Nụ hôn nồng cháy

Sau khi xử lý lời mời kết bạn của Triệu Thư Dật, cô tiện tay mở ra danh sách bạn bè.
Sau khi lướt xem hai vòng, Wechat thông báo cô nhận được tin nhắn mới.
Hứa Phương Phỉ nhấn vào. Người gửi là bạn thân Dương Lộ.
Dương Lộ: Người chị em, lần này tớ về quê, cảm thấy Lăng Thành thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Sau khi đọc xong dòng tin nhắn, Hứa Phương Phỉ nghiêm túc nhấn chữ trả lời: Đúng rồi. Năm ngoái nhiều toà nhà đột nhiên bị phá bỏ và có nhiều toà được sửa chữa, nghe nói đây là một cuộc cải tạo lớn của khu vực cũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dương Lộ: Cảnh còn người mất, mọi chuyện đều đổi thay. Hồi đi học tớ không hiểu được câu thơ này, nhưng bây giờ hình như tớ đã hiểu ra rồi.
Dương Lộ: Ví dụ, Lăng Thành vẫn là Lăng Thành ngày xưa, nhưng nhiều toà nhà cũ đã bị phá huỷ, không còn dấu vết tuổi thơ năm đó của chúng mình nữa. Những con phố nhỏ gần nhà tớ đã thay đổi nhiều lắm, nhiều hàng quán nơi tớ lớn lên từ chỗ hay ăn vặt đến những cửa hàng lớn cũng đã đóng cửa, chủ quán chẳng biết đi đâu.
Dương Lộ: Lúc trước tớ luôn cảm thấy những người dễ dàng đau thương khi nhìn thấy thời gian, cảnh vật thay đổi là đạo đức giả, nhưng không ngờ rằng có một ngày tớ sẽ trở nên như thế này, hahahaha.
Nhìn thấy dòng tin nhắn do bạn thân gửi đến, Hứa Phương Phỉ ở bên kia màn hình khẽ cau mày, một lúc lâu sau mới gõ chữ.
Hứa Phương Phỉ: Tớ thấy cậu rất kỳ lạ. Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?
Dương Lộ: Hahahaha không có gì đâu. Tớ thì có chuyện gì chứ.
Hứa Phương Phỉ tinh ý nhận ra tâm trạng của bạn mình không ổn, cô im lặng, đáp: Cậu đã từng nói chúng mình là bạn tốt, có thể chia sẻ mọi tâm sự.
Sau khi tin nhắn được gửi đi thành công, người phía bên kia màn hình rất lâu không thấy trả lời.
Một lúc sau, Dương Lộ mới trả lời một câu:
[Bà ngoại tớ qua đời rồi. Tớ và Giang Nguyên cũng đã cắt đứt hoàn toàn.]

Nội dung mới hiện ra từ khung thoại, trực tiếp khiến Hứa Phương Phỉ ngây người. Sau vài giây khiếp sợ ngắn ngủi, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, ổn định tinh thần, gọi điện thoại cho Dương Lộ.
Sau một vài tiếng tút dài trong điện thoại, cuối cùng cũng kết nối được.
Giọng nói của Dương Lộ truyền tới từ hàng ngàn cây số, cô ấy nhẹ nhàng phát ra tiếng “Alo”.
“Lộ Lộ, cậu có ổn không?” Hứa Phương Phỉ lo lắng hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô biết mối quan hệ tình cảm gần gũi sâu sắc giữa Dương Lộ với bà của mình, đồng thời cũng biết tình yêu say đắm của Dương Lộ dành cho Giang Nguyên. Bây giờ, cả hai cú sốc đều cùng lúc mà giáng xuống, cô lo lắng rằng Dương Lộ sẽ không thể nào chịu được.
Khi Dương Lộ trả lời, giọng điệu của cô ấy vẫn như bình thường, nói: “Tớ vẫn ổn mà, cậu đừng lo.”
Hứa Phương Phỉ hiểu rất rõ Dương Lộ, cô gái này bình thường trông có vẻ tuỳ ý, không tim không phổi nhưng thực chất lại rất mạnh mẽ. Lúc không đau không ốm thì thích giả bệnh rên rỉ, nhưng khi thật sự bị đánh rớt cả hàm răng, lại chỉ biết nuốt máu vào bụng, có đánh chết cũng không kêu tiếng nào.
Khi con người phải đối mặt với nỗi đau lớn, mọi lời an ủi đều trở nên nhạt nhoà.
Hứa Phương Phỉ im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói: “Cậu nén đau thương. Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.”
Nén đau thương, vì người thân đã lên thiên đàng, cũng vì mất đi chấp niệm của tuổi thanh xuân.
Dương Lộ cười nhẹ: “Ừm. Tớ biết rồi.”

Dương Lộ lại thở dài ra một hơi, vừa ngậm ngùi, nói: “Chúng mình đã lớn rồi, sau này những cuộc chia ly sẽ ngày càng nhiều, người thân qua đời, bạn bè xa cách, chúng ta rời xa rồi lại đoàn tụ…Có lẽ khi đã quen rồi thì sẽ ổn thôi.”
Hứa Phương Phỉ nhẹ nhàng đáp: “Ừm, quen rồi thì sẽ ổn thôi.”

Lăng Thành, phía nam đường Thái An.
Tại cổng lớn nhà tù Thái An, hai cai ngục trẻ ca sau bước vào cổng từ từ rót nước sôi vào cốc của họ.
Người đàn ông gầy gò kéo cổ áo, thấp giọng nói: “Dạo gần đây thời tiết thật xấu, mùa thu mà nóng gần chết.”
“Con hổ mùa thu mà, có quyền lực hơn, mọi năm đều như vậy.” Người mập mạp hơn nhấp một ngụm nước ấm, chép chép miệng, quay đầu nhìn ra cửa sổ, cau mày: “Nhưng mà anh nói cũng đúng, năm nay mặt trời mùa thu còn mạnh hơn mùa hè, còn chưa đến tám rưỡi đã phơi khô cơ thể tôi rồi.”
Hai người đang nói chuyện, một cảnh ngục cao gầy mảnh khảnh cầm dùi cui bước ra.
Những người cai ngục lập tức im lặng và đứng nghiêm cúi chào.
Hàn Lộ phớt lờ hai người bọn họ. Anh ta lập tức đi đến cửa sổ sát tường gần bên cổng chính, mở rèm nhìn ra bên ngoài.
Ở phía nam đường Thái An có một nhà tù, gần đó còn có nhà tang lễ, không nhiều người dân địa phương biết tình hình sẵn sàng đến đây dạo chơi. Vì vậy, trên đường vắng vẻ là chuyện bình thường, quanh năm suốt tháng cũng chẳng thấy có bao nhiêu người sinh sống.
Hôm nay quả thật là rất u ám.
Một chiếc xe thương vụ màu đen đậu ngoài cổng nhà tù, thân xe sạch sẽ như mới, phản chiếu ánh sáng bóng loáng, kính xe bốn phía đều làm bằng chất liệu đặc biệt, nhìn từ ngoài vào trong là một màu đen thui.
Sắc mặt Hàn Lộ âm trầm, trong nháy mắt đóng cửa sổ lại.
Người đàn ông gầy gò cũng thoáng nhìn thấy chiếc xe bên ngoài, thắc mắc hỏi: “Anh Lộ, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Hôm nay có người ra tù sao?”
Hàn Lộ nhếch khóe miệng cười lạnh một tiếng, nói: “Đúng vậy. Có phạm nhân trong tù biểu hiện tốt, hình phạt của bọn họ được giảm mười mấy tháng.”
Người đàn ông béo mập mở to mắt: “Thật là may mắn, Chúa ơi.”
Người đàn ông gầy lại hỏi: “Anh Lộ, ai sắp ra tù?”
Hàn Lộ mấp máy môi, đang định nói, lại có tiếng bước chân cách đó không xa truyền đến, đi đôi giày thể thao, không nhanh không chậm bước tới.
Ba tên cai ngục lần theo âm thanh cùng nhau đi xem.
Mặt trời chiếu sáng xuống mặt đất, ánh nắng ban ngày rực rỡ, một người đàn ông cao lớn với cánh tay đầy những bông hoa đi trên đường lớn. Anh ấy mặc một bộ quần áo đã mặc khi mới vào đây, một chiếc áo phông đầu hổ KENZO với đôi giày thể thao GUCCI, một cái áo khoác LV không thèm mặc tử tế, dùng một tay vắt nó trên vai, đôi mắt xếch lên, không có tóc, khuôn mặt vốn đã âm hiểm đẹp trai bây giờ lại thêm cái đầu trọc, trông càng có vẻ phóng túng tàn nhẫn.
Hàn Lộ cười lạnh một tiếng, ném cây dùi cui xuống bàn như ném ngọn lửa, giọng mỉa mai nói: “Vậy là không tới rồi sao.”
Vừa dứt lời, người đến cuối cùng cũng lên tiếng, chào hỏi bọn họ.
“Cảnh sát Tiểu Hàn, đến tiễn tôi sao?” Tưởng Chi Ngang nhướng mày.
Hàn Lộ ánh mắt không tốt nhìn cậu ta, mặt không cảm xúc: “7529, ra ngoài rồi thì cố gắng làm người tốt, đừng quay trở lại đây nữa.”
Tưởng Chi Ngang cười rạng rỡ: “Biết rồi. Tôi đã cải tạo rất tốt. Anh yên tâm.”
Anh ấy nói, giơ tay phải lên và ra hiệu cho ba người bọn họ: “Tôi đi đây các anh cảnh sát! Hẹn không gặp lại.”
Kẽo kẹt một tiếng, cánh cổng nhà tù mở ra, Tưởng Chi Ngang không quay đầu lại cứ thế đi ra ngoài.

Đến giữa đường lớn, cậu ta đứng yên, ngửa đầu nhìn không trung.
Gần bốn năm sống kín cổng cao tường khiến Tưởng Chi Ngang gần như quên mất thế nào là không khí trong lành, thế nào là ánh mặt trời chói chang, thế nào là tự do. Bây giờ cậu ta đã trốn thoát khỏi nhà tù, có cảm giác mình giống như đã trải qua mấy đời.
Lúc này cửa xe thương vụ màu đen mở ra, một đôi chân dài đi tất đen bước xuống.
Đường Ngọc đeo kính râm, đi đôi giày cao gót, nhận lá bưởi từ tay cấp dưới và lập tức đi thẳng đến phía sau Tưởng Chi Ngang.
Tưởng Chi Ngang rất tự nhiên mà giơ ra hai tay, để Đường Ngọc dọn dẹp lại toàn thân cho mình, giải trừ những thứ đen đủi.
Tưởng Chi Ngang cười chế giễu: “Ngồi xổm bốn năm, đầu gần rơi ra rồi, vậy mà chỉ có một cái xe, có một mình cô?”
Khuôn mặt Đường Ngọc lạnh nhạt: “Không thì sao. Chẳng lẽ phải có cả đoàn xe gõ chiêng đánh trống đón cậu? Ông Tưởng vì muốn bảo vệ mẹ con cậu, lúc ra đi nghiến răng chịu chết cũng không thèm giải thích một câu, nếu không cậu có thể đã mất mạng ở đây rồi chứ đừng nói là đứng lắm lời với tôi.”
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Tưởng Chi Ngang bỗng chốc trở nên lạnh lẽo thấu xương.
Trong giây lát, Đường Ngọc ném lá bưởi vào thùng rác bên đường, dẫn Tưởng Chi Ngang lên xe.
Tài xế khởi động xe.
Đường Ngọc tựa đầu vào cửa sổ xe ghế sau, ném một gói thuốc lá cho Tưởng Chi Ngang, tiện thể nhắm mắt nghỉ ngơi, trong miệng nói: “Boss bảo tôi chuyển lời cho cậu, ông ta cho cậu một con đường sống sót là niệm tình công lao vất và những thành tựu to lớn của ông Tưởng, cậu là con trai độc nhất của nhà họ Tưởng. Việc kinh doanh ở khu vực tam giác vàng, ông ta sẽ bàn với Thọ Phật chia cho cậu một ít, tiền lãi đủ để cậu sống thoải mái đến cuối đời. Sau này sống yên ổn một chút, đừng đi gây chuyện nữa.”
Tưởng Chi Ngang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, liếc nhìn cảnh đường phố ở thị trấn biên giới nhỏ này, đột nhiên hỏi: “Đã tìm thấy Tiêu Kỳ chưa?”
Đường Ngọc lắc đầu: “Khi đó, cậu gặp chuyện ở Myanmar, sau vụ nổ mạnh đó, không thấy Tiêu Kỳ nữa. Sống không thấy người, chết không thấy xác.”
Tưởng Chi Ngang trầm mặc, nheo nheo mắt, sau đó cắn răng hỏi: “Trịnh Tây Dã thì sao.”
Nghe thấy cái tên này, đôi mắt của Đường Ngọc sau kính râm ngay lập tức mở ra. Cô ta nhìn chằm chằm Tưởng Chi Ngang, trầm giọng, gằn từng chữ một: “Tưởng Chi Ngang, boss dặn tôi cảnh cáo cậu, đừng dây dưa với Nanh Sói và Cục An ninh Quốc gia, công việc kinh doanh của chúng ta vừa mới bắt đầu, nếu tự rước lấy họa về, không ai có thể cứu được cậu đâu.”
Tưởng Chi Ngang nhét điếu thuốc vào miệng, châm lửa và không nói gì.
Đường Ngọc thấp giọng nói: “Nghe rồi thì lên tiếng cho tôi.”
Tưởng Chi Ngang thở ra một vòng khói, lúc lâu sau mới miễn cưỡng ừ một cái.
Chỉ trong vài giây, điếu thuốc của Tưởng Chi Ngang đã gần hết, chỉ còn lại đầu mẩu. Cậu ta liếc nhìn Đường Ngọc nói: “Chị Ngọc, chút nữa vào trong thành phố, chị cứ đi dạo một vòng trước, một giờ sau lại đến đón tôi, được không?”
Trên đường mọi người đều biết, cậu chủ nhà họ Tưởng là một tên cực kỳ háo sắc, tinh trùng lên não, một ngày không có phụ nữ thì sống không bằng chết.
Ngồi ở trong tù bốn năm sắp chịu không nổi, Đường Ngọc đương nhiên biết Tưởng Chi Ngang định làm gì.
Đường Ngọc thật sự không nói nên lời, chán ghét quay đầu đi, nói: “Biết rồi.”
Tưởng Chi Ngang đã ở Lăng Thành vài tháng, cậu ta biết những địa điểm ăn chơi ở nơi này như nắm trong lòng bàn tay. Nhưng ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, bốn năm đã trôi qua, nhiều người quen cũ của cậu ta đã hoàn lương, rửa tay gác kiếm, có người đã rời khỏi Lăng Thành, kết quả là ngày hôm nay, cậu chủ Tưởng đã lang thang khắp nơi, nhưng cậu ta không tìm thấy một khuôn mặt quen thuộc nào.
Cậu ta không còn cách nào khác ngoài việc xông vào một cửa hàng.
Những người bên trong đều bị khí thế hung hãn lạnh lùng của cậu ta làm cho kinh ngạc, tất cả mọi người đều nhìn cậu ta với sự lo lắng và nghi ngờ.
Tưởng Chi Ngang không quan tâm đến những ánh mắt đó, tự chọn người cho mình.
Phải mất một lúc lâu cậu ta mới bước ra ngoài.
Cậu ta ra khỏi cửa lớn và châm một điếu thuốc.

Bốn năm trôi qua sắp bị nghẹn chết, sự hận thù trong lòng sắp tràn ra khỏi bộ não, kết quả chỉ cảm thấy tẻ nhạt buồn chán. Tưởng Chi Ngang có chút mất hứng hút một điếu thuốc, trong đầu không hiểu sao chợt hiện lên khuôn mặt của một cô gái, đôi môi không tô son nhưng đỏ hồng, đôi con ngươi long lanh như nước, thuần khiết mềm mại, kiều diễm động lòng người.
Giống như đóa hoa dành dành nhỏ trong trắng không tì vết, nhút nhát rụt rè trốn trong lòng Trịnh Tây Dã.
‘...”
Nghĩ đến Trịnh Tây Dã. Người mà cậu ta đã từng coi là anh trai, một người anh trai đã chết Trịnh Tây Dã, Tưởng Chi Ngang bóp chặt điếu thuốc, nỗi hận trong lòng bốc lên ngùn ngụt khó có thể xua tan nên chỉ có thể dùng đầu ngón tay bóp nát tàn thuốc.
Trong giây tiếp theo, cậu ta nhếch một bên khóe miệng, trong mắt loé lên tia vui tươi bệnh hoạn.
Chẳng trách vừa nãy chọn tới chọn lui, trong một đám người, lại chọn ra cô gái nhỏ tuổi nhất với đôi mắt ngây thơ và vẻ đẹp trong sáng.
Thì ra họ có khí chất giống nhau.
Giống thì giống, nhưng xét cho cùng vẫn không phải.
Người chị dâu nhỏ năm đó làm mất hồn mất vía Trịnh Tây Dã, không biết có còn đi theo con chó ngao độc ác tàn nhẫn đó nữa không.
Nghĩ một lát, Tưởng Chi Ngang châm điếu thuốc thứ hai, chậm chạp bước ra lề đường bên ngoài. Mấy phút sau, xe của Đường Ngọc từ từ dừng lại trước mặt Tưởng Chi Ngang.
Cậu ta lên xe.
Khi cửa xe đóng lại, Đường Ngọc nói với tài xế: “Lái thẳng đến sân bay Thái Thành.”
Tài xế: “Vâng.”
Tưởng Chi Ngang nhướng mày, hỏi: “Chị Ngọc, chị mang tôi đi gặp boss hả?”
“Boss không muốn gặp cậu.” Đường Ngọc lạnh lùng trả lời.
Tưởng Chi Ngang: “Vậy?”
“Trước tiên cậu về Vân Thành thăm mẹ cậu đi.” Đường Ngọc nói: “Dì Ôn cũng đã lớn tuổi rồi, chịu nhiều cú sốc liên tiếp như vậy, mấy năm nay xương cốt trên cơ thể càng ngày càng yếu, đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa. Cậu cứ nán lại ở Vân Thành đi, ở bên cạnh dì Ôn, đợi đến khi bàn bạc xong xuôi với bên Thọ Phật, tôi sẽ liên hệ lại với cậu.”
Tưởng Chi Ngang: “Được.”

Hứa Phương Phỉ đi công tác ở Hề Hải, nói tóm lại, mỗi ngày đều là một quá trình giống nhau.
Ban ngày, cô đến công ty địa phương để đẩy mạnh công việc cùng với Trịnh Tây Dã và Đậu Hoán, buổi tối, cô thỉnh thoảng tăng ca và gọi điện về cho mẹ.
Nhưng hầu hết thời gian, Trịnh Tây Dã sẽ khoá cửa và nhốt cô ở trong phòng, ôm cô vào lòng và bắt đầu hôn khắp nơi.
Người đàn ông nhiều năm không có tình dục có những nhu cầu thật sự khủng khiếp, không thể diễn tả đơn giản bằng hai từ “mãnh liệt”.
Trong tám ngày ở lại Hề Hải, Hứa Phương Phỉ nói rằng Trịnh Tây Dã không được phép ở trong lòng cô qua đêm vào các ngày trong tuần, nhưng thực tế, mỗi tối vào lúc nửa đêm anh sẽ đến sờ mó cô.
Có hôm sờ tới sờ lui hôn hôn hít hít xong, anh sẽ đi tắm nước lạnh và đơn giản ôm cô ngủ.
Có hôm sờ tới sờ lui hôn hôn hít hít xong nhưng không dập tắt được lửa nóng, liền dỗ dành cô để cô giúp anh.
Trong những ngày vừa qua, Hứa Phương Phỉ dường như không thể nhìn thẳng vào đôi bàn tay nhỏ của mình.
Ngay cả khi đang vội vã gõ số liệu ở đơn vị địa phương, cô thoáng nhìn thấy mười ngón tay của mình, sau đó nhớ lại một số cảnh tượng kỳ lạ, lập tức sẽ cảm thấy quẫn trí.
Khuôn mặt thường ửng đỏ như đang chảy máu.
Trịnh Tây Dã thì ngược lại, quá tuyệt!
Người bình tĩnh lạnh nhạt ngàn năm không thay đổi.
Ngay khi anh bước vào trạng thái làm việc, trong mắt anh không có gì khác, mỗi khi Hứa Phương Phỉ nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng, tự chủ, thận trọng và nghiêm khắc của anh, cô không kìm được bất giác nảy sinh nghi ngờ.

Nghi ngờ ông chủ Nanh Sói lạnh lùng uy nghiêm trước mặt không phải người hằng đêm vùi cái đầu tóc đen vào cổ cô.
Hiệu quả công việc của ba cán bộ đi công tác rất cao, ngày thứ tư của tuần thứ hai đã hoàn thành vượt chỉ tiêu.
Suy nghĩ đến việc dạo gần đây công việc trong khoa rất nhiều thứ phải làm, Hứa Phương Phỉ và Đậu Hoán đã mua vé máy bay buổi chiều, quyết định trở về Vân Thành vào ngày hôm đó.
Sau khi rời khỏi đơn vị địa phương, mấy người chuẩn bị về khách sạn và thu dọn hành lý.
Trên đường đi, Đậu Hoán nhìn Trịnh Tây Dã, nói: “Đội trưởng Trịnh, lúc trước anh nói anh là người Vân Thành, vậy bây giờ anh về đâu, Vân Thành hay Tấn Châu?”
Hứa Phương Phỉ biết, Tấn Châu là trụ sở cơ quan chính của đại đội Nanh Sói, cũng là nơi hàng ngày làm việc của Trịnh Tây Dã.
Cô đi bên cạnh hai người đàn ông, yên lặng nghe Đậu Hoán và Trịnh Tây Dã trò chuyện.
Trịnh Tây Dã lạnh nhạt trả lời: “Tôi phải về đơn vị.”
Nghe thấy câu trả lời này, Hứa Phương Phỉ cúi đầu, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, mở app du lịch để đặt vé máy bay và nhập điểm đến khứ hồi của chuyến bay, viết là: Vân Thành - Tấn Châu.
Thông tin chuyến bay gần đây hiện lên.
Hứa Phương Phỉ xem xét thật kỹ, phát hiện ra nếu đi máy bay từ Vân Thành tới Tấn Châu, thời gian bay sẽ là ba tiếng rưỡi.
Chuyến bay kéo dài ba tiếng rưỡi đồng hồ của một chiếc máy bay dân dụng đồng nghĩa với việc hai thành phố cách nhau gần ba nghìn cây số.
Từ đáy lòng cô dâng lên một tia mất mát và bất đắc dĩ, Hứa Phương Phỉ khẽ cắn môi.
Vừa gặp lại đã phải chia xa.
Cô hiểu rằng cả anh và cô đều có trách nhiệm và nghĩa vụ của riêng mình, sau một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, họ sẽ trở lại vị trí như ban đầu và thực hiện nhiệm vụ của mình.
Cô cũng hiểu rằng, đã là quân nhân thì đương nhiên phải tính đến tình hình chung, nhất định không được lưu luyến tình cảm sướt mướt.
Hứa Phương Phỉ cái gì cũng hiểu.
Chỉ là, cô thích Trịnh Tây Dã như vậy. Cô không nhịn được mà tưởng tượng, nếu cô và A Dã của cô có thể mãi mãi ở bên nhau, thì thật tuyệt vời biết mấy.
Nếu cô lúc nào cũng được ở bên cạnh anh, giữ anh ở bên người, thì thật hạnh phúc biết bao nhiêu.
Hứa Phương Phỉ đang suy nghĩ lung tung, đầu óc choáng váng, không biết làm sao mà mình có thể quay lại sảnh khách sạn, tiến vào trong thang máy.
Sau khi ra khỏi thang máy, bước vào hành lang phòng dành cho khách, cô đột nhiên nghe được giọng nói trầm trầm lạnh lùng vang lên bên tai, giọng điệu thờ ơ.
Trịnh Tây Dã nói với Đậu Hoán: “Tuy nhiên nhiệm vụ vừa rồi hơi tốn sức. Tôi định báo cáo lại đơn vị và đề xuất kế hoạch nghỉ phép.”
“Anh vừa mới làm nhiệm vụ trở về sao?” Đậu Hoán hơi kinh ngạc, sau đó không khỏi gật đầu: “Vậy thì cấp trên nên cho anh một kì nghỉ, để anh có thể kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.”
Hai người đàn ông nói xong, đơn giản vỗ vai lẫn lau, làm động tác chào tạm biệt.
Đậu Hoán xoay người bước vào phòng mình, trước khi đóng cửa lại bỗng nhớ tới một chuyện, quay đầu lại hét lớn: “Tiểu Hứa, nhớ nhanh lên đấy, nửa giờ sau anh ở dưới sảnh lớn tầng một đợi em.”
Hứa Phương Phỉ gật đầu: “Được rồi anh Hoán.”
Đậu Hoán đóng cửa lại.
Hứa Phương Phỉ lấy thẻ phòng ra, bíp một tiếng mở cửa phòng. Vừa định bước vào, cô cảm thấy cổ tay trái hơi siết chặt, bị bàn tay to nắm, lực rất nhẹ, nhưng cũng không thể thoát khỏi.
Hứa Phương Phỉ sững sờ.
Ngay sau đó, một nụ hôn rơi xuống má trái của cô.
Trịnh Tây Dã cúi xuống, áp sát vào đôi tai nhỏ của cô gái, nói với âm lượng chỉ cô mới có thể nghe thấy: “Nhóc con ngoan, chờ anh quay lại Vân Thành tìm em.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận