Cuối cùng, Hứa Phương Phỉ đặt hai phần mì qua cầu trên ứng dụng đặt đồ ăn ngoài để làm bữa tối hôm nay của cô với Trịnh Tây Dã.
Đặt đồ ăn xong, cô nhìn thời gian giao đến, còn cần ba mươi phút nữa.
Hứa Phương Phỉ hơi nhíu mày, tách đầu ngón tay ra tính toàn, miệng thì lẩm bẩm: “Bây giờ là bảy giờ mười lăm phút, bữa tối giao đến sau ba mươi phút nữa, bảy giờ bốn mươi lăm, ăn cơm hết hai mươi phút. Như vậy là đợi chúng ta ăn cơm tối xong thì đã hơn tám giờ rồi.”
Trịnh Tây Dã túm lấy thắt lưng cô gái nhỏ, kéo cô vào lòng, cằm đặt lên đỉnh đầu cô. Anh lười biếng nói: “Đợi lát nữa ăn cơm xong, anh lái xe đưa em về, sẽ không làm chậm thời gian điểm danh của em.”
Hứa Phương Phỉ ôm lấy cổ anh, rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Em tính thời gian rồi, không phải em sợ lỡ mất điểm danh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Tây Dã: “Thế thì vì cái gì?”
Gương mặt nhóc con ửng đỏ, cô õng ẹo ghé sát lại, dán lên má anh rồi thì thầm: “Em đang tính xem chúng ta còn có thể ở cùng nhau bao lâu nữa.”
Trịnh Tây Dã khẽ nhếch môi, nhắm mắt lại, sống mũi cọ tới cọ lui giữa cổ và tai cô, anh nhẹ giọng hỏi: “Em luyến tiếc anh sao?”
“... Ừm.” Nhóc con xấu hổ ôm chặt lấy anh, cổ họng rầm rì đáp lời giống như tiếng rên của động vật nhỏ.
Trịnh Tây Dã hôn tai cô: “Anh cũng không muốn em quay về.”
“Hết cách rồi.” Hứa Phương Phỉ thở dài, vùi đầu vào lòng anh, giọng điệu rầu rĩ: “Chỉ cần em còn ở Viện mười bảy anh còn ở Nanh Sói, chúng ta vẫn sẽ giữ trạng thái thế này.”
Trịnh Tây Dã: “Sao lại hết cách được.”
Trịnh Tây Dã sửng sốt, soạt một cái ngước mắt lên nhìn anh: “Có cách gì sao?”
Giọng điệu Trịnh Tây Dã tùy ý, uể oải: “Em gả cho anh, kết hôn với anh sớm một chút là anh thành cán bộ đã kết hôn, như thế em có thể thoải mái qua đêm với anh rồi.”
Hứa Phương Phỉ nghe xong, hai má nóng lên, cô giơ tay đánh anh, trách cứ: “Trịnh Tây Dã, anh bớt ba hoa đùa cợt đi.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô chăm chú, anh hơi nhướng mày: “Anh ba hoa chỗ nào, đùa cợt ở đâu, đây vốn dĩ là sự thật.”
Hứa Phương Phỉ trợn tròn mắt, cô kinh ngạc: “Nhưng mà em còn chưa tốt nghiệp.”
Trịnh Tây Dã: “Không ảnh hưởng đến anh tưởng tượng cho tương lai.”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Trịnh Tây Dã cắn nhẹ tai cô, mềm giọng: “Anh đã tính toán xong hết từ lâu rồi, đợi sang năm em tốt nghiệp, anh sẽ báo cáo lên đơn vị, xin kết hôn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ giãy ra, đột nhiên trong lòng sự yêu thích và ngọt ngào trộn lại với nhau, ánh mắt cô sáng lên nhìn anh: “Vậy đến lúc đó, em cũng phải báo cáo lên đơn vị của bọn em để xin kết hôn, có phải không?”
“Ừm.”
Trịnh Tây Dã nâng cằm cô lên, đầu ngón tay quệt qua đôi môi hồng mềm mại khẽ nhếch lên của cô, sau đó cười trêu chọc: “Anh nói muốn kết hôn với em, em cũng không dè dặt mà từ chối một chút sao?”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, mắt lộ ra hoang mang: “Chúng ta đã hẹn hò rồi. Quan hệ yêu đương thuận lợi thì sẽ phát triển đến phần sau, kết hôn không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Trong mắt Trịnh Tây Dã hiện lên chút vui vẻ, anh dán sát lại gần cô hơn: “Vậy xin hỏi, em có muốn gả cho anh không?”
Đột nhiên trái tim Hứa Phương Phỉ rớt mất nửa nhịp, cô đỏ mặt trả lời: “Không phải anh phí lời rồi sao?”
Cô xấu hổ che hai má với đôi mắt lại, tiếp tục nói như tiếng muỗi kêu: “Nếu như không phải cực kỳ thích anh, thích đến mức muốn gả cho anh, em mới không đồng ý làm chuyện những chuyện kia với anh đâu.”
Chuyện xấu hổ lại riêng tư như thế, không phải chỉ có vợ chồng mới có thể làm sao?
Cô gái nhỏ thành thật thực sự khiến người ta thương yêu. Trịnh Tây Dã bất giác nở nụ cười, anh ôm chặt nhóc con vào lòng, không nặng không nhẹ cắn môi cô: “Thật thà thật ngoan.”
“...” Hứa Phương Phỉ nhớ lại vừa rồi anh mới hôn cái gì, xấu hổ đến muốn bốc khói, cô vội lấy mu bàn tay lau môi.
Ý cười trong đáy mắt Trịnh Tây Dã càng nồng đậm hơn, anh ấn cô xuống phía trước, cúi đầu lại muốn hôn cô.
Hứa Phương Phỉ bị dọa, trực tiếp trốn tránh, đầu lắc trái lắc phải, không muốn để anh thành công.
Cứ thân mật ngọt ngào như thế một lát, điện thoại rung lên một hồi.
Lúc này hai cổ tay Hứa Phương Phỉ bị túm lại, nhấc lên đỉnh đầu, người bị đè xuống giường, làm thế nào cũng không động đậy được. Nghe thấy có tiếng chuông điện thoại, cô đỏ mặt dỗ dành anh: “Được rồi, được rồi mà, em thua rồi. Đừng đùa nữa, em phải nghe điện thoại.”
Trịnh Tây Dã đang trồng hoa mai lên xương quai xanh của cô, một bông rồi lại một bông, gặm tới gặm lui, trồng đến là thích thú.
Nghe xong, anh lười biếng nhấc nửa người dậy, tay trái vẫn ấn hai cổ tay mảnh dẻ trắng như tuyết của cô, một bàn tay khác mò lấy chiếc điện thoại còn đang reo, anh liếc nhìn ID cuộc gọi đến.
Là một dãy số xa lạ, bên dưới cùng của màn hình còn một hàng ghi chú: shipper//điện thoại làm phiền.
“Có lẽ là shipper đến rồi.” Trịnh Tây Dã nói.
“Ồ.” Hô hấp của Hứa Phương Phỉ rối loạn, giọng nói cũng khàn khàn, cô quẫn bách: “Thế anh nghe đi.”
Trịnh Tây Dã trượt nhận cuộc gọi: “Alo?”
“Alo, anh ơi, mì qua cầu anh đặt đến rồi đây!” Đầu dây bên kia là giọng nói của một chàng trai trẻ tuổi, giọng điệu còn mang theo một chút khổ não: “Có điều chỗ này của các anh hình như là khu quản lý quân sự, ngoài cửa còn có người đứng canh! Chắc là tôi không vào được đâu.”
“Phiền cậu đợi hai phút.” Trịnh Tây Dã nói: “Tôi xuống lấy đồ.”
“Vâng ạ!” Anh shipper tắt máy.
Trịnh Tây Dã ném điện thoại về lại giường. Cúi người, gục đầu xuống, nuối tiếc cắn nhẹ bả vai Hứa Phương Phỉ, sau khi khiến cô gái nhỏ nghẹn ngào thút thít, anh mới thả lỏng năm ngón tay đang giữ chặt tay cô ra rồi lật người xuống giường.
“Trên bàn ăn có nước anh rót cho em rồi đó. Có lẽ là lạnh rồi, muốn uống thì vào bếp làm nóng lại nhé.”
Trịnh Tây Dã dặn dò rồi lấy chiếc áo khoác trên giá treo quần áo, khoác lên người, sau đó anh niết tai Hứa Phương Phỉ rồi mềm giọng: “Anh sẽ quay lại ngay.”
Hứa Phương Phỉ nằm trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt mờ mịt nhìn anh, ngoan ngoãn gập đầu: “Ừm.”
Trịnh Tây Dã quay người ra khỏi phòng khách.
Tiếng bước chân vững vàng xa dần, sau đó là tiếng cửa lớn mở khóa cọt kẹt, tiếng cửa lớn đóng lại, bịch.
Hứa Phương Phỉ chớp mắt, cọ má vào lớp chăn.
Khoang mũi đều được mùi hương mát lạnh tràn vào, vừa sạch sẽ lại thơm tho, giống mùi trên người Trịnh Tây Dã nhưng so với bình thường lúc cô ngửi được thì lại nồng hơn gấp nhiều, nhiều lần.
Ngón tay cô vuốt nhẹ qua ga giường với chăn, đột nhiên cô ý thức được nơi bản thân đang ở là phòng ngủ mà người đàn ông kia sinh hoạt từ nhỏ tới lớn, nơi cô đang nắm là giường người đàn ông kia ngủ từ nhỏ tới lớn...
Hứa Phương Phỉ có chút mất tập trung.
Quen biết Trịnh Tây Dã đã mấy năm, từ trước đến nay, anh vẫn luôn mang lại cho cô cảm giác xa cách, anh hư ảo, lúc ẩn lúc hiện, chỉ tồn tại trong ý thức trừu tượng chứ không có cảm giác tồn tại ở thế giới hiện thực.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình thực sự bước được vào thế giới của anh.
Đó là một thế giới yên tĩnh và cô độc.
Hứa Phương Phỉ từ trên giường ngồi dậy. Bắt đầu từ chiều, Trịnh Tây Dã đã khóa anh với cô ở nơi này, không bật đèn cũng không mở cửa sổ.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã tối lại, cả phòng ngủ trông lại càng tối hơn, không nhìn rõ thứ gì cả.
Cô xuống giường, đi đến bên cửa phòng ngủ, giơ tay tỉ mỉ mò mẫm trên tường.
Tìm thấy công tắc đèn phòng ngủ, tách, cô ấn xuống.
Trước mắt đột nhiên sáng bừng lên.
Hứa Phương Phỉ quay đầu sang một bên rồi đưa tay lên che mắt lại. Vài giây sau, khi mắt đã quen với ánh sáng, cô hạ tay xuống rồi nhìn ngó xung quanh.
Gian phòng ngủ này nhìn rất rộng rãi, có lẽ là bởi vì diện tích vốn đã lớn rồi, cũng có thể là vì trong đây không có bất kỳ đồ đạc linh tinh nào, căn phòng được thu dọn sạch sẽ, chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ.
Không giống phần lớn cậu bé hồi nhỏ tôn thờ thần tượng cầu thủ, trên tường phòng ngủ dán đầy áp phích, poster, bức tường trong căn phòng này không dính một hạt bụi, chỉ có duy nhất một vật trang trí là bức tranh graffiti đen trắng được treo thẳng trên đầu giường.
Hứa Phương Phỉ lại gần mấy bước.
Toàn thể bức tranh nhìn cực kỳ trừu tượng, không có bất kỳ vật nào được cụ thể hóa, chỉ có các đường nét phức tạp. Nét thẳng, nét cong cùng với tư thái cực đoan và quái dị đan xem, quấn quýt lại với nhau, bức tranh phản ánh một loại cảm giác tương phản và ngột ngạt kỳ quái.
Đúng vậy. Tương phản và ngột ngạt.
Hứa Phương Phỉ nhíu mày, cuối cùng cũng tìm được hai từ có thể miêu tả tương đối thích hợp.
Bởi vì căn bản là toàn bộ căn phòng ngủ này quá mức cứng nhắc, sạch sẽ, bức tranh graffiti này treo ở đây càng không có cảm giác ăn nhập.
Hứa Phương Phỉ dời ánh mắt nhìn về hướng khác.
Phòng ngủ của Trịnh Tây Dã ngoại trừ giường, bàn học, tủ quần áo ra thì có hai đồ vật hấp dẫn ánh mắt nhất, đó là hai chiếc tủ sách thủy tinh ở bên cạnh bàn học.
Trong lòng có có một chút hứng thú được gợi lên, cô bước qua đó.
Sau đó bất ngờ trợn trừng mắt.
Trong hai chiếc tủ sách kia, ở chiếc tủ bên trái có đặt rất nhiều sách vở được xếp theo tác giả các nước, thời gian xuất bản, sách về quân sự chiếm đến sáu mươi phần trăm, mỗi một tầng cuối cùng của hàng sách đều được dán một nhãn dán nhỏ, chữ bên trên toàn bộ được viết tay, bút pháp mạnh mẽ lại nhẹ nhàng, có lực.
Hứa Phương Phỉ nhận ra đây là nét chữ của Trịnh Tây Dã.
Nhưng những thứ này đều chẳng có gì đáng kinh ngạc. Điều thực sự khiến Hứa Phương Phỉ ngạc nhiên là chiếc tủ bên phải, bên trong đó không có quyển sách nào mà đều là những vũ khí lạnh có lực sát thương rất mạnh.
Có dao móng vuốt, Ballistic knife, nắm đấm tay gấu thép, BC41,**, **, phi tiêu dây, móng vuốt,... Hơn nữa trên thân mỗi một con dao đều được lau dầu.
Rõ ràng là chúng đã được xử lý cẩn thận, rồi cất giữ như một bộ sưu tập.
Nhìn thấy những hàng vũ khí giết người tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo kia, Hứa Phương Phỉ có hơi rợn tóc gáy, cô bất giác lùi về sau hai bước.
Không ngờ tới vừa lùi lại đã trực tiếp lùi đến trong lòng của người đàn ông đang đứng sau lưng.
“...” Mặt Hứa Phương Phỉ nóng lên, cô cảm nhận được cơ thể mình bị ôm chặt chẽ.
“Có nhận ra những thứ này không?” Từ phía sau Trịnh Tây Dã ôm lấy eo cô, ở bên tai cô thờ ơ hỏi.
Hứa Phương Phỉ gật đầu trả lời: “Trong tiết học môn trang bị vũ khí, có nghe giáo viên nói qua rồi.”
Giọng nói Trịnh Tây Dã ôn hòa, hoàn toàn mang một ngữ điệu chậm rãi: “Em biết trong đây cái nào có lực sát thương lớn nhất không?”
Hứa Phương Phỉ nhớ lại hai giây rồi nói: “**”
Trịnh Tây Dã: “Lý do.”
Hứa Phương Phỉ: “**, thân đao hình lăng trụ, có ba mặt, giữa cách mặt với nhau có rãnh cho máu chảy. Một khi đâm trúng cơ thể người, vết thương sẽ đè ép lên nhau, không có cách nào cầm máu, tỷ lệ chết trên chiến trường là trăm phần trăm.”
“Hoàn toàn chính xác.” Trịnh Tây Dã nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn lên má cô: “Bạn nhỏ nắm rất chắc kiến thức.”
Hứa Phương Phỉ quay người lại đối mặt với anh, hiếu kỳ: “Sao anh lại có những binh khí lạnh có lực sát thương đáng sợ này?”
Trịnh Tây Dã nhàn nhạt nói: “Đều là chiến lợi phẩm đấy.”
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc: “Lúc anh chấp hành nhiệm vụ thu hoạch được á?”
Trịnh Tây Dã: “Ừm.”
Hứa Phương Phỉ hơi mím môi. Nhớ đến anh đã từng phải trải qua rất nhiều hiểm cảnh, cô chỉ cảm thấy trái tim đau giống như bị dao cứa, cô vừa đau lòng lại vừa hối hận.
Trịnh Tây Dã lập tức nhéo khuôn mặt quả trứng của Hứa Phương Phỉ, anh cười: “Ngây ngốc cái gì đó. Mì của em đến rồi đây, đi, ăn tối thôi nào.”
Dưới ánh đèn sáng sủa, hai người ngồi đối diện nhau trước bàn ăn.
Hứa Phương Phỉ gắp một gắp mì đưa lên miệng, vừa từ chối, vừa dùng khăn giấy lau miệng. Sau khi nuốt xuống, cô đột nhiên nhớ ra gì đó nên thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, chính trị viên, em thấy trong phòng anh có treo một bức tranh. Bức tranh đó do ai vẽ đấy?”
Trịnh Tây Dã cúi đầu ăn, thuận miệng trả lời: “Anh.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
Mắt Hứa Phương Phỉ trợn tròn: “Anh? Anh mà cũng biết vẽ tranh á?”
Động tác gắp mì của Trịnh Tây Dã dừng lại, anh ngước mắt lên nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Không giống à?”
Hứa Phương Phỉ nghẹn lại vài giây rồi cười khan: “... Đúng là có hơi không giống.”
Trịnh Tây Dã nhướng mày: “Bạn đồng chí nhỏ này, thân làm vợ tương lai của anh, em không cảm thấy em cần phải tìm hiểu anh nhiều hơn chút à?”
Hứa Phương Phỉ rầu rĩ, cô trả lời: “Em biết rồi, sau này chắc chắn em sẽ tìm hiểu anh nhiều hơn mà.” Nói xong, cô lại nhét mì vào miệng rồi thì thầm thăm dò: “Ngoại trừ vẽ tranh ra, anh còn biết cái gì nữa không?”
Trịnh Tây Dã: “Thiên phú vận động của anh cũng tàm tạm, tất cả các loại thể thao liên quan đến bóng anh đều biết, giỏi nhất là đánh bóng rổ. Nhạc cụ thì yếu hơn, anh chỉ biết ghi ta.”
Hai mắt Hứa Phương Phỉ sáng bừng lên, cô nói lời từ tận đáy lòng: “Anh thật sự quá giỏi. Anh học từ lúc nhỏ sao?”
Giọng điệu Trịnh Tây Dã bình tĩnh: “Lúc mẹ anh còn sống đã báo danh cho anh học không ít lớp năng khiếu. Vẽ graffiti, ghi ta, quốc học, violin... Sau khi bà ấy mất, không có ai giám sát quản thúc anh nữa, anh căn bản đều bỏ bê cả.”
Hứa Phương Phỉ khựng lại, sợ nhắc nhiều đến mẹ anh sẽ khiến anh đau lòng thêm, cô hắng giọng, cố thả lỏng rồi chuyển chủ đề.
Cô hỏi: “Bức tranh trong phòng ngủ của anh có vẻ khá trừu tượng, em không hiểu nó biểu đạt cái gì?”
Cô vừa dứt lời, Trịnh Tây Dã lặng lẽ một lúc lâu. Sau đó lắc đầu: “Anh không biết.”
Hứa Phương Phỉ càng thắc mắc hơn: “Bản thân anh tự vẽ mà anh còn không biết?”
“Lúc đó anh mười tuổi thuận tay vẽ bừa mà thôi.” Trịnh Tây Dã không để ý: “Không có chủ đề chính xác gì, đơn thuần là phản ánh thế giới trong nội tâm anh lúc đó.”
Hứa Phương Phỉ nghĩ mọi cách để hiểu anh thêm một chút, cô truy hỏi: “Thế giới nội tâm thế nào?”
Trịnh Tây Dã: “Tiêu cực, bi quan, vỡ nát, hủy diệt.”
Hứa Phương Phỉ sững sờ.
Cảm nhận được ánh mắt của cô gái nhỏ vừa kinh ngạc lại vừa có chút sợ hãi, Trịnh Tây Dã cười nhẹ, anh nhìn cô: “Bị dọa rồi à?”
Tâm trạng Hứa Phương Phỉ phức tạp, cô ngây ngốc, không biết phải nói gì.
Trịnh Tây Dã nhướng mày, giơ tay nhéo mặt cô, ánh mắt đều là cưng chiều, vẻ mặt tự nhiên: “Chỉ là lúc đó trải qua quá nhiều chuyện. Yên tâm đi, trạng thái tâm lý trước mắt của chồng tương lai của em vẫn rất bình thường.”
Hứa Phương Phỉ nghẹn lại, cô đỏ mặt, cúi đầu lặng lẽ ăn mì, không biết nghĩ đến cái gì, cô đột nhiên thì thầm lầm bẩm: “Nhưng mà em cảm thấy hình như anh thực sự có hơi biến thái.”
Đối diện bàn ăn.
Vẻ mặt Trịnh Tây Dã hơi nghiêm lại, đôi mắt đen nhìn thẳng cô, vài giây sau, anh chậm rãi nhắc lại: “Biến thái?”
“...?” Cái gì.
A a a.
Không phải cô đang âm thầm phỉ nhổ trong, tại sao lại tự nhiên nói hết lời trong lòng ra rồi!
Nhất thời Hứa Phương Phỉ vừa ngại vừa lúng túng, sắp sụp đổ đến nơi, cô vội vàng giải thích: “Không phải em nói con người anh biến thái, em chỉ đơn thuần nói đến hành vi thôi, ví dụ như...”
“Cắn em?”
“?”
Đột nhiên Hứa Phương Phỉ không hiểu rõ nữa: “Gì ạ?”
Trịnh Tây Dã: “Tách chữ đầu tiên ra rồi đọc.”
Trong lòng Hứa Phương Phỉ tách chữ “cắn” ra làm hai phần trái phải, sau đó đọc lần lượt, thế rồi cô trợn mắt, cả người như bị nấu chín từ tóc cho đến chân.(1)
(1) Trong tiếng Trung, chữ cắn (咬) nếu tách ra là (口) khẩu và (交) giao.
Hứa Phương Phỉ: “!”
“Nếu như trong lòng em, cái này mà đã gọi là biến thái thì anh sẽ tình nguyện càng ngày càng biến thái hơn.” Trịnh Tây Dã chậm rãi nói: “Vất vả rồi, đồng chí nhỏ. Phiền em nhanh chóng làm quen đi.”
Hứa Phương Phỉ: “...”
...
Chín giờ mười lăm phút tối, đêm đen như mực, chiếc Mercedes của Trịnh Tây Dã lái từ dòng xe ra, tấp vào bên lề rồi đỗ ở gần cửa lớn sở mười bảy.
Góc này đèn đường đã hỏng từ rất lâu rồi, bốn phía tối như bưng, chỉ có ánh đèn le lói chiếu qua cửa sổ của nhà cư dân.
Hứa Phương Phỉ nhìn vào gương trang điểm để sửa lại đầu tóc, lấy điện thoại ra nhìn thời gian sau đó thở phào, lòng thầm nói: vẫn may, chưa bỏ lỡ điểm danh.
Lúc này, Trịnh Tây Dã ngồi trên ghế lái giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó tự nói một câu: “Còn mười lăm phút nữa, chắc là đủ rồi.”
Hứa Phương Phỉ không hiểu, cô khẽ mấp máy môi, đang định hỏi ‘đủ cái gì’, thì cánh tay thon dài bên cạnh đột nhiên duỗi tới, vòng qua eo cô rồi kéo mạnh, trực tiếp ôm thân thể nhỏ bé của cô qua đó.
Không gian trong xe vốn dĩ đã không tính là rộng rãi, đặc biệt là thân hình anh còn cao lớn quá khổ, cô ngồi lên chân anh, hai người hoàn toàn dính sát lại một chỗ.
Mặt Hứa Phương Phỉ đã nóng như bị thiêu, trong bóng tối, cô nhìn thấy môi anh khép lại, cô muốn trốn cũng không trốn được, chỉ có thể vừa xấu hổ vừa sợ hãi nhận lấy.
Xe dừng rất gần đơn vị cô, cách hàng rào bảo vệ cổng chưa đến tám trăm mét.
Mà cô bị anh nhốt trong không gian chiếc xe chật chội và tối tăm, không kiêng nể gì mà hôn, đòi lấy, anh hôn cô đến gần nghẹt thở.
Trong lúc mơ hồ, cô cảm nhận được một đợt ý lạnh.
Hứa Phương Phỉ bị dọa, cánh tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông, giọng nói mềm mại như nhỏ ra nước: “Trịnh Tây Dã, em còn phải điểm danh.”
“Anh biết. Nhanh thôi là xong rồi.” Anh lười biếng đáp lại, bàn tay to lớn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve như cũ, tư thế vừa mạnh mẽ, bá đạo nhưng cũng dịu dàng như nước.
“...”
Hứa Phương Phỉ cảm thấy bản thân sắp chết đến nơi rồi.
Cô co lại rúc vào lòng anh, dùng hết sức lực cắn cổ áo anh, khóe mắt không ngừng trào lệ.
Trong phút chốc, dây đàn căng cứng đứt đoạn.
Mặt Hứa Phương Phỉ đỏ như lửa, cả người mất hết sức lực, cô cọ vào cổ Trịnh Tây Dã, cọ tới cọ lui, xấu hổ không dám phát ra chút âm thanh nào.
Trịnh Tây Dã yêu thương hôn cô gái nhỏ trong lòng, hôn lên ấn đường cau lại của cô, hôn lên cần cổ dẫm mồ hôi, hôn lên đuôi mắt đỏ hồng. Anh thủ thỉ bên tai cô: “Đồ yếu ớt này càng ngày càng yếu rồi, có hai phút thôi cũng không chịu được.”
“...”
“...”
Hứa Phương Phỉ sắp phát điên, xấu hổ xen lẫn với tức giận, cô mở miệng hung hăng cắn mạnh vào yết hầu anh.
Trịnh Tây Dã cười nhẹ, ôm chặt lấy cô hôn rồi lại hôn, sau đó lấy vài tờ khăn giấy ướt sạch sẽ ra, chỉnh lý lại quần áo xộc xệch của cô và cả đống lộn xộn bên dưới.
Không dễ dàng gì Hứa Phương Phỉ mới hòa hoãn lại, đôi mắt mơ màng cũng tỉnh táo hơn một chút, cô căng thẳng nhìn anh: “Bây giờ nhìn em chắc là không có chỗ nào kỳ quái đâu nhỉ?”
Trịnh Tây Dã đánh giá cô hai lượt, duỗi tay bật đèn trên nóc xe.
Ánh sáng vàng cam chiếu xuống, bao phủ lấy cô gái trẻ tuổi. Mắt cô còn lấp lánh nước, miệng hơi sưng, hai má kiều diễm duyên dáng, so với cà chua còn đỏ hơn, cô giống như hồ tiên nhỏ lần đầu giáng xuống trần thế.
Trịnh Tây Dã bình tĩnh lại, thuận tay lấy khẩu trang y tế dùng một lần từ giá để đồ trong xe xuống đưa cho cô.
Hứa Phương Phỉ nhận lấy khẩu trang, chớp mắt không hiểu: “Anh đưa em cái này làm gì?”
Trịnh Tây Dã: “Đợi lát nữa lúc điểm danh thì em đeo khẩu trang lên rồi nói em bị cảm.”
Hứa Phương Phỉ: “Tại sao ạ?”
Giọng điệu Trịnh Tây Dã vẫn bình thản: “Mặt em đỏ lắm.”