn bộ công viên là đã hơn năm giờ chiều, vẫn còn khoảng một giờ nữa trước khi mặt trời lặn.
“Phù.” Hứa Phương Phỉ phồng má thở ra một hơi: “Cuối cùng cũng đi xong rồi, chỗ này rộng như mê cung ấy.”
Trịnh Tây Dã đưa tay ra, bóp nhẹ khuôn mặt mềm mại của cô: "Anh đã nhắc em rằng đi thăm vườn thực vật Hề Hải rất mệt, chân em có đau không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chân không đau." Bên ngoài khu tham quan có rất nhiều người, hai má Hứa Phương Phỉ nóng lên, cô đỏ mặt né tránh cái đụng chạm thân mật của ngón tay anh: "Chỉ là không vui như em tưởng tượng mà thôi."
Trịnh Tây Dã nhướng mày, hơi trầm giọng xuống, nói: "Sao em lại trốn?"
Hứa Phương Phỉ thấp giọng nhắc nhở: "Nơi này có rất nhiều người dân thường, chúng ta là quân nhân, sao có thể làm như vậy ở bên ngoài được?"
Trịnh Tây Dã: "..."
Trịnh Tây Dã suýt chút nữa bị sự bảo thủ của cô chọc giận đến mức bật cười. Anh nhẹ giọng nói: "Quân nhân thì sao. Quân nhân thì không thể yêu đương một cách bình thường sao?"
Vẻ mặt Hứa Phương Phỉ nghiêm túc: "Nói như vậy cũng đúng. Nhưng chúng ta chịu sự giám sát của nhân dân, trong ấn tượng vốn có của mọi người, quân nhân nên có kỷ luật, nghiêm túc đứng đắn."
Trịnh Tây Dã đã chịu phục. Anh không tranh cãi vô nghĩa với nhóc con này nữa, ngược lại kiên nhẫn hỏi cô: "Hôm nay em có mặc quân phục không?"
Hứa Phương Phỉ lắc đầu: "Không có."
Trịnh Tây Dã: "Anh có mặc không?"
Hứa Phương Phỉ tiếp tục lắc đầu.
“Vậy là xong.” Trịnh Tây Dã thản nhiên nói: “Ai biết được em là ai, anh là ai.”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt mấy giây, gãi đầu, rồi rặn ra hai chữ khô cằn: "Cũng đúng."
Ngay sau đó, Trịnh Tây Dã đưa tay phải ra, mở ra dưới mi mắt cô.
Hứa Phương Phỉ khó hiểu, ngơ ngác hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Trịnh Tây Dã không nói lời nào, không hề chần chừ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nắm chặt trong lòng bàn tay anh, siết rất chặt, không cho phép cô trốn tránh.
Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, đôi mắt vèo một cái nhìn bàn tay to của người đàn ông đang nắm lấy bàn tay của chính mình.
Sau đó, cô nghe thấy từ đỉnh đầu rơi xuống câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, không hề nói lý: "Anh không những muốn sờ mặt em trước mặt mọi người, còn muốn dắt tay em trước mặt mọi người. Anh cứ phải sờ mó lôi kéo em đấy."
Hứa Phương Phỉ: "..."
Nói xong, anh không cho cô cơ hội nghi ngờ, phản bác lại, nắm tay cô, bước những bước dài đi về phía trước.
Hơn tám mươi phần trăm học viên nữ trong học viện quân sự đều là người bảo thủ đứng đắn, Hứa Phương Phỉ tình cờ cũng là một trong tám mươi phần trăm đó. Tay trái cô bị Trịnh Tây Dã nắm lấy, Hứa Phương Phỉ vừa xấu hổ vừa chột dạ, cô quay đầu, cẩn thận nhìn sang bên cạnh.
Khách du lịch và người dân đều bận rộn với công việc của họ, không ai chú ý đến hành vi thân mật của cô với anh.
Thấy tình cảnh như vậy, tâm trạng căng thẳng của Hứa Phương Phỉ thả lỏng một chút. Cô thở ra một hơi, do dự một hồi, tim đập như sấm, năm ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng thu lại, nắm lấy tay anh.
...
Mặc dù du lịch Hề Hải không phát triển lắm, nhưng là một thành phố ven biển có triển vọng trong tương lai, nó cũng có nhiều danh lam thắng cảnh. Ngoài khu vườn thực vật quý hiếm mà Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã đang đứng, cách đó chưa đầy ba cây số là bãi biển gương, nơi được người dân Hề Hải công nhận là "điểm ngắm hoàng hôn đẹp nhất".
Sau khi ra khỏi vườn thực vật và đi đến một bên đường cái, Trịnh Tây Dã giơ tay chặn một chiếc taxi, đưa Hứa Phương Phỉ đi đến khu ngắm cảnh bãi biển gương.
Trên đường đi, tài xế taxi nhìn thấy vẻ đẹp của cặp đôi trẻ này qua kính chiếu hậu, thấy họ là một đôi trai tài gái sắc, anh ta không kìm được mà nói: “Anh đẹp trai và chị xinh gái đến đây đi du lịch sao?"
Hứa Phương Phỉ mỉm cười và trả lời: "Chúng tôi đến đây công tác, thuận tiện đi du lịch xung quanh."
"Hai người từ đâu đến?"
"Vân Thành."
"Ồ, đó là một thành phố lớn. Mấy thành phố phát triển chi phí cao, áp lực cũng lớn. Vài năm trước tôi đã đến đó, ở một thời gian thì quay về đây. Tôi thấy sinh sống ở địa phương nhỏ như này vẫn thoải mái hơn, không có áp lực gì cả.”
Người tài xế taxi trò chuyện với hai người họ, khi cách điểm đến vài trăm mét, anh ta dừng xe bên đường, nói xin lỗi: "Xin lỗi anh đẹp trai và chị xinh gái, mấy ngày nay ở bãi biển gương đang thi công xây dựng, đoạn đường phía trước xe không đi được. Làm phiền hai người đi bộ một đoạn vậy.”
Cả hai ngồi xe rồi lại đi bộ.
Trịnh Tây Dã dắt Hứa Phương Phỉ, đi nhanh hơn, cuối cùng đã đến khu vực ngắm hoàng hôn vào đúng sáu giờ.
Cát ở bãi biển gương vừa mềm mịn vừa nhiều, không ít trẻ em cầm xô và xẻng chạy nhảy xung quanh.
Hứa Phương Phỉ nhìn đường bờ biển phía xa.
Mặt trời ở cực tây của bầu trời đã sắp đổ xuống, bắt đầu quá trình lặn xuống lặp đi lặp lại dọc theo đường bờ biển. Mây chiều sáng như lửa, sóng nước mặt biển lấp lánh, ánh chiều tà khiến bầu trời và biển rộng như hòa vào nhau, tạo thành một khung cảnh xinh đẹp rực rỡ.
Gió biển thổi vào mặt, Hứa Phương Phỉ bị chấn động trước khung cảnh bao la hùng vĩ trước mắt, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhấn nút chụp cảnh mặt trời lặn.
Ngay sau khi cô chụp xong một vài bức ảnh, cô nghe thấy tiếng chụp hình tương tự bên tai.
Hứa Phương Phỉ quay đầu lại theo bản năng.
Ống kính trên điện thoại của Trịnh Tây Dã nhắm thẳng vào cô gái dưới ánh hoàng hôn, chụp lại mặt nghiêng dịu dàng của cô và cả cảnh mặt trời lặn phía sau lưng.
Hứa Phương Phỉ: "..."
Hứa Phương Phỉ: "Anh làm gì thế?"
Trịnh Tây Dã: "Chụp ảnh."
Hứa Phương Phỉ có chút khó hiểu, hỏi anh: "Hoàng hôn đẹp như vậy, phong cảnh đẹp như vậy anh không chụp, sao lại chụp em?"
Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: "Trong mắt anh, em mới là phong cảnh đẹp nhất."
Người bạn trai mới nhậm chức này nhiệt tình như lửa, xuất khẩu thành thơ, mấy câu âu yếm không cần phải suy nghĩ, thốt ra hết lời này đến lời khác. So với anh, Hứa Phương Phỉ không được tự nhiên như vậy.
Cô bị câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Trịnh Tây Dã làm đỏ mặt, nghẹn hồi lâu cũng không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể xoay người, cũng giơ thẳng ống kính điện thoại, nhắm thẳng vào anh, chụp liên tục.
Trịnh Tây Dã nghe thấy vài tiếng “Tách”, hơi nhíu mày nói: "Anh là đàn ông, em chụp anh làm gì?"
Hứa Phương Phỉ lẩm bẩm cãi lại: "Đàn ông thì làm sao? Anh đẹp như vậy cơ mà, đàn ông đẹp trai cũng là một loại phong cảnh đẹp."
Hứa Phương Phỉ tiếp tục chụp, chụp liên tiếp vài bức.
Trịnh Tây Dã đứng tại chỗ, nghiêm mặt, mặt không cảm xúc phối hợp cho cô chụp. Một lúc sau, anh hỏi: “Chụp đủ chưa?”
Hứa Phương Phỉ cúi đầu, lướt album ảnh trên điện thoại. Trong bức ảnh, tất cả cảnh mây hoàng hôn, mặt trời lặn hay mặt biển rộng chỉ là làm nền, Trịnh Tây Dã lạnh lùng đứng trên bờ biển, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào ống kính, đường cong cơ thể anh sắc sảo, lạnh lùng giống như siêu mẫu quốc tế.
Vốn cô chỉ tùy hứng muốn chụp ảnh anh, nhưng khi nhìn người đẹp như tranh vẽ ở trong ảnh, trong lòng Hứa Phương Phỉ lại dâng lên cảm giác tự hào ngọt ngào nho nhỏ.
Khi chuyện xưa bắt đầu, là hàng xóm phòng 3206 của cô.
Sau đó lại thành huấn luyện viên học viện quân sự của cô.
Bây giờ là bạn trai của cô.
Quan trọng nhất, anh luôn là... "cô".
Hứa Phương Phỉ cong môi, nhìn ảnh chụp gật đầu: "Cũng đủ rồi."
Ánh mắt của Trịnh Tây Dã rơi vào người Hứa Phương Phỉ, nghe vậy, anh hơi nhướng mày, móc tay về phía cô: "Chụp đủ rồi thì lại đây."
“Anh muốn làm gì?” Hứa Phương Phỉ ngẩng đầu lên, theo bản năng giấu điện thoại ra sau lưng, cảnh giác nói: “Chẳng lẽ anh muốn em xóa bớt đi?”
Thấy cô vẫn đứng yên tại chỗ, Trịnh Tây Dã không còn cách nào khác, đành phải bước đến.
Trịnh Tây Dã đứng bên cạnh Hứa Phương Phỉ, vòng tay qua vai cô rồi giơ điện thoại lên để bật camera. Thấy vậy, Hứa Phương Phỉ cũng nhận ra anh muốn chụp ảnh chung, nên cô hơi nghiêng đầu về phía anh, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Nửa giây sau, Trịnh Tây Dã điều chỉnh camera từ phía sau ra phía trước.
Trên màn hình lập tức xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú tản mạn, một cơn gió biển thổi qua, trống rỗng.
Trịnh Tây Dã: "..."
Hứa Phương Phỉ: "..."
Giận quá đi mất.
Chiều cao hai người chênh lệch nhiều như vậy, chụp ảnh selfie cũng không thể trong cùng một khung hình được.
Hứa Phương Phỉ vừa xấu hổ vừa buồn bực, quay đầu ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng oán giận: "Anh không thể lùn hơn chút sao? Sao anh lại cao hơn em nhiều như vậy?"
Trịnh Tây Dã im lặng hai giây rồi nói: "Anh sẽ nghĩ cách."
“Như vậy đi.” Hứa Phương Phỉ đưa ra đề nghị: “Em đếm một, hai, ba, anh khom lưng, còn em kiễng chân, sau đó khi cả hai mình cùng khung thì anh ấn chụp. Được không?"
Trịnh Tây Dã gật đầu: "Được."
Hứa Phương Phỉ tiếp tục nhìn về phía trước, cong môi cười, đếm: "Một, hai, ba..."
Khi chữ "ba" được thốt ra, Hứa Phương Phỉ hô nhỏ một tiếng, hai chân bay khỏi mặt đất lên giữa không trung,
Cô giật mình, theo phản xạ ôm chặt lấy cổ người đàn ông, mở to mắt, rũ xuống nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Anh làm gì vậy?!"
Trịnh Tây Dã hôn nhẹ lên cằm cô rồi nói: "Bây giờ thì em cao hơn."
Tách.
Ấn nút chụp.
...
Khi đến thành phố ven biển, không thể bỏ qua việc ăn hải sản. Ngày hôm đó, hai người ăn một bữa hải sản hấp ở một nhà ăn gần bãi biển gương, kết thúc một ngày hẹn hò viên mãn.
Khách sạn ở bãi biển gương cách đó không xa, chỉ cách hai hẻm nhỏ yên tĩnh, cổ xưa.
Trên đường đi dạo trở về, Hứa Phương Phỉ hóng gió biển ẩm ướt, được Trịnh Tây Dã dắt tay đi về phía trước. Đột nhiên, cô ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh hỏi: "Bây giờ chúng ta trực tiếp về khách sạn sao?"
Trịnh Tây Dã không trả lời. Vừa hay đi qua một cửa hàng 7-Eleven, anh bảo cô “chờ anh một lát” rồi quay người bước vào.
Hứa Phương Phỉ ngoan ngoãn ở yên tại chỗ, chờ đợi.
Một lúc sau, Trịnh Tây Dã xách một túi đồ quay lại.
Hứa Phương Phỉ nghi hoặc nhìn túi nhựa màu trắng ấy, chỉ tay hỏi: "Anh mua gì thế?"
Trịnh Tây Dã rũ mi mắt xuống, lấy ra hai lon nước lớn, rồi mở nắp một lon.
Tách!
Rồi đưa cho cô.
Hứa Phương Phỉ vừa hay hơi khát nước nên nhanh chóng liếc nhìn thân lon. Thân lon đủ loại màu sắc, còn in một quả đào đáng yêu theo phong cách hoạt hình, theo bản năng cô nghĩ rằng là đồ uống vị đào mới của hãng nào đó.
Cô nói “cảm ơn”, nhận lấy rồi ngửa cổ uống một ngụm lớn, rồi lại thêm một ngụm lớn nữa.
Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm nhóc con đang uống thỏa thích, nhẹ giọng hỏi: "Có ngon không?"
“Ngon.” Nhóc con híp mắt cười với anh, khen ngợi: “Ngọt ngào, rất giải khát.”
Trịnh Tây Dã hỏi nhẹ hơn: "Em có biết đây là gì không?"
Nhóc con sửng sốt, trả lời: “Đồ uống vị đào trắng.”
Trịnh Tây Dã cong khóe miệng, đưa tay sờ đầu cô: "Ngon thì uống nhiều một chút."
Cô cười ngọt ngào, vui vẻ gật đầu: "Ừ."
Hứa Phương Phỉ cứ vừa đi vừa uống như vậy. Thức uống có vị đào trắng ngọt ngào hấp dẫn vị giác của cô, không bao lâu sau, khi uống hết một lon, Trịnh Tây Dã vô cùng ân cần đưa cho cô lon thứ hai.
Hứa Phương Phỉ vui vẻ nhận lấy và tiếp tục uống. Cô vừa uống vừa đi, vừa uống vừa đi, đầu cô dần dần xuất hiện cảm giác choáng váng kỳ lạ, dường như con đường nhựa dưới chân không còn là đường nhựa nữa mà là từng đám kẹo bông giòn xâu thành một chuỗi hồ lô, khi dẫm lên nhẹ nhàng mềm mại giống như bông.
Dần dần, những suy nghĩ trong đầu cô cũng như mọc thêm cánh, du hành không bờ bến đến những bầu trời sao xa xôi. Cô cảm thấy mơ màng mà lại vui vẻ, mê say mà lại vui sướng.
Trong cái cảm giác choáng váng mà cô chưa từng trải qua, Hứa Phương Phỉ đột nhiên cảm thấy thôi thúc.
Đầu óc cô lúc này đờ đẫn, nhưng tứ chi lại trở nên linh hoạt lạ thường.
Vì vậy, trong nháy mắt tiếp theo, cô đã biến sự thôi thúc này thành hành động, quay người lại, lao vào ngực người đàn ông bên cạnh và ôm anh thật chặt.
Trịnh Tây Dã: "..."
Sau chín giờ ở hẻm nhỏ của thành phố ven biển, ánh trăng thưa thớt, đèn đường lờ mờ, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa kèm theo tiếng gió biển, phóng tầm mắt ra xung quanh cũng không còn có người thứ ba.
Vẻ mặt Trịnh Tây Dã không hề kinh ngạc, anh chỉ là lười biếng vươn tay, nhẹ nhàng đón lấy bạch tuộc nhỏ vào lòng, ôm lấy cô.
Một lon rưỡi rượu trái cây vị đào trắng ba độ tám là có thể khiến nhóc con này uống say.
Trịnh Tây Dã thản nhiên ghi nhớ tửu lượng của cô.
Anh đứng ôm cô một lát, đang chuẩn bị khom lưng bế cô lên, không nhờ cô đột nhiên lại có hành động.
Mái đầu mềm mại của cô vùi vào giữa cổ anh, dụi qua dụi lại, giống như một con mèo đáng yêu đang chơi đùa, làm nũng trên đùi của chủ. Sau khi dụi xong, còn phát ra một tiếng kêu ngọt ngào, thỏa mãn: "A…"
"..." Trịnh Tây Dã giật nhẹ ngón trỏ, đôi mắt anh đột nhiên tối sầm lại.
“Huấn luyện viên.” Hai tay nhóc con ôm lấy cổ anh, kiễng chân tới gần anh, vì say rượu mà sung sướng nheo lại đôi mắt mênh mông sương mù, ghé sát vào môi mỏng của anh, nhẹ nhàng nói: “Anh có mùi thơm quá.”