Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

“ Nhu nhi, em đến nói với đại tiểu thư là ta tìm tỷ ấy”. Bất Diệp dụi dụi mắt, cô vừa mới ngủ dậy, vẫn còn đang ngái ngủ nhưng vì phải tranh thủ thời gian nên cố nói với Nhu nhi đi tìm Phong Lữ. Bởi vì kế hoạch cô vạch ra không phải dễ hoàn thành, phải thật sự tài giỏi thì mới thực hiện được. Tuy nhiên ngay từ lần đầu tiên gặp Phong Lữ,cô cảm giác rằng đại tỷ của mình rất tài giỏi cho nên mới quyết định mạo hiểm một phen.
Một lát sau.
“Diệp muội, muội tìm ta có việc gì vậy ?” Phong Lữ bước vào phòng của Bất Diệp.
“Thì vì chuyện hạnh phúc cả đời của tỷ chứ còn gì nữa” Ngoáp một cái, Bất Diệp nói.
“ À …ờ …”
“Tỷ ngồi xuống đây,muội muốn hỏi tỷ vài việc”. Bất Diệp chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình , rồi nói.
“Tỷ có thể đàn được các loại nhạc cụ nào, và khả năng ca hát của tỷ ra sao”
“Đàn tam thập lục, đàn tỳ bà….ta đều có thể chơi được còn về ca hát thì ta hát thử uội nghe nhé…..

Dứt lời, một giọng hát trong trẻo vang lên, mềm mại , dịu dàng , vừa mờ ảo như làn sương sớm ban mai, vừa tinh khiết như những hạt pha lê lấp lánh – những hạt pha pha lê từ cơn mưa mùa xuân lắng đọng lại. Tuy là những ca từ cổ đại nhưng giọng hát này vẫn tạo nên một sức hấp dẫn khiến người khác không thể bỏ qua, như một giấcmộng đẹp làm người nghe cứ muốn đắm chìm ở trong đó mãi không thôi.
. “ Woa, tỷ hát hay thật đấy, muội không ngờ tỷ hát hay như vậy,lúc nãy muội hỏi thế làthừa rồi.”
“Muội lại trêu ta rồi”
“Không, muội đâu có, muội nói thật đấy , muội thề” Bất Diệp giơ hai tay lên biểu thị lời thề của mình. Thực sự giọng hát của Phong Lữ vượt quá tiêu chuẩn cần thiết của cô , phải nói là quá hay.
Phong Lữ đỏ mặt, hai má ửng hồng trông rất dễ thương .
“Hôm nay , muội muốn tỉ đến đây là vì muốn dạy cho tỷ một kĩ thuật” Bất Diệp ra vẻ thần bí .
“Kĩ thuật ?”
“Đúng, đó là kĩ thuật thanh nhạc và nhận biết nốt nhạc”
“Nốt nhạc là cái gì ? “
“Từ từ rồi tỷ sẽ hiểu, muội sẽ dạy cho tỷ” Bất Diệp nháy mắt cười .
Bắt đầu từ hôm đó, cứ sáng sáng Phong Lữ lại đến phòng Bất Diệp để học thanh nhạcvà nốt nhạc. Tuy lúc đầu còn rất lúng túng, không hiểu rõ nhưng với tài trí tinh anh,dần dần Phong Lữ cũng bắt kịp được với nhịp điệu và có thể hiểu các nốt nhạc mà Bất Diệp viết ra trên giấy.Đồng thời, còn có thể hát được những nốt à ngay cả những người học thanh nhạc lâu năm cũng không làm được.
Sự biến chuyển này làm Bất Diệp không tránh khỏi kinh ngạc, có thể nói Phong Lữmang trong mình một tố chất âm nhạc thiên bẩm. Người bình thường phải mất 3 tháng để học thanh nhạc và 1 tháng để nắm được các nốt nhạc , nhưng Phong Lữchỉ cần có 10 ngày tất cả. Mọi việc diễn ra còn tốt hơn cả dự định của cô

Trong lúc đó, hàng ngày Phong Nguyệt và Phong Ngân đều được nhị phu nhân không tiếc tiền của thuê về không biết bao nhiêu là thầy dạy cầm,kì,thi,họa., bồi bổ chomọi thức ăn quý giá, đắt tiền. Người ngoài nhìn vào đều nhìn thấy dã tâm của nhị phu nhân, bà ta muốn một trong hai cô con gái của mình được trở thành vương phi, để có được quyền lực trong vương phủ. Riêng nhị phu nhân này, hàng ngày đều thấy Phong Lữ chỉ đến chỗ Bất Diệp chơi mà không chịu tập luyện thì mừng thầm trong lòng,ắt hẳnlà mình sẽ thắng đây……
Qua 10 ngày đầu, Phong Lữ đã thành thạo những điều Bất Diệp dạy ột cáchđáng khâm phục, hơn nữa lại còn tỏ ra khá thích thú với điều này, luyện tập hào hứng,say mê.
Riêng Bất Diệp cảm thấy thời cơ hành động đã đến bèn tìm gặp nghĩa mẫu.
“ Diệp nhi thỉnh an nghĩa mẫu”. Bất Diệp vừa nói vừa cúi đầu chào.
“ Ngồi xuống đây đi nào, có việc gì mà con đến tìm ta thế , ta nhớ hình như đây mới là lần thứ hai con bước ra khỏi cửa phòng phải không, sao không ra ngoài cho thoáng?”
“Dạ, con nghĩ là con nên để lần sau, bởi vì đã đến lúc chúng ta phải hành động rồi”
“Hả, sớm thế ư, chẳng phải con nói là sau 1 tháng ư”
“Tài năng của tỷ tỷ đã vượt qua dự định của con, nhưng đó mới chỉ là bước đầu, bước thứ 2 sẽ khó làm hơn, cho nên phải tiết kiệm càng nhiều thời gian càng tốt”
“Vậy giờ phải làm thế nào?”

“Nghĩa mẫu hãy bảo tỷ tỷ đến ở cạnh chỗ của con , đồng thời đuổi hết tất cả người làm quanh đó, để tạo khoảng cách từ chỗ ở của con đến chỗ ở của người khác dù xảy ra tiếng động lớn cỡ nào cũng không ai phát hiện ra.”
“Tại sao lại phải làm như vậy ?” Vân Ngọc Lộ thắc mắc .
“Để tránh người khác biết được , điều này là bí mật mà chỉ có tỷ tỷ của con và nghĩa mẫu mới có thể biết; chắc nghĩa mẫu cũng hiểu nhị phu nhân chứ “
“ Đúng, con nói đúng, Liễu Nhược (nhị phu nhân) rất nguy hiểm , mụ ta có thể làm bất cứ thứ gì vì quyền lưc kể cả hi sinh con gái mình, nếu mụ ta biết sẽ có hại cho Phong Lữ, ta hiểu , ta sẽ làm theo ý con”.
“Tạ ơn nghĩa mẫu” Bất Diệp nhoẻn miệng cười sung sướng, cô biết mình sắp phảisử dụng đến “thứ đó” rồi.
Theo mệnh lệnh của phu nhân , tất cả người làm trong khu vực Bất Diệp ở đều bị đuổi đi hết, và Phong Lữ cũng chuyển đến ở gần nơi ở của Bất Diệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận