Tây Hải là một thành phố nhỏ ở ven biển, sân bay ở đây cũng nhỏ, lưu lượng hành khách không nhiều, buổi chiều hôm đó chuyến bay từ Tây Hải đến Vân Thành đúng giờ cất cánh.
Máy bay thuận lợi lướt qua những tầng mây.
Hứa Phương Phỉ trở về viện mười bảy tiếp tục công việc thực tập của mình.
Đồng thời cô ngoan ngoãn ở đây chờ Trịnh Tây Dã thực hiện lời hứa về thăm cô vào kì nghỉ phép.
Nhiệm vụ và việc huấn luyện mỗi ngày của đại đội Nanh Sói rất khó nên sau khi Trịnh Tây Dã quay về Tấn Châu anh bận rộn hẳn. Hơn nữa anh và Hứa Phương Phỉ đều công tác trong những đơn vị bí mật nên trong thời gian làm việc họ bắt buộc phải cất điện thoại, thành ra hai người không thể thường xuyên liên lạc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy vậy sau mỗi ngày làm việc họ trở về kí túc xá và sẽ dành thời gian gọi video cho nhau.
Bởi thế lúc kết thúc chuyến đi Tây Hải, cô bé học viên vô cùng mong chờ những phút gọi video với Trịnh Tây Dã sau khi tan tầm.
Hôm nay sau khi Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã chúc nhau ngủ ngon, hai người vẫn luyến tiếc phút giây trò chuyện nên vẫn chưa muốn tắt video.
Trong khí túc xá phía đầu giường chỉ còn một ánh đèn nhỏ, ánh sáng màu cam phát ra dìu dịu.
Hứa Phương Phỉ ôm gối ngồi trên giường, hai tay chống cằm, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh trên màn hình nhỏ, cô đột nhiên mỉm cười.
Vẻ mặt của cô lúc nở nụ cười này trông thật ngố lại phảng phất nét mị hoặc khiến Trịnh Tây Dã bên kia màn hình cũng cong môi đáp lại cô.
Anh dịu dàng hỏi: "Sao em chưa kết thúc cuộc gọi video?"
Hứa Phương Phỉ hỏi một đằng cô trả lời một nẻo, với đôi mắt sáng đong đầy lòng thành, cô nói: "Chính trị viên, anh thật đẹp trai."
Trịnh Tây Dã nghe vậy bèn ngắm nghía mình trên màn hình điện thoại, giọng điệu anh lạnh đi một phần: "Đẹp chỗ nào."
Hứa Phương Phỉ vẫn ngây ngô cười.
Thật ra điện thoại bây giờ đều có hiệu ứng tự động điều chỉnh gương mặt, vì có tính năng lọc bớt ánh sáng những tỳ vết trên khuôn mặt sẽ được che giấu nên video được quay từ ứng dụng WeChat rất được ưa thích.
Nhưng tính năng làm đẹp gương mặt của WeChat không mấy ảnh hưởng đến Trịnh Tây Dã.
Ngũ quan của anh tinh xảo, gương mặt có đường nét rõ ràng, trông rất lạnh lùng và mạnh mẽ. Người đàn ông có khuôn mặt đẹp như vậy, nếu bị tính năng quay video can thiệp ngược lại mất đi mấy phần nhan sắc.
Nhưng Hứa Phương Phỉ chỉ cảm thấy anh rất đẹp.
Thật sự cô nhìn kiểu gì cũng không thấy có chút khuyết điểm nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngón trỏ Hứa Phương Phỉ chọc chọc khuôn mặt mũm mĩm của mình, nghiêm túc nói: "Anh mãi mãi là người đẹp nhất trong mắt em đó."
Trịnh Tây Dã khẽ cười một tiếng, lười nhác nói: "Bạn nhỏ à, ngày mai anh phải đi xa nhà rồi, em nên kiềm chế một chút, nếu nói thêm mấy câu nữa thì sư phụ của em tối nay phải tắm nước lạnh đấy."
Hứa Phương Phỉ: "..."
Mặt cô đỏ lên, hơi khựng lại một chút rồi nhíu mày: "Không phải anh định về nhà vào kì nghỉ phép sao. Giờ anh lại đổi ý. Anh đi đâu đó?"
"Đi Tân Cương một chuyến." Trịnh Tây Dã dịu giọng trấn an cô: "Ngoan. Anh đi không lâu lắm đâu, tối đa một tuần thôi."
Hứa Phương Phỉ: "Sau đó anh nghỉ phép?"
Trịnh Tây Dã: "Ừ."
Hứa Phương Phỉ yên lặng trong vài giây, cô nheo mắt rồi đột nhiên cô ngoác miệng, giơ một ngón tay út lên trước màn hình: "Anh không được lừa em. Ngoắc tay, ai thất hứa người đó là cún con."
Cô bạn này suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ mà thôi, vài hành động của cô vừa ấu trĩ vừa đáng yêu. Trịnh Tây Dã tỏ rõ ý cưng chiều cô, anh duỗi ngón út ngoắc tay với cô qua màn hình video.
Ngoắc tay xong Hứa Phương Phỉ mới yên tâm phần nào.
Sau đó cô vẫn chần chừ mãi không ngắt cuộc gọi, đành thở dài ôm gối buồn bã nói: "Lần nào em cũng là người tắt máy trước, lần này anh làm đi."
Trịnh Tây Dã thấy hơi khát nên rót một cốc nước, vừa uống vừa uể oải nói: "Sao anh nỡ ngắt video của em."
Hứa Phương Phỉ: "..."
Trịnh Tây Dã: "Nếu em cứ chờ anh ngắt cuộc gọi thì chúng ta cứ để điện thoại như vậy rồi ngủ luôn cũng được."
Hứa Phương Phỉ: "... Anh có thể đừng nói những lời hài hước như thế không!"
Trịnh Tây Dã rũ mắt nghĩ ngợi rồi nghiêm túc nói cho cô biết: "Em hôn anh thêm vài lần có lẽ anh sẽ ngừng nói được."
Hứa Phương Phỉ xấu hổ hừ nhẹ, cô lười đáp trả mấy lời này của anh.
Cô mím môi, chống cằm suy ngẫm một lát, đột nhiên nói: "Dã Dã, khi nào đại đội Nanh Sói các anh tuyển người vậy?"
"Chắc cũng sắp rồi." Trịnh Tây Dã thuận miệng trả lời. Sau đó anh khựng lại, nhíu mày, ngước mắt nhìn màn hình: "Em hỏi chuyện này để làm gì?"
Hứa Phương Phỉ cân nhắc nói: "Lúc trước anh vừa tốt nghiệp là được tuyển vào, vậy em cũng có thể đăng kí đúng không?"
Trịnh Tây Dã im lặng mấy giây, nhìn cô chằm chằm: "Em muốn vào đại đội Nanh Sói?"
"Ừm." Cô gái với đôi mắt to trong suốt tràn ngập sự chân thành gật đầu đáp.
Trịnh Tây Dã nghe vậy bèn đặt cốc nước xuống, anh chớp mắt, sắc mặt rõ ràng tối đi ba phần. Lát sau anh nhạt giọng nói: "Nhóc con cứ yên tâm chờ ở viện mười bảy, đừng suy nghĩ linh tinh suốt ngày như thế."
Hứa Phương Phỉ mở to mắt, chau mày: "Nhưng mà em..."
"Được rồi."
Trịnh Tây Dã cười với cô một cái, dịu dàng ngắt lời, dỗ dành: "Nhóc con, đến lúc em phải đi ngủ rồi."
Hứa Phương Phỉ vốn đang có chuyện muốn nói nhưng thấy thái độ của Trịnh Tây Dã cô cũng không tiện nhiều lời nữa, chỉ đành rũ vai và im lặng "ừm" một tiếng, vẫy vẫy tay rồi tắt video.
Trong bóng đêm, Hứa Phương Phỉ nằm trên giường kí túc xá nhìn trần nhà, cô mím môi cảm thấy có gì đó lạ lạ.
Vì sao vừa nãy khi cô nhắc đến chuyện vào đại đội Nanh Sói thì biểu cảm của anh lại không vui lắm nhỉ.
Hứa Phương Phỉ kéo cao chăn rồi trở mình, thầm nghĩ chắc đó chỉ là suy nghĩ của cô.
*
Sáng sớm hôm sau Trịnh Tây Dã cùng hai đội viên khác của đại đội Nanh Sói đã bay đến Urumqi.
Tới sân bay, đồng chí ở đơn vị bên kia đã chờ ở đại sảnh sân bay.
Người phụ trách công việc đón tiếp lần này là một thanh niên da ngăm khỏe mạnh khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao gầy tên là Mễ Vĩ, sĩ quan phụ trách công việc hành chính của quân khu thành phố. Thấy đám người Trịnh Tây Dã, Mễ Vĩ lập tức tươi cười tiếp đón.
Mễ Vĩ duỗi tay: "Đội trưởng Trịnh, đã lâu không gặp."
Trịnh Tây Dã bắt tay với đối phương, cười nhẹ nói: "Xin chào, sĩ quan Mễ."
Mễ Vĩ buông tay, sau khi chào hỏi từng người thì dẫn bọn họ ra khỏi sân bay.
Trên đường đi, Mễ Vĩ đột nhiên thở dài, ra vẻ khó chịu nói đùa với Trịnh Tây Dã: "Đội trưởng Trịnh, nói thật, từ biệt nhiều năm như vậy, tôi có nghĩ đến anh nhưng cũng không muốn gặp lại."
Vừa dứt lời đã có người cười nói: "Sĩ quan Mễ, tâm trạng của anh rất bình thường. Nanh Sói là một cục gạch, nơi nào cần thì đến nơi đó dọn. Các đơn vị trên cả nước đều có cảm nhận như thế về lão đại của bọn tôi, suy nghĩ của họ còn phức tạp hơn tâm tình của mấy cô gái nhỏ nữa."
Người nói chuyện tên là Diêu Hải Dương, mặt chữ điền, bờ vai rộng, dáng người cao lớn năm nay mới hai mươi bảy tuổi. Đừng nghĩ Diêu Hải Dương tuổi còn trẻ mà lầm, cậu ta cũng giống như đội trưởng tiền nhiệm của đại đội Nanh Sói, từng phục vụ trong đội Thủy quân Lục chiến, sau khi vào đại đội Nanh Sói cũng là trinh sát hạng nhất, phản ứng nhanh nhạy, thân thủ lợi hại.
Tính cách cậu ta hoạt bát thích pha trò, bình thường nói hai câu là có thể làm bầu không khí trở nên nặng nề, mọi người trong đại đội Nanh Sói gọi cậu ta là "Tổ trưởng tổ không khí."
Sau khi nghe xong lời ví von của Diêu Hải Dương, mấy tên nhóc Nanh Sói đều cúi đầu xuống, mím chặt môi, lỗ mũi phập phồng, muốn cười mà không dám cười.
Trịnh Tây Dã lại chẳng thấy buồn cười. Anh chỉ liếc mắt lạnh lùng quét qua Diêu Hải Dương một cái, trong ánh mắt như có ý: "Có phải cậu thấy mình rất hài hước không."
Cử chỉ đe dọa của anh trông rất đáng sợ.
Diêu Hải Dương bị đôi mắt hình viên đạn lướt qua, da đầu lập tức căng chặt, cậu ta hắng giọng, gãi cổ nhìn đi chỗ khác, không dám hó hé gì nữa.
"Đồng chí Diêu Hải Dương vẫn hoạt bát như vậy." Ngược lại Mễ Vĩ cười ôn hòa. Sau đó sắc mặt anh ta lạnh xuống mấy phần, nói: "Chỗ này của chúng tôi an ổn nhiều năm như vậy, đột nhiên bây giờ gặp lại mọi người, tâm trạng của tôi thật khó tả."
Với vẻ mặt bình tĩnh Trịnh Tây Dã đáp lời: "Sĩ quan Mễ, đây không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, về doanh trại trước đã."
Mễ Vĩ gật đầu: "Ừm."
Không lâu sau mấy người họ đã đến trước doanh trại quân đội.
Nơi làm việc của Mễ Vĩ vô cùng xa xôi, không ở trong thành phố, hơn nữa còn ở phía bắc vùng ngoại ô, cách sân bay thành phố khoảng gần hai tiếng rưỡi lái xe.
Xe quân dụng đi qua đường nhỏ, qua đường nhựa rồi đến đường đất, bánh xe nghiền lên đá vụn.
Diêu Hải Dương nhìn khung cảnh thôn quê bên ngoài cửa xe, đột nhiên cười một cái, nói: "Sĩ quan Mễ, đã nhiều năm như vậy sao cơ quan quân khu không dời ra thành phố?"
Mễ Vĩ ngượng ngùng cười cười: "Quân khu vẫn đang trong quá trình sửa chữa, sau khi hoàn thành mới dọn đi. Chắc tầm năm sau là được."
Diêu Hải Dương gật đầu: "Bảo sao tôi thấy đơn vị các anh tuyển nhân sự, còn tuyển người có chuyên môn kĩ thuật dân dụng, hóa ra là để giúp xây dựng doanh trại à?"
Mễ Vĩ: "Đúng vậy."
Mễ Vĩ nhỏ giọng nói tiếp: "May thay cũng tuyển được vài nhân viên hiểu công việc. Mọi người không biết đó chứ, lúc doanh trại mới xây dựng, bên B gửi bản vẽ rồi hợp đồng tôi đọc chả hiểu gì hết, tôi buộc phải mua một đống sách kiến trúc tự học suốt đêm, thật khó."
Một thành viên Nanh Sói trẻ tuổi khác nghe xong bật cười thành tiếng: "Bây giờ các ngành nghề đều có sự kết nối, chúng ta cũng phải có hiểu biết rộng, đây là xu thế tất yếu."
Vì suốt dọc đường bọn họ tán gẫu với nhau nên bầu không khí nặng nề lúc trước cũng giảm bớt.
Khi xe quân dụng chở mọi người đến cửa lớn doanh trại của quân khu Urumqi thì đã gần hai giờ chiều.
Binh sĩ lái xe dừng xe lại.
Mễ Vĩ xuống xe nói với Trịnh Tây Dã: "Đội trưởng Trịnh, qua giờ cơm mất rồi, tôi dẫn các anh đến nhà ăn trước nhé."
Trịnh Tây Dã bảo đám người Diêu Hải Dương đi ăn cơm trước rồi hỏi Mễ Vĩ: "Chính ủy Trương ở đâu?"
Mễ Vĩ nhíu mày: "Đội trưởng Trịnh, anh cũng đi ăn trước đi."
Trịnh Tây Dã lắc đầu từ chối: "Vụ khủng bố ở Kaqu có âm mưu từ trước, tôi cũng nắm được một phần rồi nên muốn trao đổi với Trương Chính ủy trước."
Mễ Vĩ chần chừ hai giây, biết vị quan chức này kiên quyết nói một là một nên đành gật đầu: "Được, anh đi theo tôi."
Vài phút sau hai người đã vào trụ sở quân doanh, gõ cửa văn phòng trong cùng trên tầng ba.
Ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ cứng cáp là một người đàn ông trung niên mặc bộ đồng phục mùa thu kiểu hai mốt. Tóc trên đầu thưa thớt, nhan sắc bình thường, dáng người trung bình, trên mũi là một chiếc kính viễn thị, người đó đang nhíu chặt mày nhìn tài liệu đã được mã hóa ở trên tay.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, người đàn ông trung niên mặc quân trang không ngẩng đầu lên, chỉ bình tĩnh nói: "Mời vào."
Mễ Vĩ vào trước, cúi chào rồi nói: "Chính ủy, đồng chí Trịnh Tây Dã của đại đội Nanh Sói đến."
Vừa nghe vậy Trương Thanh Sơn đột nhiên ngước mắt nhìn về phía cửa. Thấy người thanh niên đẹp đẽ bên cạnh Mễ Vĩ, trên mặt ông ta thoáng chốc tràn ngập ý vui, nhanh chóng đứng dậy đón chào.
"Đồng chí Trịnh Tây Dã." Chính ủy Trương nắm lấy tay anh cười nói: "Đi đường vất vả rồi, mau ngồi xuống."
Trịnh Tây Dã lễ phép cười một cái rồi khom lưng ngồi trên chỗ ghế sô pha tiếp khách.
Chính ủy Trương vẫy vẫy tay với Mễ Vĩ, nói: "Mễ Vĩ, đi lấy cho Đội trưởng Trịnh tách trà."
"Tôi không uống trà đâu." Trịnh Tây Dã bình thản từ chối, ngừng lại hai giây mới trầm giọng nói: "Trương Chính ủy, tôi muốn biết kĩ hơn một chút về vụ khủng bố ba ngày trước ở Kaqu."
Nhắc đến vụ khủng bố ở Kaqu, sắc mặt Trương Chính ủy lập tức khựng lại trong giây lát.
Đầu tiên ông ta thuật lại tỉ mỉ từ đầu đến cuối một lần sau đó thở dài một hơi, nói: "Đồng chí Trịnh Tây Dã, cậu cũng biết tỉnh chúng tôi nằm ở vùng biên giới Tây Bắc, lâu nay luôn là mục tiêu bị đánh phá nặng nề của những thế lực phản Trung Hoa. Theo bọn tôi đoán, vụ tập kích này chỉ là hành động đầu tiên của kẻ thù."
Trịnh Tây Dã im lặng một lát rồi hỏi: "Việc phong tỏa tin tức thế nào?"
Mễ Vĩ trả lời: "Để không làm người dân hoảng loạn nên bọn tôi đã thông báo trên phương tiện truyền thông chính thống nhưng vẫn có vài video ngắn và hình ảnh lọt ra ngoài. Trong phần bình luận thì đủ loại phỏng đoán, ôi, tôi vừa nhìn đã bực mình."
Trịnh Tây Dã nói: "Thời đại công nghệ số lên ngôi, đây là chuyện không thể tránh khỏi."
Mễ Vĩ cười khổ: "Tầm ảnh hưởng của Internet quá rộng, kẻ thù ẩn nấp trong quần chúng nhân dân, trốn sau màn hình điện tử, chúng tôi khó lòng ngăn chặn."
Trương Thanh Sơn nhìn về phía Trịnh Tây Dã nói: "Đồng chí Trịnh Tây Dã, về mảng tình báo thì Nanh Sói là tổ chức được xếp ở vị trí hàng đầu thế giới, tôi tin sau khi Kaqu bị khủng bố, chỗ các cậu chắc chắn có tin tức."
Trịnh Tây Dã rũ mắt trầm ngâm một lúc, cuối cùng mở miệng: "Mọi người có từng nghe qua tổ chức bí mật chưa?"
Vẻ mặt Mễ Vĩ trông thật khó đoán.
Trương Chính ủy cũng hơi sửng sốt.
Hai người cùng lắc đầu.
Trịnh Tây Dã nhỏ giọng nói: "Tổ chức bí mật là một băng đảng tội phạm khủng bố, đời trước là tổ chức 'tà giáo' tội ác chồng chất. Tổ chức này hành tung bất định, vị trí đặt trụ sở không rõ ràng, cơ cấu nhân sự rất phức tạp, băng đảng ở khắp nơi trên thế giới, bọn họ thường làm thuê cho các tổ chức ngầm lớn, gây khủng bố tại các quốc gia trên thế giới, làm tổn hại tình hình an ninh trật tự ở các nước."
Trương Thanh Sơn suy ngẫm mấy giây mới đáp: "Ý cậu nói là vụ khủng bố này do Tổ chức bí mật gây ra?"
Trịnh Tây Dã: "Căn cứ vào những thông tin tình báo chúng tôi nắm được thì đúng là như vậy."
"Nhưng mà... vì sao lại chọn thời điểm này?" Mễ Vĩ nghi ngờ nhíu mày: "Chuyện này không phải rất khó hiểu sao?"
Trịnh Tây Dã nói: "Hành động phá hoại của Tổ chức bí mật thường nhằm lúc tình hình các quốc gia trở nên rối ren. Anh nghiêm túc nghĩ thử xem gần đây ở Urumqi đã xảy ra chuyện lớn gì."
Mễ Vĩ nghiêm túc suy nghĩ rồi vỗ trán: "Diễn đàn kinh tế Châu Á INE?"
Trịnh Tây Dã gật đầu.
"Thì ra là thế." Trương Thanh Sơn rũ mắt như suy nghĩ gì đó. Một lúc lâu sau ông ta mới nhìn về phía Trịnh Tây Dã, nói: "Đồng chí Trịnh Tây Dã, thông tin tình báo cậu cung cấp đúng là điểm mấu chốt, cảm ơn cậu."
"Chính ủy đừng khách sáo." Trịnh Tây Dã nói: "Còn ba tháng nữa là đến lễ khai mạc Diễn đàn kinh tế Châu Á, trong vòng một tuần tới chúng tôi sẽ cố hết sức giúp mọi người hoàn thiện việc bố trí binh lực bảo an."
Trương Thanh Sơn vui vẻ ra mặt: "Được, được."
Mễ Vĩ nhìn hai người nói chuyện xong bèn đứng lên, thấp giọng hỏi thử: "Chính ủy, nếu tôi không còn việc gì nữa, tôi đưa Đội trưởng Trịnh đi ăn trưa trước nhé?"
Trương Thanh Sơn vừa nghe vậy, theo phản xạ cúi đầu nhìn đồng hồ, kinh ngạc. Ông trầm giọng mắng: "Thằng nhóc này không ý tứ gì cả. Bây giờ đã hơn hai giờ chiều, chưa mời Đồng chí Trịnh Tây Dã ăn cơm đã dẫn lên đây?"
Mặt Mễ Vĩ lập tức rũ xuống như nhà có tang, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng bảo Đội trưởng Trịnh đi ăn rồi nhưng anh ấy không đi mà."
Trương Thanh Sơn giận nhưng chẳng còn lời nào để nói, ông vội vàng đứng dậy đích thân đưa Trịnh Tây Dã xuống tầng.
Đến chỗ cầu thang, Trịnh Tây Dã xoay người nhìn về phía Trương Thanh Sơn, ôn hòa nói: "Trương Chính ủy cứ dừng ở đây là được. Tôi thấy giờ nghỉ trưa mà ngài vẫn bận bịu, không cần phải đưa tôi xuống đâu."
Trương Thanh Sơn quả thật phải xử lý rất nhiều việc, ông ta mỉm cười xin lỗi, dặn dò Mễ Vĩ nhiều lần rằng phải chiêu đãi đại đội Nanh Sói thật tốt.
Trịnh Tây Dã ăn một bữa cơm trưa đơn giản trong nhà ăn. Sau đó Mễ Vĩ dẫn bọn họ đến nhà nghỉ cho khách.
Loại nhà này được thiết kế đồng bộ trên toàn quốc, là tiêu chuẩn cho doanh trại quân đội, không cho người ngoài dùng, chỉ cung cấp cho nhân viên đi công tác hoặc gia đình quân nhân đến thăm viếng ở lại. Đồ đạc trong phòng cũng rất đơn giản, một chiếc giường đôi, không TV không điều hòa, ngoại trừ hai đôi dép thì mọi dụng cụ vệ sinh cá nhân đều phải tự chuẩn bị.
Trịnh Tây Dã và Diêu Hải Dương ở chung một căn phòng.
Mấy thanh niên trong đội hầu như chẳng chú ý gì, họ trông thô kệch vô cùng, ví dụ điển hình là Diêu Hải Dương.
Vừa vào nhà cậu ta đã vứt hành lý xuống đất rồi tùy ý chọn một cái giường nằm xuống luôn, hoàn toàn không quan tâm quần áo đầy bụi và đẫm mồ hôi.
Diêu Hải Dương móc điện thoại ra vào WeChat sau đó nhấn vào phần ghi âm, bóp giọng dịu dàng nói: "Em yêu, anh đã đến đơn vị công tác an toàn rồi nhé. Nhớ em lắm, moah moah!"
Ngón tay thả ra, gửi đi.
Người đàn ông cao lớn thô kệch lại gửi voice chat tán tỉnh, cảnh tượng thật ghê sợ.
Trịnh Tây Dã đang sửa sang hành lý cũng chợt khựng lại, hơi nghiêng đầu lạnh lùng liếc Diêu Hải Dương một cái. Ánh mắt thật khó diễn tả.
Diêu Hải Dương ho khan một tiếng, ngượng ngùng cười giải thích: "Ha ha, bạn gái em rất dính người. Em báo bình an với cô ấy thôi. Ha ha."
Trịnh Tây Dã nghe vậy im lặng vài giây, sau đó cũng lấy điện thoại, mở WeChat, nhấn vào khung chat được ghim trên đầu: [Nhóc con, anh đến Urumqi rồi.]
Nhắn xong một câu, anh chờ một lúc lâu sau cũng không thấy có hồi âm.
Trịnh Tây Dã hơi nhíu mày, cứ cầm điện thoại chờ như vậy. Đợi cả buổi anh vô tình nhìn thời gian hiển thị trên màn hình mới nhận ra bây giờ vẫn đang trong thời gian làm việc, cô không cầm điện thoại.
"..." Trong lòng hơi tự giễu, anh bật cười lắc đầu rồi tiện tay ném điện thoại lên giường.
Lúc này Diêu Hải Dương đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, thuận miệng nói: "Đúng rồi, anh Dã, nghe nói đơn vị mình sắp tuyển người đúng không?"
Trịnh Tây Dã thản nhiên đáp: "Có thể."
"Em cũng nghe nói có thể đề cử nhân sự nội bộ đúng không?"