Nụ hôn nồng cháy

Hai ngón tay thon dài hơi lạnh khuấy động trong miệng Hứa Phương Phỉ, tùy tiện mà lười biếng nhéo lưỡi của cô.
Hứa Phương Phỉ đỏ mặt tai hồng, muốn nói gì đó nhưng môi lưỡi và cơ thể đều bị chế ngự nên chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ.
Trịnh Tây Dã rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống cô gái trong lòng mình, đôi mắt đen sâu thẳm, giống như hai con suối sâu không thấy đáy.
Tư thế ngửa cổ khiến cô gái nuốt có hơi khó khăn.
Nước bọt trong suốt chảy xuống từ đôi môi hơi hé mở của cô, vẽ nên một vệt nước mơ hồ trên làn da nơi khóe miệng trắng như tuyết, uốn lượn, trượt xuống, thấm ướt bàn tay của Trịnh Tây Dã đang véo nhẹ cổ tay trái cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ vô cùng xấu hổ, cô “ưm ưm” hai tiếng, cố gắng giữ im lặng.
Không ngờ, hai ngón tay trên đầu lưỡi lại phát hiện được ý đồ của cô, không lùi mà tiến lên, lười biếng mở rộng cái miệng nhỏ nhắn của cô hơn nữa.
Hứa Phương Phỉ tránh một lúc lâu mà vẫn không thoát ra được, vừa xấu hổ vừa tức giận nên quyết định trực tiếp cắn anh một cái.
Lực cắn như mèo con không đáng kể, cũng không có chút đau đớn nào, thay vào đó là cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ.
Trịnh Tây Dã cảm thấy buồn cười trước sự phản kháng dễ thương của nhóc con này, một tiếng cười khinh bỉ phát ra khỏi cổ họng, ngón tay anh tùy tiện rút ra khỏi miệng cô.
Mang theo một sợi chỉ trong suốt.
Hứa Phương Phỉ vô tình nhìn qua, trong đầu cô ngay lập tức vang lên một tiếng, bị ngọn lửa vô hình đốt cháy từ đầu đến cuối. Thấy trên tay anh dính đầy nước bọt của cô, cô vô cùng xấu hổ, theo bản năng mà lấy trong túi xách ra một bịch khăn giấy, định lau tay cho anh.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, một tiếng “bộp” vang lên, bịch khăn giấy nhỏ rơi xuống đất.
Trịnh Tây Dã nâng cằm Hứa Phương Phỉ lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô.
Cả khuôn mặt của Hứa Phương Phỉ nóng đến mức như sắp mất đi ý thức, mười ngón tay vô thức nắm lại thành hai nắm tay nhỏ, hai mắt mở to.
Đôi môi của người đàn ông áp vào môi cô, nhuốm hơi thở lạnh lẽo đặc trưng của anh, rất nhẹ nhàng, cũng rất thoải mái.
Loại cảm xúc này đặc biệt kỳ diệu, không thể giải thích được làm Hứa Phương Phỉ nhớ đến khi cô còn cô.
Có một mảnh ruộng riêng trước nhà cũ của cô ở dưới quê, khi bà ngoại còn sống đã cần cù trồng những loại tảng bông lớn ngoài ruộng. Mỗi khi đến tháng tám hàng năm là ngày bông vải chín rộ. Cô thích nắm lấy vạt áo của bà mà nhảy xuống ruộng bông, bên tai văng vẳng giọng nói của ông ngoại, dùng giọng điệu ân cần nhất mà khiển trách nói: “Nhóc con, đất bị cháu dẫm hết cả rồi, năm sau bông không nở được đâu."
Đôi môi của Trịnh Tây Dã cũng mềm mại giống như bông mà bà ngoại trồng vậy.
Hứa Phương Phỉ bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng đến nỗi suy nghĩ của cô bay lên tận trời luôn rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết khi nào Trịnh Tây Dã vừa hôn cô vừa đóng cửa phòng ngủ, khi nào anh hôn cô xong lại ôm trọn lấy cô, khi nào anh hôn cô rồi đẩy lưng cô vào cánh cửa đằng sau lưng.
Chờ đến khi Hứa Phương Phỉ lấy lại tinh thần, cô phát hiện mình đã biến thành một em bé gấu koala, hoàn toàn đu lên cánh tay anh.
Không biết rèm cản sáng phòng ngủ này của hãng nào mà chất lượng lại tốt đến thế.
Một khi cửa đóng lại, ánh sáng trong phòng khách cũng bị ngăn cách, cả căn phòng giống như một không gian khác, hoàn toàn cách biệt với ánh sáng ban ngày ban mặt ở bên ngoài.

Xung quanh tối đen như mực, tối đến mức làm Hứa Phương Phỉ cũng phải hoảng sợ.
Thị giác chỉ còn thấy bóng tối, các giác quan khác đảm nhận nhiệm vụ cảm nhận thế giới bên ngoài tự nhiên lại đặc biệt nhạy bén.
Trải nghiệm môi và lưỡi cực kỳ rõ ràng. Rõ ràng là mỗi khi đầu lưỡi của anh chạm vào đầu lưỡi của cô, cô dường như có thể đếm được những vết sưng nhỏ trên bề mặt lưỡi của anh.
À, còn có cả răng.
Hình dạng hàm răng của Trịnh Tây Dã giống như hai hàng hạt ngô lộn ngược, cứng chắc mà ngay ngắn, mặt trên nhẵn bóng, không hề sắc nhọn. Nhưng anh lại có một chiếc răng nanh nhỏ ở hàm trên bên trái và bên phải, có chút nhòn nhọn.
Mỗi lần anh hôn cô, vào phút cuối cùng, anh sẽ quấn lấy mà dụ dỗ cô, trong lúc tinh thần cô còn đang mê man, thè lưỡi ra và đút vào miệng anh.
Hứa Phương Phỉ không biết hôn môi. Mỗi khi hôn, cô sẽ chỉ biết thật cẩn thận, thực hiện các động tác ngẫu nhiên mà thỉnh thoảng ngu ngốc va vào răng nanh nhòn nhọn của Trịnh Tây Dã, sẽ bị lưỡi của anh nhẹ nhàng đẩy ra...
Một nụ hôn kết thúc.
Đầu của Hứa Phương Phỉ choáng váng, như thể cô bị sốt cao. Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại vùi vào hõm vai người đàn ông, hai má co rụt lại, cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Hô hấp của Trịnh Tây Dã cũng rối loạn, anh vòng tay ôm lấy con nhóc mềm nhũn, nhắm mắt lại, hôn nhẹ lên trán và vành tai của cô.
Trong căn phòng tối đen như mực, bọn họ yên lặng ôm nhau, nhất thời không ai nói chuyện.
Đột nhiên, Trịnh Tây Dã nghe thấy một tiếng thở dài phát ra từ trong vòng tay mình.
Anh hơi hé đôi môi mỏng, cắn vành tai hồng nhạt của cô, nhẹ giọng hỏi: "Em thở dài cái gì?"
Nhóc con ngước khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn anh, hai tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt còn mờ mịt. Cô khẽ rên rỉ: "Em phát hiện ra, hôn môi với anh cực kỳ tiêu hao thể lực."
Trịnh Tây Dã nhướng mày: "Ý của em là sao?"
Nhóc con trả lời với giọng trầm hơn, ngượng ngùng: "Cứ như vậy, em cảm thấy so với chạy tám trăm mét còn mệt hơn."
Trịnh Tây Dã cười nhạt, cọ cọ sống mũi vào gương mặt trơn bóng của cô, hỏi: "Vậy em có thích không?"
Hứa Phương Phỉ nhất thời không hiểu: "Thích hay không thích cái gì cơ?"
Trịnh Tây Dã: "Vừa rồi mới làm."
"..." Hứa Phương Phỉ ngẩn ra.
Hình như người đàn ông sợ cô không hiểu nên lại ân cần giải thích, nhẹ giọng nói: "Nụ hôn vừa rồi."
"..."
Cô gái nhỏ không biết nên trả lời như thế nào, xấu hổ đến nỗi xương quai xanh ửng hồng, cái đầu tròn tròn dụi vào hõm vai người đàn ông, nghẹn ngào không nói nên lời.
Trịnh Tây Dã nắm chắc quả bóng nhỏ trong tay bằng lòng bàn tay to lớn, dùng ngón trỏ mảnh khảnh gõ nhẹ từng cái một, không thúc giục cũng không vội vàng, chỉ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Thời gian trôi qua một hồi lâu.

Hứa Phương Phỉ ý thức được cái gì đó, liền lén lút ngước mắt nhìn anh: "Vấn đề này, cần thiết phải trả lời sao?"
Trong bóng tối, Trịnh Tây Dã không thể nhìn thấy vẻ mặt hay cử chỉ của cô gái nhỏ, nhưng mỗi một tấc da thịt mà lòng bàn tay và đầu ngón tay anh chạm vào đều mịn màng và nóng bỏng.
Trịnh Tây Dã khẽ cắn cằm cô: "Ừm."
Hứa Phương Phỉ  vẫn do dự, sau đó lắp bắp, nhỏ giọng hỏi: "Vậy sau khi em trả lời xong, anh có thể... đừng tiếp tục đè em trên cửa được không?"
Anh cao tới một mét chín, cô sợ bị ngã nên không còn cách nào khác phải vòng chân qua eo anh.
Tư thế này thực sự rất xấu hổ.
Nó thậm chí còn có chút… không thích hợp cho trẻ em.
Trịnh Tây Dã vẫn không nói lời nào khác, chỉ lười biếng "ừm" một tiếng từ trong hốc mũi.
Sau một lúc lâu, tiểu gia hỏa do dự một hồi, cuối cùng lấy hết dũng khí trả lời hai chữ: "Em thích."
Trịnh Tây Dã giật giật khóe miệng, tùy ý trả lời: "Em thích cái gì?"
Cô gái nhỏ mặt càng đỏ hơn, lẩm bẩm nói: "Em thích, hôn anh."
"Ai thích hôn anh?"
"... Em"
"Nói một lần đi." Trịnh Tây Dã hôn lên má cô: "Cấu trúc chủ ngữ, vị ngữ, tân ngữ nhất định phải đầy đủ."
"Anh tới kiểm tra trình độ tiếng Trung của em sao?" Hứa Phương Phỉ ho khan hai tiếng, tính tình cũng bắt đầu xấu đi, trừng mắt nhìn: "Em không nói, buông em ra nhanh lên."
Sắc mặt Trịnh Tây Dã trầm xuống: "Không nói thì sẽ không bỏ ra."
Hứa Phương Phỉ quả thật phải ngạc nhiên trước da mặt dày của người đàn ông này. Cô tức giận, xấu hổ mà khó chịu không chịu thỏa hiệp, vùng vẫy tay chân thật mạnh, cố thoát ra khỏi vòng tay anh.
Trịnh Tây Dã vốn dĩ ép sát vào người cô vô cùng chặt, vì vậy nhóc con chỉ cần vặn vẹo hai cái, anh liền phải hít sâu một hơi.
Ánh mắt anh trở nên âm trầm hơn, anh dùng hai cánh tay đè lại cô, trầm giọng nói: "Nói thật đi, động thêm vài lần nữa, có tin hay không, anh lập tức làm em.”
Hứa Phương Phỉ: "."
Khi bắt gặp ánh mắt đen kịt của người đàn ông, cô gái nhỏ đã thành công bị dọa sợ, cảm giác được điều gì đó, thân thể đột nhiên cứng đờ, khuôn mặt đỏ bừng như máu, không dám động nữa.
Mi mắt của Trịnh Tây Dã rủ xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp và đỏ bừng.
Sau khi nhìn cô một phút, cũng chậm lại một phút. Ngọn lửa không hề bị dập tắt, không hề thuyên giảm mà ngày càng bùng lên dữ dội.
Anh hơi nhíu mày.
Phía bên này, Hứa Phương Phỉ hoàn toàn không biết Trịnh Tây Dã đang nghĩ gì, nhưng thấy anh đang nhìn chằm chằm vào cô một cách hung dữ và thẳng thừng một lúc lâu, sau đó lông mày anh hơi nhăn lại, như thể anh đang vướng vào một loại vướng mắc hoặc suy nghĩ nào đó.

Không lâu sau, cô chớp mắt, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo của người đàn ông, vừa định nói, Trịnh Tây Dã đột nhiên nhấc bổng cô lên, dùng một tay ôm lấy cô, kéo cô ra khỏi tấm ván cửa, đi tới thẳng đến giường mà ném xuống.
"A Dã..."
Hứa Phương Phỉ không biết Trịnh Tây Dã định làm gì, cô vô cùng sợ hãi, rụt rè hét lên với hàm răng run rẩy, dùng đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ anh hơn nữa.
"Suỵt, đừng sợ."
Trịnh Tây Dã cúi người, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, hôn lên má cô gái nhỏ, nói bằng giọng dỗ dành, dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước: "Anh không vào."
Hứa Phương Phỉ bối rối mở to mắt: "Vậy thì..."
Đột nhiên, cô cảm thấy ớn lạnh trên người, chiếc váy sáng màu bên dưới chiếc áo len bị vén lên.
Hứa Phương Phỉ vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, cô khẽ "A" một tiếng, theo phản xạ muốn chạy trốn. Nhưng cô còn chưa kịp động đậy, năm ngón tay thon dài mạnh mẽ đã nắm chặt mắt cá chân mảnh khảnh của cô, hoàn toàn ngăn cản được đường lui của nàng.
Cô hốt hoảng ngước mắt lên, chợt sững người.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Trịnh Tây Dã sâu thẳm không đáy, khuôn mặt lạnh lùng không tì vết cùng với vành tai anh đã phủ một lớp đỏ mỏng hiếm thấy.
Anh ghé sát vào cô và nói: "Nhóc con, anh muốn hôn."
Hứa Phương Phỉ  xấu hổ đến mức lén lút co quắp ngón chân lại, cảm giác như sắp ngất đi. Cô đỏ mặt mà lắc đầu, nói: "... Không được."
Trịnh Tây Dã hôn lên môi cô, khàn giọng dỗ dành: "Ngoan nào, cục cưng, để anh yêu em thật tốt."
Cô che mặt lại: "Nhưng... em thực sự rất sợ."
"Đừng sợ, nằm xuống mà hưởng thụ đi." Anh nhéo nhẹ vành tai cô, đột nhiên dừng lại, thản nhiên nói: "Lát nữa anh giúp em đếm, em yếu đuối như vậy, để xem em chịu được bao nhiêu lần đến khi đó."
Hứa Phương Phỉ còn chưa lấy lại được tinh thần: "Đếm cái gì?"
Trịnh Tây Dã thì thầm vào tai cô hai từ.
Hứa Phương Phỉ: "..." ?!
… 
Vùng ngoại ô ở phía tây của Vân Thành.
Hoàng hôn lặng lẽ buông xuống, bầu trời và trái đất dường như khâu lại thành một mảnh. Gió chiều mùa thu thổi qua từng đám mây, từng cây cỏ, cuốn đi một ngày ồn ào, náo động và nóng nảy. Bầu trời không sao không trăng, vạn vật đều tĩnh lặng.
Vài chiếc ô tô màu đen đi với vận tốc cực nhanh trên con đường lớn, rẽ ngoặt khi đi qua một đại lộ xanh mướt, lái về phía ngôi biệt thự biệt lập ở cuối đại lộ.
Trước cửa biệt thự, hai người đàn ông vạm vỡ như côn đồ đứng ở hai bên cổng. Gương mặt của hai người đều là gương mặt của người Châu Âu, nghiêm nghị, ánh mắt hung dữ, mặc những bộ tây trang đen đồng bộ từ trên xuống, những đường gân tay dày cộm và chắc khỏe của họ đang phồng lên dưới lớp vải, khiến bộ tây trang vốn dĩ vừa vặn như muốn nổ tung.
Không lâu sau, đoàn xe tiến đến, hai người đàn ông cường tráng giơ tay kêu gọi dừng lại.
Cửa sổ của chiếc xe phía trước từ từ hạ xuống, để lộ một gương mặt đeo kính râm của người phụ nữ.
Cô ta có đôi môi đỏ và mái tóc đen, toát lên một khí chất cao quý, không nói một lời cũng không làm bất cứ hành động gì,  khí chất cưỡng bức đến từ trên người cô ấy đã tràn ngập vào màn đêm hoang vắng này.
Hai người đàn ông mạnh mẽ không nhận ra đây là ai.
Một người trong số họ nhìn gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ, ánh mắt bỗng trở nên dâm đãng, dùng tiếng Anh hỏi: "Quý cô xinh đẹp này, cô đang tìm ai vậy?"
Người phụ nữ keo kiệt nhìn anh một cái, chỉ dùng tiếng Anh lạnh lùng đáp lại: "Tôi cho anh mười giây, cút ra ngoài."

"Cô... " Người đàn ông vạm vỡ tức giận đến nỗi giống như sắp nổ tung, lại bị đồng nghiệp ngăn lại. Người đồng nghiệp thấy danh tính của người phụ nữ có thể không bình thường, lắc đầu lặng lẽ với người đàn ông vạm vỡ kia.
Lúc này hai người mới không hỏi thêm nữa, xoay người, đem cánh cổng sắt nặng nề mở ra làm hai, chậm rãi đẩy ra.
Cửa sổ xe được nâng lên.
Một vài chiếc ô tô màu đen lao thẳng vào khuôn viên biệt thự mà không gặp trở ngại nào.
Sau khi xuống xe, Đường Ngọc tùy ý ném chiếc túi bạch kim cho người giúp việc Philippine, vẻ mặt tỉnh bơ nói: "Hai tên lính đánh thuê ở cửa là người mới tới sao?"
Người giúp việc Philippine nhướng mày, thậm chí không dám ngước mắt nhìn Đường Ngọc, cung kính đáp: "Vâng, cô Đường."
"Khó trách ánh mắt lại như vậy, ngay cả tôi mà cũng dám ngăn cản." Đường Ngọc giọng điệu mỉa mai nói.
Người giúp việc Philippine không dám trả lời.
Đường Ngọc liếc nhìn người giúp việc Philippine, sắc mặt càng lạnh lùng, hỏi: "Nói đi, có chuyện gì vậy?"
Người giúp việc người Philippine có vẻ rụt rè, do dự vài giây mới trả lời: "Sau khi cậu Ngang trở về đã thu dọn sạch sẽ toàn bộ người ra vào của nhà họ Tưởng, ngài ấy nói là..."
Đường Ngọc: "Anh ta nói cái gì?"
Người giúp việc Philippine nuốt nước miếng, tiếp tục nói: "Nghe nói đám lính đánh thuê mà cô để lại đều xấu xí hôi hám, lúc nào ngài ấy nhìn thấy cũng muốn buồn nôn, cho nên toàn bộ đều phải thay đổi."
"Ha!"
Đường Ngọc tức giận cười đáp lại, ủ rũ nói: "Cậu Tưởng cũng không tệ, mới ra ngoài mấy ngày liền đã ra oai phủ đầu với tôi. Thủ đoạn vong ơn bội nghĩa này so với ba anh ta thì giống nhau như đúc, không hổ danh là hai cha con mà."
Đi xuyên qua con đường trong vườn, Đường Ngọc bước vào cổng nhà gỗ.
Người giúp việc Philippine nhanh tay tinh mắt, lập tức cúi người đặt dép đi trong nhà trước mặt Đường Ngọc.
Khóe mắt Đường Ngọc liếc xuống, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Tôi đã tặng căn nhà này cho cậu Ngang, anh ta chính là chủ nhân ở đây, giày mà tôi để lại khi làm khách thì vứt đi."
Người giúp việc Philippine do dự một chút, thận trọng trả lời: "Vâng."
Đường Ngọc nhướng mi, liếc nhìn phòng khách rộng lớn ở tầng một một lượt, hỏi: "Dì Ôn và Tưởng Chi Ngang đâu?"
"Bà Tưởng đang tụng kinh trong Phật đường, bà ấy mới vào được một lúc, có dặn không được quấy rầy." Người giúp việc người Philippine lại nói: "Cậu Ngang chắc hẳn là đang ở dưới tầng hầm."
Đường Ngọc gật đầu: "Biết rồi, cô có thể đi."
"Vâng." Người giúp việc Philippine cung kính cúi đầu, xoay người lui về phía sau.
Đường Ngọc cố nén lửa giận trong lòng, giữ bình tĩnh, vuốt thẳng lại tóc, đi thẳng xuống tầng hầm.
Tưởng Kiến Thành là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Black Mass, trong những năm qua, ông ta đã giúp đỡ vị BOSS lớn đứng đầu kia trong nhiều lĩnh vực khác nhau, ngoài lĩnh vực kinh doanh cốt lõi là buôn bán lậu, bao gồm cả buôn lậu ngọc bích và buôn bán vũ khí. Sau khi Tưởng Kiến Thành bị lật đổ và bỏ tù, những công việc kinh doanh này đã được chia cho những con ngựa đầu đàn khác dưới trướng Black Mass.
Hiện tại, trước mắt, thiếu gia nhà họ Tưởng ra tù, thế hệ hắc bang trước đều gặp khó khăn.
Mặc dù vị thiếu gia này là một tên khốn vô dụng, nhưng vẫn có thể xem như được nhóm bậc cha chú chứng kiến trưởng thành. Ngoài ra, cậu ta còn là máu mủ duy nhất của nhà họ Tưởng còn sót lại, vì vậy tất nhiên không dễ dàng bỏ mặc cậu ta được.
Cái gọi là con nối nghiệp cha, đó là chuyện đương nhiên.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận