Nữ Huyện Lệnh Xinh Đẹp Cải Trang Thành Nam Np


Vương Hạn mới luyện võ xong trở về, nhìn thấy Lương Tụ dịu dàng cẩn thận ôm Đường Vãn Ý thì cười xấu xa nói: “Lương tướng quân uy mãnh, khiến tiểu nương tử kia không chịu nổi ngất mất rồi, ha ha ha.

Dược của ta không tồi chứ, lần trước đi Thúy Hương Lâu ta đã mang xuân dược về.

Vốn định giữ cho bản thân dùng nhưng vì để ngài cảm giác thích hơn nên đã cho nàng ấy uống hết.”Vương Hạn muốn mượn cơ hội để yêu cầu phần thưởng, nào ngờ Lương Tụ nghe vậy thì nhướng một bên mày: “Ngươi cho nàng ấy uống thuốc?”Vương Hạn tỏ vẻ đương nhiên: “Chắc chắn rồi, ngài coi ngài làm nhiều thế cũng chưa…” Vẻ mặt Lương Tụ khó coi, Vương Hạn chậc lưỡi vội nhắm mắt lại, nghĩ thầm, Lương tướng quân này cẩn thận như vậy để mọi người không phát hiện chắc là trầm mê hưởng thụ nhiều lắm.Mặc dù Lương Tụ không dùng xuân dược nhưng lúc nãy cũng không kém uống xuân dược là bao, trải nghiệm tư vị mất hồn, cực lạc đến tận xương cốt và mất đi lý trí.


Lúc đầu nàng còn chống cự nhưng sau cũng thuận theo, nghe âm thanh nàng ngâm nga, hắn cho rằng nàng cũng động tình như hắn.

Nghĩ đến việc mình đã cưỡng hiếp nàng, nhất thời cảm giác sung sướng toàn thân làm hắn cảm thấy tội lỗi vạn phần.Lương Tụ dùng ánh mắt sắt bén đảo qua Vương Hạn rồi lạnh lùng bỏ lại một câu: “Tự Mình đi chịu phạt đi.” Sau đó thì đi mất.“Dạ vâng.” Vương Hạn thấy Lương Tụ rời đi thì lo lắng thì thầm: “Xong rồi, nếu tướng quân biết tiểu nương tử này là do ta bắt hoặc không phải ta mua từ bọn buôn người thì có thể rút da ta không?” Nghĩ đến đây hắn sợ run lên, gãi đầu đi lĩnh quân côn.Lương Tụ ôm Đường Vãn Ý bằng một tay nhẹ như lông hồng lên ngựa, áy náy nhìn nàng một cái.

Đôi chân dài kẹp bụng ngựa rồi thúc ngựa chạy vào trong rừng.Trời vừa vào thu, trời hơi se lạnh, Lương Tụ sợ Đường Vãn Ý bị cảm lạnh nên ôm nàng vào lòng.Trong rừng, xung quanh suối nước nóng hơi nước mịt mù, hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên mặt đất, để nàng tựa vào một tảng đá lớn, cởi quần áo của mình sau đó cũng cởi áo choàng trên người nàng.


Bên trong lều trướng không sáng bằng ngoài trời, làn da non nớt phủ đầy vết hôn càng thêm ghê người, nhất là hai nhũ tiêm bị hắn gặm đến đỏ thẫm.

Tầm mắt dời xuống mới phát hiện ra cánh hoa ở huyệt khẩu đã bị sưng đỏ lên.

Ngón tay dài khẽ chạm vào, Đường Vãn Ý co người lại, khẽ ngâm một tiếng: “Đừng mà…”Cảm giác tội lỗi bên trong Lương Tụ ngày một nặng thêm, ánh mắt hắn dừng trên cổ tay bị trầy của nàng, hắn thầm nguyền rủa Vương Hạn sau đó ôm nàng, cả hai cùng trần trụi xuống ngâm nước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận