Bộ dáng cô gái nhỏ yếu ớt này rất hấp dẫn người khác, đẹp đến chấn động lòng người, anh không muốn người nào khác nhìn thấy chút nào.
Bản thân Hứa Phương Phỉ cũng không ngốc, đương nhiên cô biết có chuyện gì. Cô không nói lời nào, chỉ lặng lẽ mở chiếc khẩu trang ra rồi đeo lên mặt, chỉ còn đôi mắt lớn lộ ra, cô nhìn anh sau đó vẫy tay: “Em đi đây. Trên đường về anh nhớ lái xe chậm thôi, chú ý an toàn.”
Trịnh Tây Dã xoa đầu cô, cười rồi gật đầu.
Hứa Phương Phỉ đẩy cửa xuống xe, đón gió đêm thổi, cô xấu hổ cong môi, đi một bước lại quay đầu lại ba lần, sao đó chạy rồi nhẹ nhàng quay lại quân khu.
Nhờ có cái khẩu trang, cả quá trình điểm danh, các đồng nghiệp đều không có ai phát hiện ra Hứa Phương Phỉ khác thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người thấy cô đeo khẩu trang đều quan tâm nhắc nhở cô một câu “Trời lạnh rồi, chú ý tăng giảm quần áo”.
Nói xong thì giải tán, trái tim lơ lửng của Hứa Phương Phỉ hoàn toàn rơi trở lại bụng.
Trên đường quay về ký túc, cô thuận tay lấy chiếc điện từ trong túi xách, mở WeChat lên, tìm ảnh đại diện trời xanh được ghim trên đầu, cô gõ chữ: [Em điểm danh xong đang về ký túc rồi đây, anh đi đường nhớ cẩn nhận.]
Có lẽ đối phương còn đang lái xe nên chỉ trả lời cô một chữ ‘Ừm’.
Lái xe ban đêm cần phải tập trung chú ý cao độ, Hứa Phương Phỉ sợ làm phiền Trịnh Tây Dã lái xe nên không trả lời lại. Cô thuận tay ấn vào vòng bạn bè, đang chuẩn bị nhìn xem tình hình gần đây của đồng nghiệp, bạn học thì đột nhiên có một cuộc gọi đến.
ID người gọi đến: Dương Lộ.
Hứa Phương Phỉ gần như trượt để nghe máy ngay lập tức, cô áp ống nghe vào má, cười nói: “Alo, Lộ Lộ. Cậu đến Vân Thành rồi à?”
“Còn chưa đâu.”
Tín hiệu điện thoại bị ngắt đoạn, giọng nói Dương Lộ nghe có vẻ hơi nóng nảy, cô ấy tâm sự: “Bà ngoại tớ không phải còn hai căn nhà cũ nữa sao? Trước đây lúc bà cụ còn sống không lập di chúc, bây giờ chia căn nhà kia thế nào cũng là vẫn đệ.”
Hứa Phương Phỉ ý thức được tình huống không ổn nên thu lại nụ cười: “Xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Trên pháp luật, người có quyền kế thừa di sản gồm vợ hoặc chồng, con trai, con gái, bố mẹ, còn có cả anh chị em, ông bà nội, ông bà ngoại. Bà ngoại với ông ngoại tớ đều mất cả rồi, theo lý mà nói, hai căn nhà kia nên là của mẹ tớ với mấy người dì của tớ đến chia.” Lộ Dương thở dài: “Nhưng cậu đoán xem có chuyện gì?”
Hứa Phương Phỉ nghĩ một lát rồi đoán: “Anh chị em của bà ngoại cậu cũng muốn chia một chén canh?”
“Đúng như thế đó.” Dương Lộ nói xong thì đầy một bụng lửa giận, cô ấy giận dữ không thôi: “Mấy ông cậu, bà dì của tớ lúc trước gần như chẳng thăm hỏi gì bà ngoại tớ, nghe mẹ tớ nói, lúc bệnh của bà cụ nặng nhất, bọn họ cũng không đến thăm. Nó đến sắp chia nhà thì một đám xông đến như ong vỡ tổ, cậu nói xem mấy người mẹ tớ có thể đồng ý sao?”
Thanh quan khó quản việc trong nhà, Hứa Phương Phỉ nghe Dương Lộ nói xong, một lúc sau cũng không đưa được lời khuyên gì, cô chỉ có thể ngại ngùng: “Người một nhà, cứ ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng đi, xem xem mỗi người đều có ý kiến gì.”
Dương Lộ chán nản lắm: “Haiz, có thể ngồi xuống nói chuyện đã tốt. Mẹ tớ là con gái trưởng, ngày nào bọn họ cũng quấn lấy mẹ tớ quậy, chứng đau nửa đầu của mẹ tớ sắp tái phát rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Phương Phỉ: “Thế nên cậu mới luôn ở lại Lăng Thành với mẹ cậu?”
Dương Lộ: “Đúng đấy.”
Hứa Phương Phỉ nhẹ giọng an ủi bạn tốt mấy câu, sau đó hỏi: “Vậy cậu gọi điện thoại cho tớ, ngoại trừ phỉ nhổ đám thân thích kỳ ba kia ra còn có chuyện khác không?”
Dương Lộ ngập ngừng: “Thật ra… Thật ra còn có chuyện khác nữa.”
“Chuyện gì thế?” Hứa Phương Phỉ quay lại ký túc, đóng cửa lại rồi rót cho mình một ly nước ấm.
Dương Lộ đầu bên kia hình như do dự, không biết nên mở lời ra sao. Cô ấy dừng lại mười giây rồi mới thăm dò: “Phỉ Phỉ, thật ra tớ có một chuyện muốn nhờ cậu giúp.”
Hứa Phương Phỉ: “Thì cậu nói đi.”
Dương Lộ lắp bắp: “Không phải tớ với Giang Nguyên chia tay rồi sao, bên phía anh ta còn có chút đồ của tớ, trong đó có hai cái miếng lót giày bà ngoại làm cho tớ, mặc dù không đáng tiền cũng chẳng quý trọng gì nhưng với tớ mà nói nó có ý nghĩa đặc biệt. Vừa nãy Giang Nguyên gọi điện thoại cho tớ nói anh ta phải quay lại Mianma, bảo trong ngày mai tớ phải đến lấy.”
Hứa Phương Phỉ: “Không thể gửi bưu điện sao?”
“Tớ muốn anh ta gửi, kết quả tên đàn ông tồi kia chê phiền, cứ một mực từ chối thôi.” Dương Lộ thở dài: “Nhưng Phỉ Phỉ à, cậu xem tình hình trong nhà tớ thế này, mấy người kia ngày nào cũng đến cửa làm ba mẹ tớ ngột ngạt, tớ thực sự không đi được...”
Dương Lộ nói còn chưa xong, Hứa Phương Phỉ đã hiểu bạn tốt gọi điện thoại đến là để nhờ vả. Cô cười, nhẹ giọng an ủi: “Thôi được rồi, tớ giúp cậu đi lấy về không phải được rồi sao. Thấy cậu ấp úng lâu như thế, tớ còn tưởng là chuyện gì to tát lắm.”
Dương Lộ nghe vậy thì mừng lắm, cô ấy hít sâu một hơi rồi cười: “Tớ biết trước đây cậu vẫn luôn không thích Giang Nguyên, tớ còn cho rằng cậu không muốn qua lại với anh ta chứ.”
Hứa Phương Phỉ: “Đúng là tớ không muốn qua lại với Gian Nguyên nhưng ai bảo cậu là bạn tốt của tớ. Đồ bà ngoại cậu để lại, sao tớ có thể không giúp cậu lấy về đây.” Dương Lộ thật lòng cảm động, cô ấy nũng nịu: “Tớ biết cậu đối xử với tớ tốt nhất mà.”
Thật ra từ lòng riêng của Hứa Phương Phỉ mà nói, cô cũng không hy vọng Dương Lộ gặp lại Giang Nguyên. Con gái là sinh vật cảm tính, người mình thật lòng thích cả thời thanh xuân, không có khả năng nói bỏ là bỏ.
Hứa Phương Phỉ sợ Dương Lộ không chống lại được lời ngon tiếng ngọt của Giang Nguyên, lại đi vào vết xe đổ lần nữa.
“Lần này lấy đồ về rồi, hai người cũng xem như là cắt đứt sạch sẽ phải không?” Hứa Phương Phỉ không chắc chắn mà hỏi.
Đáp án của Dương Lộ chắc chắn và kiên quyết: “Đương nhiên rồi.”
Hứa Phương Phỉ yên tâm, trên mặt lại lần nữa nở nụ cười ôn hòa: “Được rồi. Cậu gửi địa chỉ của Giang Nguyên cho tớ đi, ngày mai đúng lúc là chủ nhật, tớ dành chút thời gian qua đó một chuyến.”
Dương Lộ: “Căn nhà anh ta thuê lộn xộn như ổ chó ấy, cậu đừng qua đó. Tớ hẹn anh ta ra ngoài gặp cậu.”
Hứa Phương Phỉ: “Ok.”
Dương Lộ: “Thế tớ hẹn thời gian và địa điểm với anh ta trước. Ngày mai lúc nào thì cậu tiện?”
Hứa Phương Phỉ suy nghĩ vài giây rồi trả lời: “Buổi chiều đi.”
Được.” Dương Lộ nói: “Vậy đợi lát nữa tớ gửi thời gian và địa điểm cụ thể qua WeChat cậu nhé.”
Hứa Phương Phỉ: “Ừm.”
Cúp điện thoại, Hứa Phương Phỉ tìm quần áo ngủ rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Tắm xong, cô đang dùng máy sấy sấy tóc thì điện thoại bên cạnh lại kêu lên tinh tinh, nhắc nhở có tin nhắn mới.
Hứa Phương Phỉ mở ra xem.
Dương Lộ: Một rưỡi chiều ngày mai, ở quán cafe Lam Tư.
Hứa Phương Phỉ chọc bàn phím, trả lời lại: Nhận được rồi.
Dương Lộ: [Hôn hôn] Cảm ơn bé cưng của tớ. Yêu cậu.
Hứa Phương Phỉ mỉm cười, gửi lại cho Dương Lộ một cái icon gấu nhỏ tặng hoa.
Sấy tóc xong thì đến dưỡng da, cũng đã sắp mười rưỡi rồi.
Hứa Phương Phỉ quay về giường, chần chừ một lát rồi vẫn gọi video cho Trịnh Tây Dã.
Có người nghe.
Camera màn hình bên kia soi thẳng lên trần nhà tắm, sau đó là âm thanh trầm trầm có chút vang, anh thuận miệng: “Tắm xong rồi à?”
“Vâng.” Hứa Phương Phỉ nhẹ nhàng đáp lại rồi hỏi anh: “Anh đang làm gì thế?”
Trịnh Tây Dã đáp: “Vừa cởi quần áo xong, chuẩn bị đi tắm.”
Nghe thế, mặt Hứa Phương Phỉ đột nhiên nóng lên, cô rầu rĩ: “Vậy thì cúp đi. Anh tắm trước, em gửi tin nhắn WeChat cho anh, anh tắm xong thì xem nhé.”
Trịnh Tây Dã lười biếng: “Không cần cúp, dù sao thì cả người anh em cũng thấy hết rồi. Nhìn thêm lần nữa cũng không sao.”
Hứa Phương Phỉ: “...” Nhưng mà cô có muốn nhìn đâu.
Còn chưa kịp nói gì, màn hình bị rung lên, khuôn mặt người đàn ông còn cả bờ vai rộng đều lọt vào trong camera.
Trịnh Tây Dã nhìn cô trong màn hình: “Em muốn gửi tin nhắn cho anh để nói chuyện gì?”
Hai ngón trỏ của Hứa Phương Phỉ chọc nhẹ, giọng điệu lộ ra chút chờ đợi, cô hỏi anh: “Ngày mai lúc nào chúng ta gặp nhau thế?”
Trịnh Tây Dã: “Vừa mới tách ra đã lại muốn gặp mặt rồi sao, hôm nay nhìn còn chưa nhìn đủ?”
Hứa Phương Phỉ:”.”
Hứa Phương Phỉ thất vọng, hai bả vai nhỏ hạ xuống, ủ rũ: “Có phải ngày mai anh có việc nên mới không thể đến tìm em không?”
Trịnh Tây Dã nhướng mày: “Em thất vọng lắm à?”
Hứa Phương Phỉ tiu nghỉu: “... Có một chút.”
Trịnh Tây Dã rất hài lòng với phản ứng của cô, vùng trán cũng dãn ra thoải mái: “Bạn đồng chí nhỏ, sao trước đó anh không phát hiện ra em là đứa nhỏ dính người nhỉ.”
Hứa Phương Phỉ bị anh trêu chọc hai má nóng bừng, cô thì thầm tranh luận: “Hiếm khi anh mới có một kỳ nghỉ, đương nhiên là em muốn ngày nào cũng được gặp anh rồi.”
“Ngày mai anh còn phải đến quận Tân một chuyến, có chút việc cần làm.” Trịnh Tây Dã cười nói: “Có lẽ hai giờ chiều mai có thể quay về được. Đến lúc đó anh đến tìm em.”
“Vâng ạ!”
Cảm xúc của Hứa Phương Phỉ đột nhiên tốt hẳn lên, mặt cô ngập ý cười: “Vừa đúng lúc, một rưỡi chiều em phải đi gặp một người bạn học cũ, đợi đến lúc anh quay lại thì chắc là em cũng xong việc rồi.”
Trịnh Tây Dã thuận miệng hỏi: “Bạn học cũ là nam hay nữ?”
Hứa Phương Phỉ: “Là nam ạ.”
“...” Vốn dĩ Trịnh Tây Dã đã bật vòi để chuẩn bị tắm rồi, nghe thấy thế, động tác của anh rõ ràng hơi khựng lại, giọng nói trầm đi một ít, ngữ điệu cũng không tốt lắm: “Bọn em có chuyện gì mà gặp mặt?”
Cách một cái màn hình Hứa Phương Phỉ cũng có thể ngửi được mùi giấm chua nồng nặc, cô buồn cười: “Người bạn nam kia là người yêu cũ của Dương Lộ, là bạn cùng lớp năm cấp ba của em. Hai người họ chia tay rồi, Dương Lộ để ít đồ chỗ anh ta, em đến lấy giúp cô ấy.”
Vẻ mặt Trịnh Tây Dã chậm rãi hòa hoãn lại, anh nhắm mắt, đứng người dòng nước gội đầu trước, sau đó không để ý mà hỏi: “Gặp ở đâu.”
“Quán cafe Lam Tư.” Hứa Phương Phỉ đáp lời.
“Anh biết rồi.”
...
Quán cafe Lam Tư nằm ở quảng trường Thịnh Tuyền, Vân Thành, cách khu công nghệ cao Phụ Hóa gần một cây số, bình thường nhân viên ra vào đều là cán bộ lãnh đạo cao cấp gần tòa nhà văn phòng. Các thanh niên tài năng, sáng sủa thích hoàn cảnh yên tĩnh, tinh thế nơi đây rồi gọi thêm ly cafe, bất kể là làm việc một mình hay trao đổi công việc đều rất thích hợp.
Hôm nay, vừa ăn cơm xong, Hứa Phương Phỉ đã ngồi tàu cao tốc đến quảng trường Thịnh Tuyền.
Cô rất đúng giờ. Lúc đến quán cafe Lam Tư vừa đúng mười ba giờ hai mươi chín phút.
Mặt mũi Hứa Phương Phỉ tinh tế, diễm lệ, bất kể là xuất hiện ở nơi nào cũng là sự tồn tại chắc chắn sẽ hấp dẫn mọi ánh nhìn. Người phục vụ nam mặc sơ mi, thắt cà vạt vừa liếc mắt thấy vị khách nữ xinh đẹp đã nở nụ cười tươi rói rồi bước lên trước: “Xin chào chị gái, xin hỏi chị có đặt trước không ạ?”
Hứa Phương Phỉ cũng cười: “Chắc là có một anh họ Giang đang đợi tôi.”
“Phiền chị đợi một lát.” Phục vụ quay lại quầy bar, lật sổ ghi chép ra đọc mấy giây, rất nhanh đã cười rồi ngẩng đầu lên: “Chào chị, anh Giang ngồi ở bàn số mười, mời chị theo tôi.”
Quán cafe Lam Tư khá rộng, phần lộ thiên bên trong đều có chỗ ngồi. Hứa Phương Phỉ đi sau lưng nhân viên phục vụ, một lát sau, ở vị trí trong cùng gần cửa sổ, cô nhìn thấy Giang Nguyên.
Vị lãng tử đồng môn này không khác trong ký ức của cô nhiều.
Áo khoác da mang đậm phong cách biker, kiểu tóc được cố ý vuốt qua, đôi mắt sâu hút, sống mũi cao thẳng, dáng vẻ cũng coi như là tuấn tú, chẳng qua khí chất cả người thực sự không thể nào khiến người ta thích được, là điển hình cho “vừa nhìn đã thấy giống mấy tên đầu đường xó chợ không có công việc đàng hoàng”.
Sau khi đưa Hứa Phương Phỉ đến bàn số mười xong, nhân viên phục vụ quay người rời đi.
Hứa Phương Phỉ chủ động chào hỏi: “Giang Nguyên.”
Vừa nghe thấy giọng nói ấy, người đàn ông trẻ tuổi từ đầu đến giờ mới vẫn luôn cúi đầu chơi điện thoại ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Đến rồi à.”
Trong khoảnh khắc nhìn vào mắt Hứa Phương Phỉ, Giang Nguyên có vẻ không được tự nhiên, anh ta hắng giọng, chỉ vị trí trống phía đối diện rồi cười: “Ngồi, ngồi đi.”
Hứa Phương Phỉ ngồi xuống, ánh mắt lạnh nhạt rơi trên mặt Giang Nguyên, chú ý thấy cổ đối phương còn dán một ít băng gạc.
Giang Nguyên quan sát thấy điểm cô chú ý đến, anh ta ngại ngùng đưa tay lên sờ vết thương rồi giải thích: “Hôm qua uống hơi nhiêu, lúc xuống lầu không cẩn thận bị ngã.”
Cái ngưỡng tạm bợ không học không hành này đánh nhau với người ta vẫn chỉ là chuyện cơm bữa, Hứa Phương Phỉ không quan tâm. Cô không tiếp lời, ngồi xuống mấy giây, giọng điệu cô xa cách: “Đồ của Dương Lộ đâu? Đưa cho tôi.”
“Đây này.” Tay Giang Nguyên hạ từ vết thương xuống, rồi chỉ vào cái túi đặt trên bàn.
Hứa Phương Phỉ lấy túi ra kiểm tra rồi cất vào trong túi xách, sau đó nói: “Đồ cũng lấy rồi, tôi đi trước đây.”
“Hứa Phương Phỉ đừng vội thế chứ, ngồi một lát đi.” Giang Nguyên nói, sau đó đẩy thực đơn đến trước mặt Hứa Phương Phỉ: “Tôi vừa gọi cho cô một ly cafe, là sản phẩm mới, cô xem xem còn muốn ăn gì không?”
Lúc Hứa Phương Phỉ với Giang Nguyên học cùng cấp ba cũng không có qua lại gì, bây giờ nhiều năm rồi không gặp mặt, bạn học cũ đột nhiên lại chu đáo nhiệt tình, khiến Hứa Phương Phỉ lấy làm lạ.
Cô xua tay từ chối: “Không cần đâu Giang Nguyên. Tôi chỉ đến lấy đồ cho Lộ Lộ thôi, cậu không cần khách sáo thế đâu.”
Ai biết Giang Nguyên lại khẽ thở dài, sắc mặt lộ ra sự hối hận: “Hứa Phương Phỉ, thật ra tôi không muốn chia tay với Lộ Lộ.”
“...” Hứa Phương Phỉ cau mày, sửng sốt.
“Mấy năm nay, tôi thực sự làm những chuyện khốn nạn khiến cô ấy đau lòng, những điều ấy tôi biết chứ. Tôi là một người tệ bạc, cô gái tốt như cô ấy, tôi căn bản không xứng với cô ấy.” Giang Nguyên nói, hình như còn hơi kích động, anh ta dụi mắt rồi lấy khăn giấy ra xì mũi: “Nhưng Hứa Phương Phỉ, tôi nói với cô những lời chân thành này, mặc dù tôi không phải thứ tốt lành gì nhưng tôi thật lòng với Dương Lộ, tôi thật lòng thích cô ấy.”
Những lời này, Giang Nguyên nói mà trong mắt chứa lệ nóng, chân thành thắm thiết nhưng lại không có chút nào làm cảm động được người đối diện.
Ánh mắt Hứa Phương Phỉ lạnh lẽo, chỉ chất vẫn mang theo sự giận dữ: “Thật lòng thích một người thì sao có thể một lần rồi lại một lần làm cô ấy bị tổn thương? Cậu có mối quan hệ không rõ ràng với nhiều cô gái như thế, vậy mà còn có mặt mũi nói thích Dương Lộ à?”
Giang Nguyên nghẹn lại, anh ta gần như cầu xin: “Tôi chỉ chơi đùa với những người khác thôi, chỉ có Lộ Lộ là người tôi thật lòng muốn cưới về nhà. Hứa Phương Phỉ, tôi xin cô, cô là bạn tốt nhất của Lộ Lộ, cô giúp tôi khuyên cô ấy đi, để cô ấy đừng chia tay với tôi nữa, tôi biết cô ấy nghe lời cô nhất, tôi xin cô đấy, tôi quỳ xuống cầu xin cô cũng được...”
Nói đến dây, cảm xúc của Giang Nguyên càng lúc càng sa sút, anh ta trực tiếp đứng lên muốn quỳ xuống trước Hứa Phương Phỉ.
Quán cafe người người qua lại.
Một tên đàn ông khóc lóc đau khổ chỗ đó thực sự khiến người ta chú ý.
Hứa Phương Phỉ vừa cạn lời lại vừa ngượng ngùng, sợ anh ta thực sự dập đầu, cô chỉ có thể tạm thời dùng biện pháp thích hợp để cản anh ta lại: “Được rồi, cậu đừng khóc nữa, ngồi xuống, lau sạch sẽ nước mắt đi. Chúng ta nói chuyện tiếp.”
Giang Nguyên lập tức dừng lại, vui sướng ngẩng đầu lên rồi nói: “Cô thực sự đồng ý giúp tôi sao?”
Lúc này nhân viên phục vụ mang ra hau ly cafe, đặt lên bàn rồi giới thiệu: “Đây là đồ uống mới của quán chúng tôi, latte Ô Long, mời hai vị từ từ thưởng thức.”
Giang Nguyên thấy thế thì vội bưng một ly rồi tha thiết đặt trước mặt Hứa Phương Phỉ, sau đó khom lưng, mặt đều là nịnh nọt: “Hứa Phương Phỉ, lúc còn cấp ba tôi đã biết cô là người lương thiện, có tấm lòng tốt, cô xem chúng ta là bạn học nhiều năm như thế, xin cô giúp tôi đi, hạnh phúc của tôi với Lộ Lộ đều dựa cả vào cô!”
Hứa Phương Phỉ lâm vào thế bí, lên không được mà xuống cũng không xong, cô chỉ có thể đón lấy ly cafe đặt trước mặt mình: “Cậu ngồi xuống trước đã!”
Giang Nguyên âm thầm liếc nhìn ly cà phê rồi “Haiz” một tiếng, sau đó ngồi lại ghế của mình.
Hứa Phương Phỉ chìm vào suy tư, thuận tay cầm thìa lên khuấy ly cafe, sau đó trầm giọng: “Cậu để tôi nghĩ đã.”
Giang Nguyên cười nói: “Không sao. Cô uống chút cafe đi rồi chậm rãi suy nghĩ, bình tĩnh cân nhắc.”
Hai người ngồi trong phòng giằng co trong bế tắc.
Đột nhiên Hứa Phương Phỉ nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng truyền đến, bước đi vững vàng, không nhanh không chậm nghe có chút quen tai.
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, vừa ngẩng đầu lên thì trước mắt đã xuất hiện bóng dáng cao lớn. Sắc mặt đối phương tùy ý, ánh mắt cũng hờ hững nhìn thoáng qua cô rồi cả ly cafe trước mặt cô, cuối cùng nhìn Giang Nguyên đối diện.
Giang Nguyên bị người khách không mời mà đột nhiên đến này làm cho bất ngờ.
Anh ta hoang mang nhìn Hứa Phương Phỉ: “Hứa Phương Phỉ, đây là...”
“Xin chào, bạn học cũ phải không.” Trịnh Tây Dã lạnh lùng cong môi: “Tôi là bạn trai của Hứa Phương Phỉ, họ Trịnh.”
Người này có khí chất lạnh lùng, phong thái cả người ung dung trầm tĩnh, không giận tự uy, đặc biệt là đôi mắt, ánh mắt trầm trầm chiếu vào người, cảm giác áp bức mạnh lẽ đến không thể phớt lờ.
Trong một thoáng ngắn ngủi, suy nghĩ Giang Nguyên xoay chuyển đủ hướng, anh ta đã đoán ra thân phận của người này, anh ta ôn hòa nói: “Xin chào, xin chào. Tôi đang nói chuyện cũ với Hứa Phương Phỉ thôi, mời anh Trịnh ngồi.”
Trịnh Tây Dã cũng không khách sáo nữa, anh thuận tay kéo ghế rồi khom người ngồi xuống, lặng lẽ nhìn Giang Nguyên.
Ánh mắt lạnh lẽo kia khiến Giang Nguyên cười chột dạ, anh ta hỏi: “Anh Trịnh uống gì?”
“Tôi không thích cafe.” Trịnh Tây Dã nói: “Nước trắng là được rồi.”
“Ồ, được rồi.” Giang Nguyên cứng ngắc gật đầu.
Lúc này Hứa Phương Phỉ duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng kéo góc áo Trịnh Tây Dã, thì thầm hỏi: “Không phải anh bảo hai giờ sao? Sao lại đến nhanh thế?”
Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nói: “Muốn đến gặp em, nóng lòng trở về, vừa đạp chân ga là quay lại rồi.”
“...” Hai má Hứa Phương Phỉ ửng hồng, ngón tay đang kéo góc áo anh dùng sức véo anh.
Hai người mắt đi mày lại, thân thiết như chốn không người.
Giang Nguyên có hơi không được tự nhiên, anh ta xoa đầu.
Lúc này, khóa mắt Hứa Phương Phỉ liếc thấy gì đó, co nhẹ nhàng mở miệng nhắc nhở: “Giang Nguyên, dây giày cậu tuột ra rồi.”
“Ồ.” Giang Nguyên cúi đầu nhìn chân rồi cúi người thắt dây giày.
Thắt xong, anh ta lại thẳng người dậy.
Mắt thấy đối diện, người con gái trẻ tuổi kia đang bưng ly cafe lên nhấp một ngụm, dáng vẻ vẫn tươi cười lạnh nhạt.
Trái tim Giang Nguyên nặng nề, hai tay nắm chặt, không biết phải làm sao. Anh ta chỉ đành cúi đầu che đậy đi vẻ hoảng loạn, sau đó uống một ngụm lớn cafe của mình.
Một lúc sau ở cửa tiệm cafe đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, mấy cảnh sát hình sự mặc đồng phục lạnh mặt bước vào, đi thẳng đến bàn số mười.
Hứa Phương Phỉ lộ ra nụ cười nhẹ, bình tĩnh hỏi: “Chú cảnh sát này có chuyện gì sao?”
Người cảnh sát trung niên dẫn đội mặt mày lạnh tanh: “Chúng tôi nhận được báo cáo của người dân nói chỗ này có người hút ma túy. Mời ba vị theo chúng tôi một chuyến.”