Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

“Thiên Vũ Xuyên Vân là kẻ điên, chuyện này có thể làm chấn động giang hồ phải không?, ha ha” Lão già cười như phá trời, quay sang nói với mấy tên còn lại. Bọn chúng cùng nhau cười phá lên.
Bất Diệp thấy tình hình trước mắt không tốt bèn từ từ chui ra khỏi chỗ trốn, len lén đi ra. Không ngờ đi được vào bước thì mắt mũi kèm nhèm dẫm phải một cành cây khô kêu “cạch” một cái.
Với thính lực của kẻ học võ, tất cả bọn người ở đó đều phát hiện có kẻ nào đó đang ẩn nấp quanh đây. Bọn chúng ngó đi ngó lại, đột nhiên một tên phát hiện được một bóng đen đang di chuyển trên phía tường sau lưng, vội hét lên đuổi theo: “Ngươi…đứng lại cho ta….”. Mấy tên khác thấy vậy cũng đuổi theo.
Bất Diệp cuống cuồng chạy, mắt mở to hết cỡ tìm chỗ chạy, miệng lẩm bẩm : “I don’t want to die, I don’t see anything….”. Mấy tên đằng sau không buông tha ( vì có hiểu gì đâu ), quyết đuổi theo tóm lấy Bất Diệp. “Trời ơi, làm gì bây giờ”. Bất Diệp nhắm mắt lại suy nghĩ..
Ngay lúc đó,một tên dùng khinh công bay lên chặn trước mặt Bất Diệp, mấy tên khác cũng bao vây cô. Vẻ mặt tên nào tên ấy đều như muốn giết chết Bất Diệp ngay tức khắc,
“ Ngươi là ai ? ” Lão già lúc nãy cầm chiếc quạt giấy trên tay phe phẩy, điệu bộ tỏ ra rất khinh người.
“……….” Bất Diệp không thèm trả lời.

“Tại sao ngươi lại ở đây ?” Lão già kia hỏi tiếp câu nữa nhưng đã hơi bực bội.
“………..” Bất Diệp vẫn như vậy, lặng thinh.
“Khốn khiếp, Sử đường chủ đang hỏi ngươi đấy, câm à” Tên đứng cạnh Bất Diệp nộ khí xung thiên, lấy tay hất mạnh chiếc mũ trên đầu Bất Diệp ra.
Ánh mắt tên đó đang từ giận dữ cực độ bỗng chuyển sang trạng thái đờ đẫn.
Mấy tên khác cũng vậy.
Chiếc mũ vải rơi xuống, làm hiện lên một tuyệt sắc mĩ nhân. Dưới ánh trăng sáng huyền ảo của màn đêm, làn da ngọc ngà của Bất Diệp dường như đang tỏa sáng. Mái tóc dài đen láy mềm mại, nhẹ nhàng bay bay trong giớ. Từng sợi, từng sợi. Khuôn mặt kiều diễm vô cùng hiện ra trên chiếc cổ kiêu hãnh. Đôi môi nhỏ xinh, hồng đào đang mím lại. Đôi mắt nãy giờ vẫn nhắm lại bỗng mở bừng ra , để lộ một màu hổ phách tuyệt đẹp. Cả thân tử y lay động trong gió, trông thật giống một phiêu diêu nữ tử.
“ Oa, là mỹ nhân, mỹ nhân” Mấy tên kia được chiêm ngưỡng sắc đẹp của Bất Diệp, miệng chảy ra thứ chất lỏng khả nghi, ánh mắt hiện lên dục vọng.
Chết tiệt ! Mặt cũng đã lộ rồi, chỉ sợ sau này ta muốn sống yên bình cũng không xong.Xem chừng bọn chúng là dân giang hồ, chắc phải có cả đám chứ không ít. Nếu chúng mà kéo cả đến cả thì coi như xong. Chỉ còn cách…..nhưng thời này…làm vậy được không? Bất Diệp phân vân, nhíu mày nghĩ.
“Ngươi làm gì ở đây ?” Sử Bá Thiên ngay lập tức bị ấn tượng bởi đôi mắt hổ phách của Bất Diệp nhưng không nhớ ra mình đã từng thấy qua đôi mắt này hay chưa .
“Không liên quan đến ngươi, để ta đi” Bất Diệp lạnh lùng nói, tiến người về phía trước, định vượt qua chúng.
“Chỉ sợ không dễ thế đâu” Sử Bá Thiên cười khẩy, tay ngăn Bất Diệp lại.

“Ta đã nói để ta đi, nếu không người chết sẽ là các ngươi” Ánh mắt Bất Diệp sắc lẹm lướt qua Sử Bá Thiên.
“Ngông cuồng, ngươi có bản lĩnh đó sao , giao nó cho các ngươi, xong việc thì giết đi”. Sử Bá Thiên nói xong xoay người bỏ đi.
Mấy tên còn lại ánh mắt tràn ngập lửa dục, nhìn chằm chằm vào nàng. Bất Diệp chỉ hận không thể móc mắt chúng ra ngay lập tức.
“Lại đây với ta nào tiểu mỹ nhân”. Tên giật mũ của Bất Diệp vô sỉ đưa tay lên định ôm lấy người Bất Diệp. Không may bị nàng né được. Nàng xoay người một cái, lấy chân trái làm trụ, tung người lên, chân phải tung một cú cước như trời giáng vào bụng tên kia.
“Cút, hạng bẩn thỉu như ngươi không xứng để chạm vào ta”.
“Tứ đệ, đệ có sao không ?” Mấy tên còn lại thấy anh em mình bị đá ngã thì vội vàng chạy đến đỡ lấy.
“Không sao… ư…ưm” Tên kia dính một phát cước, ngã dúi ngã dụi xuống, ngoài miệng thì nói không sao nhưng kì thực lục phủ ngũ tạng hắn giờ như muốn rời ra. Uy lực của cú đá vừa nãy thật khủng khiếp.

Bất Diệp đương nhiên biết hắn đang cố chịu đau. Chiêu vừa rồi là một trong những đòn hiểm của Taekwondo, bị cấm sử dụng trong thi đấu. Lực sát thương nó tạo ra có thể khiến nạn nhân gãy ít nhất là mấy cái xương sườn. Trúng chiêu đó rồi mà vẫn chưa đo ván, ta thật khâm phục ngươi. Bất Diệp nở nụ cười tự mãn.
Sử Bá Thiên khẽ nhíu mày. Nha đầu thối này cũng biết chút ít võ công đấy, nhưng không đủ để chạy thoát đâu. “Giết nó đi”
Cả đám người bao vây Bất Diệp lại. Tên nào tên nấy cầm chắc vũ khí của mình, vẻ mặt đằng đằng sát khí, lao vào Bất Diệp như muốn xé xác nàng “Aaaaaaaaa”
Biết rằng mình không thể thoát được, Bất Diệp nhanh chóng đặt ngón tay lên chiếc nhẫn Ruby ,gọi tên một thứ. Trên mặt nhẫn, ánh sáng đỏ nhạt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
Ngay giây phút đó, Sử Bá Thiên đã mắc một sai lầm chết người…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận