Nụ hôn nồng cháy

Hứa Phương Phỉ chậm rãi nói, giọng điệu nhẹ nhàng, âm điệu mềm mại, phả ra khí lạnh lên mặt Trịnh Tây Dã. Anh ngửi được mùi hương đào làm say lòng người từ miệng cô.
Ánh mắt Trịnh Tây Dã tối sầm lại, tay nắm lấy vòng eo mảnh mai của cô, cúi sát đầu vào cô. Anh dịu dàng nói: “Hứa Phương Phỉ, em say rồi.”
“Vậy sao?” Cô gái nhỏ lắc đầu, cố gắng mở to hai mắt để khiến mình trông có vẻ tỉnh táo: “Thì ra cảm giác uống say là như vậy.”
Trịnh Tây Dã: “Cảm giác như nào?”
Cô gái nhỏ nở một nụ cười ngây ngô với anh, vô cùng nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Chóng mặt, lâng lâng nhưng cũng rất vui.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã nhìn đôi mắt sáng lấp lánh bao phủ một tầng sương mù của cô, trong lòng kích động, anh đột nhiên rất muốn hôn cô.
Nghĩ như thế, môi anh lập tức định in lên môi cô.
Nhưng chưa kịp chạm vào đôi môi đỏ bừng tinh xảo kia, cô gái nhỏ đã đột ngột gục đầu xuống, khuôn mặt vùi vào ngực anh.
Nụ hôn của Trịnh Tây Dã rơi vào không trung, anh chỉ đành thu tay lại, biểu tình cam chịu ôm chặt lấy cô.
Ai ngờ cô gái trong lồng ngực yên lặng mấy giây, đột nhiên buông cánh tay mảnh khảnh trên cổ anh ra rồi siết chặt eo anh.
Sau khi ôm chặt, cô còn nghiêm túc bình luận thêm một câu: “Ừm, độ cao eo của anh vẫn hợp để ôm nhất.”
Hứa Phương Phỉ đã say đến độ nhận thức mơ hồ, lúc nói chuyện không rõ ràng như bình thường, nội dung câu nói càng không có tí logic nào. Một cơn gió thổi qua, Trịnh Tây Dã sợ cô cảm lạnh nên càng dùng sức ôm cô vào lòng, ôm đến mức không có khe hở nào.
Anh khẽ hôn xuống đỉnh đầu xù xù của cô, sau đó mới tùy ý nói tiếp: “Eo anh thì sao?”
“Anh cao quá, cổ cũng cao quá, ôm cổ anh làm tay em tê lắm. Nhưng eo anh thì không.” Nhóc con nghiêm túc trả lời, vừa nói chuyện vừa sờ sờ véo véo vòng eo thon chắc của anh, còn không quên cảm thán: “Ôi, cảm giác sờ eo anh tốt ghê.”
Trịnh Tây Dã: “…”
Vốn dĩ Trịnh Tây Dã đã nhịn đến khó chịu, vậy mà bàn tay nhỏ mềm của cô nàng này cứ sờ chỗ này véo chỗ kia khiến hỏa khí lan thẳng xuống bụng dưới, da đầu anh lập tức căng chặt.
Nhận thấy tình hình không ổn, anh nhanh chóng bắt lấy hai móng vuốt đang đốt lửa khắp nơi kia, nhỏ giọng nói: “Ngoan nào, không được chạm lung tung.”
Trước giờ Hứa Phương Phỉ luôn cư xử rất tốt, cho dù uống say cũng là con mèo nhỏ mềm mại. Nghe anh nói vậy, đầu tiên cô ngơ ngác chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ mê mang, sau đó lại gật đầu, rất ngoan ngoãn nói một tiếng: “Được.” Mười ngón tay đan vào nhau sau eo anh, ôm chặt, thật sự không còn lộn xộn nữa.
Đôi mắt Trịnh Tây Dã rũ xuống, dịu dàng nhìn cô: “Em còn đủ sức để tự đi không đó.”
Cô gái ngẩng cổ ngốc nghếch nhìn thẳng vào anh. Nghe thế cô thật sự suy nghĩ hai giây, ngơ ngác gật đầu rồi lại lắc đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã lập tức cúi người, một tay ôm eo cô, một tay vòng xuống dưới đầu gối cô, chỉ dùng chút sức lực đã nâng được người lên.
Thật ra vóc dáng Hứa Phương Phỉ không lùn nhưng cơ thể cô nhỏ nhắn, cộng thêm nhẹ cân nên Trịnh Tây Dã cũng chỉ thấy cánh tay nhẹ bẫng, cảm giác mềm ấm, không khác gì đang ôm một cục bông.
Anh lập tức đi về phía khách sạn.
Đột nhiên trong ngực vang lên một loạt tiếng cười khẽ, tinh tế giòn tan, tâm trạng vô cùng vui sướng.
Trịnh Tây Dã cụp mắt nhìn con mèo say mèm, giọng nói không tự giác mềm xuống: “Cười ngốc gì đó.”
Người say rượu hầu như chia thành mấy giai đoạn, giai đoạn đầu chóng mặt lâng lâng, giai đoạn hai hưng phấn to gan lớn mật, sau khi vượt qua hai giai đoạn đầu thì dưới tác dụng của cồn, não sẽ rơi vào trạng thái vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ.
Hứa Phương Phỉ đã vượt qua giai đoạn thứ nhất, giai đoạn hai đang đến gần, sương mù và ánh nước trong đôi mắt to biến mất gần hết, để lộ ra ánh sáng không bình thường.
Cô nhìn Trịnh Tây Dã, đột nhiên giơ một ngón trỏ lên, uốn các khớp ngón tay rồi nghéo một ngón tay về phía anh.
Đầu Trịnh Tây Dã để sát vào đôi môi hồng hào kia.
Cô thuận theo ôm lấy cổ anh, môi dán bên tai anh, thì thầm một cách thần bí: “Huấn luyện viên, em nói cho anh một bí mật nhé, thật ra em có đủ sức tự đi đấy.”
Trịnh Tây Dã mấp máy môi, đang định đáp lại thì bên tai vang lên một tiếng cười nhỏ.
“Nhưng mà…” giọng cô mềm nhẹ, bàn tay nhỏ nhắn trêu ghẹo ôm cổ anh càng chặt: “Em muốn được anh ôm cơ.”
Trịnh Tây Dã: “…”
Đột nhiên anh hối hận vì để cô uống rượu.
Lúc ăn sáng anh nghe cô vô tình nhắc đến chuyện uống rượu, đột nhiên nổi hứng muốn cô uống vài ly. Đầu tiên là để đánh giá tửu lượng của cô, thứ hai là muốn nhìn thử bộ dạng say của cô sẽ như nào.
Không ngờ nhóc con này uống say còn quyến rũ hơn bình thường, vừa ngọt vừa mềm lại còn thích dính người, giống như thả một đốm lửa vào đám cỏ khô, chỉ một giây đã lan ra khắp đồng cỏ.
Trịnh Tây Dã thầm cắn chặt răng, nhạy bén cảm nhận được sự tự chủ vốn luôn hoàn hảo đang bắt đầu sụp đổ và có xu thể sập xuống. Vì vậy anh không nhiều lời với cô nữa, thậm chí không dám tiếp tục nhìn cô, sắc mặt vô cảm bước nhanh hơn.
Khách sạn do công ty địa phương đặt tên là “Souance”, đạt năm sao, được định vị là một khách sạn xa hoa, các tiện ích đều hoàn thiện rất khá. Phòng tập thể dục, bể bơi, sảnh tiệc đều không phải bàn, đáng nói là để bảo vệ sự riêng tư của khách hàng, Souance còn có hai thang máy riêng.
Hai thang máy này nằm ở lối vào bên hông của khách sạn, vị trí khuất, có thể đi thẳng vào, quẹt thẻ phòng rồi sử dụng thang máy mà không cần đi qua khu vực lễ tân.
Tuy rằng hôm nay là chủ nhật, cũng không trong khoảng thời gian hạn chế của luật “cấm uống rượu” nhưng Trịnh Tây Dã vẫn bế Hứa Phương Phỉ vào thang máy riêng.
Cô gái trong lòng ngực hai má ửng đỏ, đôi mắt sáng trong như sao trời, bộ dạng ngây thơ ngốc nghếch và quyến rũ vô ngần cùng tồn tại.
Thật sự quyến rũ người ta đến tận xương.
Anh không muốn chia sẻ cho người khác thấy chút nào.
Đi đến cửa phòng Hứa Phương Phỉ, Trịnh Tây Dã đặt cô nhóc say khướt xuống thảm, dùng tay đỡ lấy hai vai để cô đứng thẳng.
Anh dịu dàng hỏi: “Thẻ phòng của em đâu?”
Cô gái ngây ngốc chớp chớp mắt. Sau khi ngẩn người hai giây, cô nấc một cái rồi cúi đầu mở túi xách lục lọi.
Trịnh Tây Dã kiên nhẫn chờ đợi. Nửa phút sau thấy cô vẫn chưa lấy được đồ, anh đành ra tay giúp đỡ, từ trong ngăn túi xách lấy ra thẻ phòng, quẹt thẻ mở cửa.
Cửa mở.
Trịnh Tây Dã lại bế Hứa Phương Phỉ lên đưa cô vào phòng, anh không dùng tay đóng mà lấy chân đá vào cửa, sau đó cửa tự động khóa chặt sau một tiếng “cạch”.
Khách sạn phải cắm thẻ mới mở được đèn, căn phòng to lớn tràn ngập bóng tối.
Chỉ có vài ánh trăng lạnh lạnh rọi vào từ cửa sổ sát đất, trở thành nguồn sáng trong bóng đêm, mờ nhạt mà mát mẻ, gần như không đáng kể.
Trịnh Tây Dã đi đến bên mép giường, quỳ một bên chân dài lên đó, đặt Hứa Phương Phỉ lên chiếc giường lớn màu trắng rồi tiện tay lấy chăn bông đắp cho cô.
Làm xong tất cả anh mới đứng dậy khỏi cô, chuẩn bị đi ra chỗ cửa bật đèn.
Không ngờ đúng lúc này cô gái trên giường lại bất ngờ duỗi tay ôm lấy cổ anh.
Đầu cô dán lại gần anh, mùi hương cơ thể ngọt mà không ngấy, kết hợp với mùi rượu bạch đào thoang thoảng ập vào mặt anh.
“…” Thoáng chốc cơ thể Trịnh Tây Dã cứng đờ, đôi mắt sâu không thấy đáy, cánh tay thon dài hữu lực chống ở hai bên đầu cô, mười ngón tay chậm rãi nắm lại thành nắm đấm.
Con ngươi trong suốt của cô bé nhìn anh, rất nghiêm túc hỏi: “Anh lại muốn đi đâu?”
Đôi môi mỏng của Trịnh Tây Dã khẽ mấp máy, giọng nói phát ra hơi khàn khàn, trả lời cô: “Anh đi bật đèn.”
“Em không cần anh đi.” Cô ôm chặt anh, nhỏ giọng làm nũng: “Đừng bật đèn, em nhìn thấy anh mà.”
Trong lòng Trịnh Tây Dã mềm nhũn, đôi mắt cũng mềm thành hai dòng nước, nhỏ giọng dỗ dành: “Nhóc con, em uống rượu nên phải uống thêm chút nước ấm. Tôi đi rót nước cho em được không?”
“Không được.”
 Cô lắc đầu, không ngờ lại bật khóc nức nở, nói to: “Em không muốn uống nước, em chỉ cần anh ở bên cạnh em thôi.”
Trịnh Tây Dã ngẩn ra, ngớ người.
Dưới tầm mắt của anh, sau khi cô gái nói năng lộn xộn xong thì dùng hai tay nhỏ che mặt khóc nấc lên, huhu nói: “Có phải anh lại giống hai lần trước nói đi là đi luôn không?”
Việc xảy ra khiến Trịnh Tây Dã trở tay không kịp. Anh hoàn toàn không ngờ đang êm đẹp, cô nhóc này lại nói khóc là khóc được ngay, còn khóc thảm như vậy.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống như hoa lê dính mưa, trông vô cùng đáng thương.
Khóc đến mức trái tim anh như bị bóp chặt.
Trịnh Tây Dã đau lòng cô đến tận xương tủy, vội vàng kéo cô ngồi dậy từ trên giường rồi ôm chặt vào lòng. Bàn tay to vỗ về dọc theo sống lưng cô, từng chút một như dỗ trẻ con, anh dịu dàng nói: “Nhóc con ngoan, đừng đau lòng, đừng khóc nữa.”
Nhưng mặc cho anh càng trấn an, càng dỗ dành, cô gái càng khóc lớn hơn. Mặt cô chôn trước ngực anh, khóc không ngừng như thể đã phải chịu ngàn vạn uất ức, vừa nức nở vừa lắp bắp nói: “Anh, anh không biết hồi năm hai đó em đến đây như nào đâu.”
Lúc này trong đầu Hứa Phương Phỉ rất hỗn loạn.
Dường như cô lại trở về ngày thứ tư năm mười chín tuổi ấy, buổi tối hôm anh dạy cô bắn bia.
Cô thấy anh đứng trong gió đêm quay đầu lại nhìn mình, trong đôi mắt rõ ràng tràn ngập nỗi quyến luyến và không nỡ nhưng bóng dáng anh xoay người rời đi lại kiên định như vậy, dứt khoát kiên quyết.
Nỗi sợ hãi như tuyết lở khiến người ta không thở nổi lại một lần nữa cắn nuốt Hứa Phương Phỉ. Cô nhớ lại rất nhiều chuyện sau khi anh đi.
Dưới tác dụng của cồn, những cảm xúc dưới đáy lòng cuối cùng cũng không che giấu nổi nữa, cô nói ra hết tất cả.
Hứa Phương Phỉ nói: “Lúc ấy tất cả mọi người đều chấp nhận cuộc sống không có anh. Mỗi ngày đến lớp chuyên ngành, làm bài tập, đến thư viện, vào khu đào tạo, rèn luyện thể chất, phá mật mã… Tất cả mọi người đều nhanh chóng quen dần với nếp sống mới. Nhưng em không làm được.”
Hứa Phương Phỉ nói: “Em bắt đầu sợ buổi sáng, sợ bình minh, sợ phải rời khỏi giường. Em sợ việc phải mở mắt ra mà không có anh, sợ thế giới không có bất cứ tin tức nào của anh. Em sợ mọi người quên mất anh. Em càng sợ có một ngày em cũng sẽ quên anh như những người khác.”
“Hai lần, đã hai lần rồi.”
Đôi mắt Hứa Phương Phỉ sưng đỏ như hai viên hạch đào, thở dốc nói: “Chúng ta quen biết chưa đến năm năm mà anh đã rời khỏi em hai lần. Em không biết anh đã đi đâu, sẽ làm gì và mất bao lâu. Không biết cái gì hết, cảm giác vô tri ấy thật sự rất đáng sợ.”
“Em biết, đáng lý em phải là người hiểu anh nhất, bởi vì chúng ta có cùng bổn phận và trách nhiệm, em phải ủng hộ anh, không nên tùy hứng cũng không nên khiến anh phải chịu thêm áp lực. Nhưng mà lý trí và tình cảm lại là hai chuyện khác nhau, em thật sự rất lo lắng cho anh, em thật sự không muốn sống xa anh…”
Dứt lời, trong bóng đêm chỉ còn lại tiếng nức nở nhè nhẹ của cô gái.
Một lúc lâu sau, một nụ hôn dịu dàng rơi xuống giữa hai hàng lông mày của cô.
Trịnh Tây Dã khàn giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Sau đó một nụ hôn nữa rơi trên mắt trái sưng đỏ của cô.
Trịnh Tây Dã khàn giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Anh lần lượt hôn giữa mày, khóe mắt, mũi, chóp mũi nhỏ nhắn tinh xảo, hai má đẫm nước mắt, cằm. Nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt cô. Hôn một chỗ là một lời xin lỗi, một chỗ là một lời xin lỗi.
Cuối cùng anh mới nhẹ nhàng nâng cằm nhỏ của cô lên.
Hứa Phương Phỉ đã khóc mệt, đầu óc hỗn độn vẫn không tỉnh táo lắm, hàng mi dày và dài treo nước mắt, chớp rồi chớp, chớp rồi chớp, mơ màng nhìn anh.
Trong bóng đêm, đôi mắt đào hoa sâu thẳm hẹp dài đẹp đẽ của người đàn ông đen tối thâm trầm, ánh mắt sáng rực.
Đôi môi mỏng của Trịnh Tây Dã kề sát cô, nhẹ nhàng cọ xát một cách ái muội trên cánh môi cô, giọng điệu lười biếng: “Thì ra nhóc con thích tôi như vậy.”
Hứa Phương Phỉ không nghe rõ anh nói gì. Cô chỉ cảm thấy môi anh vừa mềm mại vừa mát lạnh, cọ qua cọ lại trên miệng cô, cọ đến mức mặt cô càng ngày càng nóng hơn, tim cũng ngứa ngáy.
Cũng ngứa hơn nữa.
Cô đột nhiên trở nên bạo dạn, sau đó hé miệng, cắn một cái lên cánh môi đang chơi xấu kia.
Vừa cắn xong đã cảm nhận được những ngón tay thon dài đang nắm cằm cô siết chặt lại.
“…Huấn luyện viên.” Làn da cô mềm mại, không thể chịu được lực tay mạnh hơn của anh bèn rụt đầu về sau để trốn, còn không quên thành thật phản đối: “Cằm em hơi đau.”
Hiếm khi Trịnh Tây Dã không chiều theo ý cô, anh nhìn cô chăm chú rồi lùi ngón tay về sau, không những không để cô trốn mà còn làm cho cần cổ mảnh mai của cô ngưỡng cao lên tạo thành một đường cong, để cô hướng về phía mình.
Anh hôn cằm cô, nhỏ giọng dụ dỗ: “Nhóc con, hôn tôi.”
Lúc này cô đang mơ mơ màng màng, không biết ngại ngùng là gì, nghe được những lời này thì rất ngoan ngoãn chu môi hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của anh rồi rời đi.
Màu đen nơi đáy mắt Trịnh Tây Dã ngày càng dày đặc, anh lại cắn vành tai cô, kiên nhẫn dạy dỗ: “Không phải hôn như vậy, dùng đầu lưỡi mới đúng.”
Hứa Phương Phỉ rầu rĩ nhíu mày, nói với vẻ mặt đau khổ: “Em không biết cái này.”
“Đừng lo, tôi dạy em.”
Khóe miệng Trịnh Tây Dã hơi cong lên, anh dịu dàng hôn cô, dỗ cô: “Bây giờ em vươn lưỡi trước, bỏ vào miệng tôi…”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn làm theo.
Người đàn ông bá đạo nắm cằm cô, ôm eo cô, không cho cô chút không gian để tránh né nào nhưng môi lưỡi lại vô cùng dịu dàng.
Môi lưỡi triền miên một lúc.
Một nụ hôn vẫn chưa kết thúc, vốn dĩ Hứa Phương Phỉ đang say rượu nên đầu óc càng choáng váng hơn, đôi mắt mơ màng, mặt đỏ tai hồng, ngón chân lặng lẽ cuộn tròn lại, gần như tan chảy trong ngực anh.
Ưm. Thật thoải mái.
Thoải mái đến buồn ngủ…
Ngược lại Trịnh Tây Dã đang chịu sự dày vò cực lớn.
Da anh căng chặt, tất cả huyết mạch gần như sắp nổ tung, trong lúc đầu óc mê loạn anh đẩy cô xuống giường.
Trong đầu, lý trí đang không ngừng cảnh cáo anh, kéo anh lại nhưng hiện giờ anh chẳng muốn quan tâm gì nữa hết.
Hứa Phương Phỉ của anh, cô gái anh khát vọng si mê giờ đây đang ở ngay trong lòng anh, ở ngay dưới thân anh.
Mỗi một dây thần kinh của anh, mỗi một tế bào trên người anh đều đang kêu gào rằng anh muốn cô.
Nhưng ngay lúc đầu ngón tay Trịnh Tây Dã chạm đến đai váy của cô, một tiếng động kì quái đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh.
Động tác của anh chợt khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn xuống.
Cái đầu tròn tròn nhỏ nhỏ của cô gái rúc trong ổ chăn mềm mại, tóc đen xõa tung trên gối, trên mặt có hai rặng mây đỏ, đôi mắt nhắm nghiền, mặt mày bình thản, vậy mà cô đã ngủ mất rồi.
Tiếng vang kỳ quái kia chính là tiếng ngáy nhỏ đáng yêu mà cô phát ra.
Trịnh Tây Dã: “…”
Trịnh Tây Dã: “……”
Trịnh Tây Dã: “……….”
Tích tắc, tích tắc, căn phòng tối tăm yên tĩnh mấy giây.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui