Bất Diệp nhẹ nhàng vỗ về lưng cô bé, nàng mỉm cười : “ Ta xin lỗi. Giờ ta đã trở về rồi đây. Em không cần lo lắng cho ta nữa”.
Nhu nhi vội vàng buông Bất Diệp ra, cô bé nhìn nàng lo lắng, giọng nghẹn lại : “..Vết thương của tiểu thư…đã lành lại chưa ?”.
Bất Diệp hiểu cô bé sợ vừa làm mình đau, liền tự đấm vai một cái, nàng khảng khái mỉm cười : “ Yên tâm, giờ đã khỏi hẳn rồi, cũng không còn đau nữa.”
Nhu nhi lúc này mới bình tĩnh lại, cô bé thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bởi vì việc của Phong Lữ nên chân mày lại nhíu chặt, cô bé định lên tiếng thì Bất Diệp đã ngăn lại.
Nàng khẽ xoa đầu Nhu nhi : “ Được rồi, ta đã biết cả, không có việc gì đâu.”
“ Tham kiến Tứ tiểu thư” Linh nhi chứng kiến hành động vừa rồi của hai người, lòng cũng tràn đầy kinh ngạc nhưng cô bé không hé răng nửa lời. Người duy nhất cô bé quan tâm thật sự chỉ có Phong Lữ mà thôi.
“..Ừ, mở cửa cho ta vào trong..” Bất Diệp bước đến trước cửa phòng, thanh âm nàng đột nhiên trầm lại.
Linh nhi ngay lập tức làm theo.
* * *
“ Tỉ định thế này đến bao giờ ?” Bất Diệp đau lòng nhìn người con gái cách mình một khoảng không xa. Từ cửa phòng nhìn vào bên trong, một dáng người thanh mảnh đập vào mắt nàng.
Phong Lữ gầy đi rồi. Khuôn mặt trái xoan của nàng trước đây luôn căng tràn sức sống, vậy mà giờ đã mảnh dẻ đi rất nhiều. Gò má luôn ửng hồng như mọi khi nay đã nhạt dần. Làn da trắng nhợt nhạt, những ngón tay khẽ thu lại thành nắm đấm. Nàng ngồi trước chiếc dương cầm một cách vô hồn. Ánh mắt trống rỗng.
Nghe thấy tiếng gọi của Bất Diệp, Phong Lữ giật mình. Bờ vai nàng run run, chậm rãi mà quay lại.
Hai giọt lệ trong suốt tràn khỏi khóe mi đỏ hồng.
“ Diệp nhi !” Phong Lữ chạy lại ôm chầm lấy Bất Diệp. Nàng bật khóc tức tưởi.
Bất Diệp loạng choạng lùi lại vì cái ôm bất ngờ của Phong Lữ. Nhưng nàng vẫn cố gắng ôm lại tỷ tỷ của mình, mong có thể phần nào sao dịu nỗi lòng của nàng ấy. Dù cho, nàng vẫn chưa biết có chuyện gì đã xảy ra .
“…. Nói uội nghe rõ ràng mọi chuyện. Muội sẽ tìm cách giúp tỷ.” Bất Diệp chậm rãi buông Phong Lữ ra. Nàng nhẹ nhàng lau nước mắt cho tỷ tỷ , ân cần hỏi.
Phong Lữ lập tức gật gật đầu. Lần này nàng không muốn nghĩ ngợi gì nữa. Nàng cũng không thể giấu diếm được nữa rồi...