5 năm trước.
Tại biệt thự của nhà họ Quách.
“Tiểu thư , ông chủ cho gọi cô “ – Vị quản gia tầm tuổi đã trung niên,vừa nói vừa hơi cúi đầu hướng về phía một cô bé đang đứng tại đó, dáng vẻ rất cung kính.
“Được, cháu sẽ tới ngay” Cô bé khẽ mỉm cười , nụ cười rất tươi, lộ rõ vẻ hồn nhiên trong sáng của cô gái, nhưng lại mang một chút gì đó xót xa ,thương tâm.
Nói rồi, cô bé đi theo người quản gia kia. Hai người đi dọc khắp hành lang , một lúc lâu sau mới dừng lại trước một căn phòng. Người quản gia dừng lại , làm dáng điệu như muốn nói “ tiểu thư, lúc này cô phải vào một mình rồi ”.
Cô bé ngay lập tức hiểu ý nhưng chỉ gật đầu rồi mỉm cười khẽ, đưa tay lên nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa ,cô bước vào trong phòng . Người quản gia đợi cho đến khi nghe thấy tiếng “cạch” của cánh cửa rồi mới quay đầu bước đi..
Trong phòng.
Một người đàn ông khoảng tầm 45 tuổi đang ngồi trên chiếc ghế bành màu đen .Ngoài ra còn có hai người phụ nữ , một người có mái tóc dài ngang vai, khuôn mặt trang điểm rất đậm, mùi nước hoa sực nức,trông chừng xấp xỉ 35 tuổi .
Còn người kia có khuôn mặt thanh tú , kiều diễm, mái tóc buộc đuôi ngựa nhí nhảnh, khiêu khích, tầm 17 tuổi.
Thấy cô bé bước vào trong, cả ba đều đưa mắt lên nhìn , mỗi người theo đuổi một nghĩ riêng khác nhau, thâm độc cũng có, thương hại cũng có, không đành lòng cũng có .
Cô bé thấy có người lạ mà mình chưa từng gặp thì cũng rất ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra ngoài. Cô chỉ cảm thấy rất khó chịu khi bị người khác nhìn chằm chằm như thế.
Cô bé cất tiếng phá tan bầu không khí kì dị :
“ Cha cho gọi con ? ” , ánh mắt hướng về phía người đàn ông kia.
Sực tỉnh , người đàn ông đáp lại “ Ừ,… Bất Diệp, cha có chuyện muốn nói con -giọng nói có phần ngập ngừng .
Nhận thấy điều bất thường đó Bất Diệp bất giác chuyển ánh mắt nhìn về phía hai người kia, bắt gặp ánh mắt thù địch như muốn ăn tươi nuốt sống mình của người đàn bà có mái tóc ngang vai và ánh mắt khinh bỉ của cô gái kia.
Trong thâm tâm đã đoán biết được phần nào nhưng Bất Diệp vẫn bình tĩnh hỏi cha mình
“Chuyện gì vậy thưa cha ?”.
Người đàn ông lặng lẽ quan sát đứa con gái của mình rồi cất tiếng nói ngập ngừng:
“Con biết đấy, mẹ con qua đời cũng đã được 2 năm , cha lại bận công việc bộn bề, không thể lo lắng,chăm sóc cho con thường xuyên được , cho nên….cho nên…cha quyết định sẽ tái hôn vào tháng tới ” vừa nói , ánh mắt vừa chuyển tới người đàn bà kia, “ đây là cô Thu Uyên , sau này sẽ là vợ của cha, cũng là mẹ của con, còn kia là chị của con Tố Linh, con tới chào hai người đi”.
Bất Diệp không để lời nói của cha mình vào tai mà chỉ nhắc lại hai từ “ tái hôn ư”, vẻ mặt thấp thoáng ngạc nhiên lẫn thất vọng.
“ Đúng….Không để người đàn ông nói tiếp, người đàn bà kia đã cướp lời “ đúng vậy, ta từ giờ sẽ là mẹ của con,”, đôi lông mày nhướng lên, lời nói thể hiện sự khiêu khích thấy rõ .