Đọc xong dòng đầu tiên trong tờ giấy, sắc mặt Vũ Hàn hòa hoãn đi không ít, ánh mắt cũng bớt thâm trầm hơn, đặc biệt khi đọc đến dòng cuối cùng, khóe miệng còn không nhịn được nhếch lên một chút. Nữ nhân này, nàng đúng là không có lúc nào không làm cho hắn lo lắng cả. Cứ thế không một lời từ biệt mà trốn đi mất, nàng không biết làm như vậy sẽ khiến trái tim hắn rất đau sao ? Về sau phải trừng trị nàng một phen mới được.
“ Muốn bỏ trốn sao…?” Vũ Hàn hừ khẽ, đôi mắt không tự chủ nhíu lại. Diệp nhi, nàng thật là ngốc nghếch. Dung mạo nàng nổi bật như vậy, muốn trốn chạy cũng không có biện pháp. Chỉ cần hắn phát một lệnh truy nã, chỉ trong hai canh giờ sẽ có hàng trăm cấm vệ quân theo manh mối này mà tìm kiếm, đến lúc đó xem nàng chạy đằng nào. Cho dù nàng có cải trang đến cỡ nào, cũng không thể thay đổi được màu mắt của mình. Ở Lưu Vũ vương triều, đa số người dân đều mang màu mắt đen và xanh lam, các màu còn lại rất hiếm. Màu mắt của nàng nổi bật như vậy, không có cách che đậy, trừ phi nàng học được công phu không mở mắt cũng nhìn thấy đường. Muốn trốn khỏi hắn, không có cửa ! Cho dù là ngao du sơn thủy, hay là tìm hiểu tin tức đi chăng nữa, nàng cũng phải ở bên cạnh hắn !
“ Liệt Khâm, tìm người vẽ lại chân dung Diệp nhi và nha hoàn kia, sau đó dán lên tường thành, đồng thời phát lệnh truy nã khẩn cấp, bắt bằng được hai người đó về đây cho ta….” Vũ Hàn từ tốn nói, giọng điệu đều đều, nghe không vui không giận.
Liệt Khâm khựng lại một chút, nhìn kỹ vào tờ giấy trong tay Vũ Hàn, sắc mặt hơi tối lại, hắn chậm rãi liếc nhìn Phục Ảnh, nhưng lại thấy huynh đệ mình phũ phàng ngoảnh mặt sang nơi khác, hắn cắn rằng một cái, lên tiếng nhắc nhỏ :
“ Vương gia, còn vài dòng ở cuối nữa…” Hắn dám chắc Vương gia vì vui sướng nên đã quên mất không đọc mấy dòng cuối cùng rồi.
Vũ Hàn nghe vậy giật mình, hắn vội vàng đọc tiếp, chỉ trong chốc lát gương mặt anh tuấn đã sa sầm trở lại, thậm chí còn khủng khiếp hơn trước, phảng phất đậm thêm một tầng sát khí, rất đáng sợ. Bàn tay to lớn nắm lại thật chặt, các khớp xương nổi rõ mồn một, cả thân hình hắn hơi rung động. Hắn đang rất tức giận, rất rất tức giận, tức giận đến cực điểm ! Như núi lửa muốn phun trào vậy !
Phục Ảnh thấy vậy lại vuốt mồ hôi, khẽ nghiêng mình nhìn qua, hắn chỉ thấy trong tờ giấy viết như sau :
“ Vũ Hàn, ta đoán chàng đang ra lệnh cho Liệt Khâm đi tìm ta ? Vô ích thôi. Ta đã cải trang cả dung mạo lẫn màu mắt rồi. Về phương thức thì, suỵt, đây là bí mật. Cho dù hiện giờ chàng có phát lệnh truy nã ta đi chăng nữa, cũng không thể bắt ta lại đâu, huống hồ hiện giờ có lẽ ta đã ra khỏi thành rồi, phát lệnh tìm người sẽ chỉ làm cho chàng mất nhiều thời gian mà thôi. Hẹn gặp lại ở Tịch Phong hội, đến lúc đó đừng để ta thấy chàng đi với cô nương khác !”
Phục Ảnh tái mét mặt, hắn nhịn không được muốn giơ ngón cái với Bất Diệp. Diệp cô nương, ngươi quả nhiên lợi hại !