Diêu Hải Dương xoay người ngồi dậy trò chuyện với Trịnh Tây Dã: "Trước kia ở đội Thủy quân Lục chiến em có một chiến hữu, dáng người cao to, tố chất cơ thể rất mạnh mẽ, có tài thiện xạ. Đội trưởng Thẩm, Thẩm Tịch cũng khen cậu ta, bảo tiền đồ cậu ta rất tươi sáng. Anh Dã, Thẩm Tịch đó, anh biết Thẩm Tịch có đúng không, chính là đội trưởng đội Thủy quân Lục chiến."
Trịnh Tây Dã: "Ừm."
"Người có thể được đội trưởng Thẩm khen vài câu không nhiều lắm đâu." Diêu Hải Dương nhắc đến người anh em tốt của mình, kiêu ngạo như thể con cậu ta thi đậu Đại học Thanh Bắc vậy, nói tiếp: "Tên nhóc kia lúc nào cũng muốn được vào Nanh Sói, kết quả không vượt qua cuộc thi viết lần trước. Anh nói xem em có nên thúc đẩy báo bộ phận tuyển dụng nới lỏng cho cậu ta một chút không?"
Trịnh Tây Dã: "Tùy cậu thôi."
Lão đại của đại đội Nanh Sói có tính cách khá lạnh lùng, rất kiệm lời, cũng may bên cạnh anh lại có đội viên Diêu Hải Dương là người thích nói nhảm, nói không dứt miệng. Hai người này ở cùng nhau có thể nói là trời sinh một cặp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đồng chí Diêu Hải Dương thích nói chuyện vô cùng, hơn nữa không bị tảng băng là đội trưởng Trịnh Tây Dã ảnh hưởng chút nào. Cậu ta nhỏ giọng nói tiếp: "Một xuất nội bộ cho em nhé, chỉ cần miễn thi viết thôi. Anh Dã, anh em của em hỏi rõ bên phía anh có người nào muốn đề cử không?"
Biểu cảm Trịnh Tây Dã hơi khựng lại, nhớ đến cuộc gọi video với Hứa Phương Phỉ hôm qua, nhóc con kia nhắc đến chuyện muốn vào đại đội Nanh Sói, hỏi han vài chuyện đôi mắt trong sáng linh động ánh lên hai ngọn lửa nhỏ, đẹp như sao trời.
Một lúc sau Trịnh Tây Dã thờ ơ trả lời: "Không có."
*
"Cái gì? Cậu muốn vào Nanh Sói?"
Chiều thu, ánh nắng ấm áp tràn ngập khắp khu vực đi bộ, ở góc đường phía xa có cây hoa quế thơm ngát lay động trong gió, bông hoa nhỏ xinh bay trong gió và rơi trên vai, trên đầu người đi đường tựa như những vì sao màu vàng trên trời rớt xuống.
Phản chiếu qua ô cửa kính sát đất của quán cà phê là hai cô gái trẻ, một người mặc chiếc áo sơ mi mỏng màu xanh lục, một người mặc váy dài màu lam dài đến mắt cá chân, nhìn từ xa, hình ảnh của hai người đẹp đẽ hòa hợp tựa như một bức tranh sơn dầu hiện ra trong làn nắng ấm.
Nghe Hứa Phương Phỉ nói xong, Trương Vân Tiệp bị sặc bởi ngụm cà phê đá kiểu Mỹ, cô ấy kinh ngạc che miệng thốt lên.
"Ừ." Hứa Phương Phỉ uống một ngụm Latte dừa tươi, gật đầu.
Hôm nay cuối tuần, Trương Vân Tiệp đến Vân Thành công tác, tiện thể hẹn bạn cùng phòng Hứa Phương Phỉ ra gặp. Trương Vân Tiệp vạn lần không ngờ mình sẽ được nghe nghe những chuyện gây sốc như vậy từ miệng cô bạn xinh đẹp ngoan ngoãn.
Trương Vân Tiệp lấy giấy lau miệng, nhỏ giọng nói: "Sao cậu lại có ý nghĩ đó."
"Có thể gia nhập đại đội Nanh Sói vốn dĩ là lý tưởng của mỗi quân nhân." Hứa Phương Phỉ lấy muỗng quấy Latte, nhẹ nhàng cười: "Tớ có ý nghĩ như vậy cũng không kì lạ lắm."
Trương Vân Tiệp khịt mũi: "Nhưng mà trước đây sao tớ không phát hiện ra cậu có lý tưởng khát vọng lớn như vậy nhỉ?"
Hứa Phương Phỉ nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, hơi mím môi nói: "Thật ra cũng không chỉ có mỗi lý tưởng và khát vọng đâu."
Trương Vân Tiệp tò mò: "Vậy còn vì lí do gì nữa?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì không muốn phải nếm trải cảm giác chia xa mơ hồ, không muốn trải qua nỗi sợ hãi không tên hết lần này đến lần khác.
Bởi vì muốn kề bên người mình thích, sóng vai chiến đấu với anh, cùng anh vượt qua những nhiệm vụ nguy hiểm, thoát khỏi từng cửa ải gian khó.
Hứa Phương Phỉ lắc đầu cười, nói: "Vì tớ có lí do riêng."
Trương Vân Tiệp khịt mũi: "Đồng chí Hứa, phong cách nói chuyện của cậu càng ngày càng quy củ."
Hứa Phương Phỉ: "Cái này gọi là nên thận trọng từ lời nói đến hành động."
"OK." Trương Vân Tiệp suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu sau này cậu cần thêm thông tin về việc tuyển người của Nanh Sói thì có thể hỏi Lương Tuyết. Chắc bây giờ cậu ấy đang làm hành chính, cậu ấy sẽ có nhiều tin tức hơn chúng ta."
"Được rồi."
Hai cô gái nhỏ trò chuyện trời nam đất bắc, không có điểm xuất phát cũng chẳng có mục đích, chỉ tùy ý chia sẻ về cuộc sống thực tập sinh của mình."
Đến khi mặt trời sắp lặn, Trương Vân Tiệp nhìn đồng hồ, cười nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."
"Không ăn cơm luôn sao?" Hứa Phương Phỉ nói: "Gần đây có một nhà hàng cơm Tây, là cửa hàng của võng hồng, rất nổi tiếng. Hiếm khi có cơ hội bắt tớ khao, cậu mà bỏ lỡ dịp này là không thể đến nhà hàng như vậy nữa đâu."
Trương Vân Tiệp biết điều kiện nhà Hứa Phương Phỉ không tốt lắm nên rất ngại để cô mời khách, liên tục xua tay từ chối.
Hứa Phương Phỉ đương nhiên không chịu.
Hồi học đại học, mấy người bạn cùng phòng 307 đối xử với cô rất tốt, cô được Trương Vân Tiệp chăm sóc ba năm, sự cảm kích dành cho cô ấy không thể diễn tả được. Ngày xưa điều kiện gia đình không cho phép nhưng bây giờ vì đi thực tập có tiền lương, cô cũng tiết kiệm được chút tiền, hiển nhiên phải mời Trương Vân Tiệp ăn một bữa cảm ơn.
Lôi kéo một lúc, cuối cùng Trương Vân Tiệp không thể từ chối được nữa nên đành đồng ý.
Ăn xong bữa tối ở nhà hàng cơm Tây, trăng lưỡi liềm đã leo cao trên ngọn cây.
Màn đêm cứ lặng lẽ buông xuống.
Chỗ công tác của Trương Vân Tiệp cách nhà hàng khoảng mười cây số, Hứa Phương Phỉ giúp cô ấy tra tuyến đường về thì phát hiện ra phải đổi hai chuyến tàu điện, vì vậy cô gọi xe giúp Trương Vân Tiệp.
Trước khi lên xe, đôi bạn ôm nhau, không nỡ chia xa.
Sau khi chào tạm biệt, Hứa Phương Phỉ giúp Trương Vân Tiệp mở cửa ghế sau, nhìn lớp trưởng lên xe, nhìn theo chiếc xe khách màu trắng hòa vào dòng xe cộ đông đúc của thành thị về đêm.
Đứng bên lề đường một lát, cánh tay Hứa Phương Phỉ buông thõng, lúc nghiêng người cô vô tình đụng mặt với mấy người đi ra từ quán bar phía sau lưng.
Nhóm người này mùi rượu nồng nặc, có nam có nữ, nam đều là người trẻ tuổi, nhỏ thì hai mươi tư hai mươi lăm, lớn thì cùng lắm ba mươi mốt ba mươi hai, ai cũng cao to. Còn những cô gái được bọn họ ôm trong lòng thì mặc quần áo mát mẻ để lộ đôi chân thon dài và phần đùi đẹp, một số còn để lộ bộ ngực căng mọng, tuổi của bọn họ rất nhỏ, thậm chí không thiếu những gương mặt ngây ngô non nớt như học sinh.
Vân Thành phồn hoa mê người, kẻ hào môn thành đôi với nhau, kẻ có tiền như cá diếc qua sông.
Chỗ này còn là trung tâm thành phố, có rất nhiều quán bar xa hoa và câu lạc bộ cao cấp nên hiển nhiên nhóm cậu ấm cô chiêu đến đây chơi, uống rượu tán tỉnh tìm thú vui.
Rất rõ ràng đây là một nhóm con trẻ hư hỏng ăn chơi lêu lỏng nào đó vừa kết thúc cuộc vui.
Ánh mắt Hứa Phương Phỉ không nhìn nhóm người kia quá lâu. Cô hơi cúi đầu, nghiêng người tránh bọn họ, nhanh chóng rời đi.
Từ đằng sau, một đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh xinh đẹp.
Tưởng Chi Ngang nheo mắt.
Giống. Quá giống.
Gần như chính là hình bóng người con gái trong kí ức của anh...
Có đứa bạn thấy thế, lè lưỡi cười hì hì nói: "Cứ nhìn người ta không chớp mắt. Sao vậy anh Ngang, có phải, ơ! Có phải anh bị đại mĩ nhân kia hút hồn rồi không?"
Một mùi rượu lướt qua mũi khiến Tưởng Chi Ngang cảm thấy hơi khó chịu, muốn nôn. Anh ấy chán ghét nhíu mày, tay đẩy người phụ nữ dựa vào ngực anh sang phía đối diện, lạnh lùng nói: "Cút xa ông đây ra."
Cô gái kia không vui, làm nũng: "Cậu Ngang làm gì vậy, ngài muốn đuổi tôi ra để cô khác vào thay không được đâu."
"Ấy? Cô ghét bỏ anh trai này sao?" người đàn ông bắt được cô gái mắng: "Anh đây hai mươi mấy centimet, chơi cô bao sướng."
Lời chọc ghẹo này làm một đám đàn ông cười to.
Nhóm người bước lên một thang cuốn có gắn đèn neon ở bên đường, họ đi thẳng vào một câu lạc bộ dưới tầng hầm.
Vừa mở cửa, ánh đèn và sương khói đổ ra ngoài, người chơi DJ la hét ầm ĩ, nơi đây trông như một Bàn Tơ Động khổng lồ.
Đàn em A nào đó gân cổ lên cười nhạo: "Thôi đi A Vưu! Mẹ kiếp cái cây tăm xỉa răng của mày cũng đáng để đem đi khoác lác!”
Đàn em B say khướt, không nghĩ gì đã lớn tiếng nói: "Tao sống đến tầm này tuổi mới chỉ thấy một cây hàng hai mươi mấy centimet, anh Dã của tao chính là người sở hữu cây hàng đó."
Có công chúa mới ra sân khấu nghe vậy trừng mắt, mặt đỏ tim đập thốt lên: "Trời ạ! Hai mươi mấy centimet? Đáng sợ vậy, không thể nào đâu."
"Lừa cô làm gì." Đàn em B tiếp tục: "Anh Dã của tao biệt hiệu là 'Trịnh Tử Long'!"
Cô gái không hiểu: "'Trịnh Tử Long' có ý gì?"
Đàn em B cười đê tiện: "Triệu Vân là 'Triệu Tử Long' cầm trường thương, còn thiếu gia nhà tao là 'Trịnh Tử Long' cầm trường thương."
"A!" cô gái kia giả bộ giận dỗi: "Các anh hư quá đi."
Những tên đàn ông này đều là bạn bè xã hội và là tay sai của Tưởng Chi Ngang ở Vân Thành. Mấy năm trước nhà họ Tưởng xảy ra biến cố, tuy căn cơ có dao động nhưng thuyền chìm cũng còn hai đinh, hơn nữa mẹ của Tưởng phòng ngừa cẩn thận, đầu tiên là chuyển một số tiền sang tài khoản bên nước ngoài của Tưởng Chi Ngang nên mọi người xung quanh không hề xa lánh vị thiếu gia nhà họ Tưởng nhìn như nghèo túng mà vẫn có thể tiêu xài thoải mái.
Huống chi sau lưng nhà họ Tưởng còn có cây đại thụ, việc Tưởng thiếu gia có thể an ổn ra khỏi tù về Vân Thành đã đủ cho biết danh tiếng nhà họ Tưởng vẫn còn tốt.
Nhóm tay sai toàn dựa vào Tưởng Chi Ngang để kiếm ăn, đương nhiên cũng ước gì anh ấy Đông Sơn tái khởi.
Lúc này đám nam nữ uống say cười đùa tán tỉnh nhau. Đột nhiên có người cảm thấy như có gì sạt qua đầu một cái liền tỉnh táo hơn mấy phần, đang định nhắc nhở thì đã quá muộn.
Hai chai rượu bị đập vỡ.
Hai tên đàn em trò chuyện quên cả trời đất, không hề có chút cảnh giác nào, nháy mắt đã chảy máu đầu, người ngã vào mé quầy bar, ôm đầu xoa xoa.
Khách khứa xung quanh bị dọa sợ, la hét ầm ĩ chạy trốn.
Tưởng Chi Ngang khịt mũi, ngồi xổm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghe đây, sau này ai dám nhắc đến họ Trịnh trước mặt tao, tao cắt lưỡi."
Hai tên kia ôm lấy cái trán đang chảy máu, không ngừng gật đầu: "Rõ, em rõ rồi cậu Ngang..."
"Mẹ kiếp!"
Cơn hứng khởi của Tưởng Chi Ngang bị dập tắt, bực bội vô cùng thầm mắng một tiếng rồi quay đầu sải bước đi mất, vừa đi vừa lạnh lùng nói: "Đi điều tra cho ông xem cô gái kia tên là gì, ở đâu, có phải người Lăng Thành không?"
*
Năm đó nhờ cuộc điều tra tổ chức gián điệp nhà họ Tưởng, Trịnh Tây Dã và Tưởng Chi Ngang đã thân thiết với nhau.
Cả người Trịnh Tây Dã tràn ngập tà khí, mặt mày kiêu ngạo, ở cùng một chỗ với Tưởng Chi Ngang nhưng chẳng hề gây xung đột, cho dù ai nhìn thấy cũng cho rằng hai người bọn họ cùng chí hướng.
Sau một khoảng thời gian sống trong ghen ghét thù hằn, Tưởng Chi Ngang đã coi Trịnh Tây Dã là anh em tốt, rượu ngon uống cùng nhau, thuốc lá tốt cùng hút, cho dù chơi gái cũng sẵn lòng đi cùng Trịnh Tây Dã.
Nhưng đây lại là chỗ kì lạ của Trịnh Tây Dã.
Anh hút thuốc uống rượu, anh hành động vô cùng quyết đoán nhưng lại không dính vào phụ nữ.
Lúc còn thân thiết, thỉnh thoảng Tưởng Chi Ngang còn trêu ghẹo Trịnh Tây Dã, hỏi anh có phải gay không, hay là vì bị lãnh cảm với chuyện tình dục.
Thực tế Trịnh Tây Dã quả thật lãnh cảm, hơn nữa anh ít ham muốn. Ít nhất là hai mươi mấy năm sống trên đời cho đến trước khi gặp Hứa Phương Phỉ, anh không có hứng thú với người khác giới, không rung động, không rạo rực lửa tình, ngay cả chuyện 'tự giải quyết' cũng rất ít.
Nhưng từ sau khi Hứa Phương Phỉ xuất hiện, Trịnh Tây Dã cảm nhận rõ mình đã thay đổi.
Sự thay đổi này thể hiện ở cả tâm lí và sinh lí.
Người đàn ông lãnh cảm ít ham muốn, rất biết tự chủ phần lớn đều có dã tâm. Đó là con dã thú bị tầng tầng lớp lớp xiềng xích giam giữ, kìm nén cảm xúc không để cho ai biết, cũng không được thấy ánh sáng.
Tâm lí Trịnh Tây Dã thay đổi là vì sự tồn tại của Hứa Phương Phỉ, anh được trải nghiệm cảm giác 'canh cánh trong lòng, thương nhớ đêm ngày'. Đồng thời cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với chuyện nào đó anh vốn không để tâm.
Về mặt sinh lí, cô gái nhỏ đáng yêu sạch sẽ kia dường như đã đánh thức một mặt khác sâu trong nội tâm anh.
*
Sau một tuần ở thành phố, nhìn chung công việc đã được xử lí xong, Trịnh Tây Dã bay về Hạ Thành thăm cha anh, Trịnh Vệ Quốc, trước rồi mới bay về Vân Thành, bắt đầu kì nghỉ đầu tiên trong năm.
Xuống máy bay, đi ra cửa.
Trịnh Tây Dã hơi nâng cằm ngước mắt nhìn đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xinh.
Thời tiết Vân Thành đã chuyển lạnh, cô gái nhỏ mặc áo khoác màu hồng nhạt, trông vô cùng bắt mắt. Màu này thật sự làm sáng làn da của cô, khuôn mặt trắng như tuyết tròn tròn tựa như loại ngọc cao cấp nhất, đôi mắt cô nhìn quanh, khi chạm mắt anh, đôi mắt ấy lập tức sáng bừng lên.
Trịnh Tây Dã lười biếng nhếch môi, mở rộng hai tay đón chào cô.
Khuôn mặt nhóc con đỏ ửng lên, rõ ràng hơi do dự nhưng vẫn chạy chầm chậm đến, cô e lệ ngại ngùng lao vào lòng ngực anh.
Hai tay Trịnh Tây Dã vòng lại ôm lấy cô, anh cúi đầu hôn lên cặp má đỏ ửng, không thèm để ý dòng người xung quanh.
Mặt Hứa Phương Phỉ càng nóng hơn, cô giơ tay che lại chỗ bị anh hôn một chút, nhỏ giọng nói: "Đủ rồi mà, ở đây nhiều người như vậy."
Trịnh Tây Dã im lặng vài giây, hỏi: "Buổi tối mấy giờ em phải điểm danh?"
Nội quy quản lí của mỗi doanh trại quân đội trên cả nước không khác nhau lắm, trừ khi nghỉ phép hoặc đi công tác thì mỗi tối cán bộ độc thân đều tập hợp vào một giờ cố định, điểm danh nhằm luôn có mặt để nhận nhiệm vụ mật.
Hứa Phương Phỉ trả lời: "Chín rưỡi tối."
Trịnh Tây Dã nghe xong, nâng cổ tay phải lên nhìn đồng hồ.
Bây giờ là hai rưỡi chiều, đến lúc cô phải điểm danh còn bảy tiếng nữa. Thời gian khá đủ.
Trịnh Tây Dã nói: "Đi thôi."
Khóe miệng Hứa Phương Phỉ cong lên, tay bám lấy cánh tay anh, thuận miệng hỏi: "Bây giờ đi đâu nhỉ."
Trịnh Tây Dã: " Không phải em bảo ở đây nhiều người sao, bây giờ đi tìm chỗ chỉ có hai người chúng ta."
Hứa Phương Phỉ: "."
Hứa Phương Phỉ ngẩn ngơ: "Tìm chỗ chỉ có hai người chúng ta... Để làm gì?"
Trịnh Tây Dã rất bình thản trả lời: "Hôn em, sờ em. Nếu em đồng ý thì còn có thể làm chuyện khác."
Hứa Phương Phỉ: “...”
Cả người Hứa Phương Phỉ đỏ bừng từ sợi tóc đến ngón chân. Cô nghẹn họng nhìn trân trối, khiếp sợ nói: "Sao anh có thể nói những lời đó với biểu cảm nghiêm túc như vậy?"
Trịnh Tây Dã: “Có vấn đề gì sao.”
Hứa Phương Phỉ: “… Em cảm thấy thật kì quái.”
Anh nhìn cô một cách bình thản, sau khi suy nghĩ một lát, liền nói: "Lần sau anh thử tươi cười lúc nói nhé?"
“…”
Hứa Phương Phỉ im lặng. Cô còn tự tưởng tượng cảnh anh cười và nói những lời đó rồi bị chính nước miếng của mình làm cho sặc. Cô trả lời: "Đừng, anh cứ như vậy đi."
Cuối cùng Hứa Phương Phỉ theo sau Trịnh Tây Dã đi vào khu người nhà của quân khu phía nam Vân Thành, cô mới nhận ra.
Chỗ "chỉ có hai người chúng ta" mà người đàn ông này nói là nhà anh.
Về cha mẹ của Trịnh Tây Dã, Hứa Phương Phỉ biết rất ít, chỉ biết sơ qua mẹ của Trịnh là quân nhân, nhiều năm trước đã hi sinh, mấy năm trước ba của Trịnh cũng trở thành người thực vật vì tai nạn xe cộ, hôn mê mãi không tỉnh.
Vào thang máy, Hứa Phương Phỉ nhìn Trịnh Tây Dã ấn vào nút chọn tầng mười lăm, đột nhiên cô nhíu mày, lo lắng hỏi: "Lần đầu tiên em đến nhà anh mà cứ đi tay không chẳng mang quà gì có phải không ổn chút nào không?"
Trịnh Tây Dã thuận miệng nói: "Nhà anh không có ai. Nếu em muốn đưa quà thì cứ đưa thẳng cho anh là được."
“…”
Hứa Phương Phỉ hơi giật mình, cô ngẩng cổ nhìn gương mặt ôn hòa trai lơ của anh, quả tim chợt nhói đau.
Người đàn ông này, thật sự rất đáng thương.
Đang lúc cô ngẩn người suy nghĩ, chuông cửa thang máy kêu 'đinh' một tiếng rồi cửa mở ra.
Hứa Phương Phỉ nhanh chóng lấy lại tinh thần.
"Đi thôi" Trịnh Tây Dã nhạt giọng nói: "Là căn hộ ở phía bên trái kia."
"Ồ" Hứa Phương Phỉ gật đầu bước ra khỏi thang máy rồi hướng bên trái mà bước tới.
Cửa mở, hai người một trước một sau đi vào nhà.
Hứa Phương Phỉ xách túi xách nhỏ đứng ở lối vào, cô đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra căn nhà này vô cùng rộng rãi, sạch sẽ, ngăn nắp nhưng lạnh lẽo, chắc quanh năm không ai ở nên đồ dùng đều phủ một lớp bụi mỏng.
"Mang vào đi." Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng cô.
Hứa Phương Phỉ hoàn hồn, cúi đầu nhìn đã thấy Trịnh Tây Dã thả một đôi dép màu đen bên chân cô, vô cùng lớn, là của nam.
Cô kinh ngạc chớp mắt.
"Bình thường nhà anh không có khách nên không có dép cho nữ." Trịnh Tây Dã nói: "Em dùng đôi của anh đi."
Hứa Phương Phỉ: "Vậy còn anh?"
Trịnh Tây Dã nói: "Anh đi dép của ba anh."
"Được." Hứa Phương Phỉ ngoan ngoãn đồng ý, sau đó cô khom lưng ngồi trên ghế ở chỗ lối vào, tháo giày và đôi tất mỏng, xỏ chân vào đôi dép nam kia.
Sau khi đổi dép, cô cụp mắt nhìn xuống.
Đôi dép này... lớn quá đi!
Cô đi dép của anh nhìn cực kì giống trẻ con lén đi dép của người lớn.
Hứa Phương Phỉ giơ giơ ngón chân cái, cảm thấy càng nhìn càng buồn cười.
Lúc này Trịnh Tây Dã đã đổi xong dép, đi vào phòng khách.
Anh không có va li hành lý, lúc đi công tác đều nhét hết đồ dùng cá nhân vào balo đeo sau lưng, sau khi vào nhà, việc đầu tiên anh làm là bỏ balo vào phòng đựng đồ rồi đi vào phòng bếp đun nước nóng.
Hứa Phương Phỉ cẩn trọng bước từng bước nhỏ. Sau khi lén tham quan một vòng, cô ngạc nhiên nói: "Nhà anh lâu không ai ở mà vẫn sạch thật đấy"
Người trong bếp đáp bằng giọng điệu vô cảm: "Mẹ anh thích sạch sẽ nên anh thuê công ty vệ sinh đến quét dọn hàng tuần."
Hứa Phương Phỉ hiểu, gật gật đầu.
Cô lết chiếc dép to oạch đi dạo một vòng, qua hai cánh cửa phòng khóa chặt, cô liếc mắt thấy một cửa phòng ngủ đang mở.
Cô đứng trước cửa, ngó đầu vào trong nhìn thử.
Căn phòng này, rèm cửa sổ được đóng kín cho nên dù đang là ban ngày thì bên trong vẫn tối như mực. Ngoại trừ việc có thể thấy đồ dùng bên trong ra thì cô không nhìn rõ thứ gì khác.
Cứ tò mò ngó trái ngó phải như vậy, đột nhiên một giọng nói phát ra trên đầu cô, lười nhác nói: "Đây là phòng anh."
"..." Trái tim Hứa Phương Phỉ đột nhiên run lên.
Cảm giác như cơ thể bị một lực nào đó lôi kéo, cô ngẩng đầu lên...
Người đàn ông không biết xuất hiện từ lúc nào, đứng phía sau, cơ thể cao lớn che khuất cô.
Khuỷu tay phải anh khuỵu xuống chống đỡ khung cửa, tay còn lại nhéo lấy cần cổ mảnh khảnh của cô gái, bàn tay tùy ý di chuyển lên trên, xoa nắn, vuốt ve, cuối cùng nâng cằm cô lên.
Anh cúi đầu sát vào cô, hôn chóp mũi cô rồi nói: "Muốn tham quan thì phải trả tiền trước đấy."
Cơ thể Hứa Phương Phỉ nóng ran lên.
Những vết chai mỏng trên lòng bàn tay anh cọ xát khiến lưng cô tê dại, xương cốt mềm nhũn.
Mặt cô đỏ đến mức sắp chảy máu, cả người nổi lửa, đôi môi hồng nhuận run rẩy theo từng nhịp ngón tay thon dài của anh chạm vào, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Đột nhiên.
Ngón tay sạch sẽ trên môi cô không ngờ lại được đút vào miệng cô!
"... Ưm!" Hứa Phương Phỉ vừa sợ vừa ngượng, hai mắt mở to.
Anh...
Anh đang làm gì vậy!!!
"Quả nhiên em còn mẫn cảm đáng yêu hơn anh tưởng, bảo bối đáng yêu của anh." Trịnh Tây Dã cắn nhẹ vành tai cô, tùy tiện nói: "Đầu lưỡi em đang run rẩy đấy."