Trên thân thể vị nam tử này, Bất Diệp phát hiện ra khí tức của một người rất quen thuộc với nàng, đó là một loại khí tức khiến cho người khác cảm thấy hắn rất nho nhã, rất lịch sự, khiến người ta có thiện cảm với hắn ngay từ lần gặp đầu tiên, đồng thời muốn kết thân với hắn. Ông ngoại của nàng – Đàm Kim cũng có loại khí tức này.
Chậm rãi ổn định lại tâm thần, Bất Diệp khẽ liếc nhìn nam tử với bộ dạng thê thảm này, nàng chắc chắn hắn sẽ không thể gây ra cho bản thân bất cứ phiền toái nào. Dù sao, không có lòng hại người cũng phải có lòng đề phòng người. Cộng thêm thái độ nho nhã của hắn, đủ để ấn tượng đầu tiên về hắn trong nàng dừng ở mức trưng, lúc này hai đầu mày thanh tú mới chịu dãn ra, nhưng thanh âm lạnh nhạt của nàng lại vang lên, vô cùng bình tĩnh :
“ Có thể ngươi sẽ không quan tâm…nhưng khi còn nhỏ. cô bé đã phải trải qua một khoảnh khắc rất đáng sợ. Những kí ức đen tối đó đã làm cô bé mất đi toàn bộ trí nhớ …”
Ngừng một chút, Bất Diệp khẽ quan sát ánh mắt nam tử lạ mặt, thấy hắn vẫn chăm chú lắng nghe, biểu hiện rất thành thật, nàng mới hài lòng nói tiếp :
“…Nhưng bất cứ khi nào nhìn thấy máu tươi, cô bé sẽ lại xuất hiện tình trạng tương tự. Như ngươi đã thấy, cho dù có cố gắng chạm vào người nàng, sẽ chỉ càng làm cho nàng thêm sợ hãi mà thôi…”
Nhìn Nhu nhi co ro vào một góc, bờ vai nhỏ bé không ngừng run rẩy, tiếng khóc nức nở vang lên, Bất Diệp cảm thấy rất đau lòng. Nàng thật sự rất muốn đi qua đó giúp cô bé tỉnh táo lại. Bộ dạng này của Nhu nhi là thứ nàng không muốn nhìn thấy nhất.
Nhưng lần này nàng không thể lại dùng biện pháp của lần trước, nếu tác động quá mạnh vào cô bé, rất có thể sẽ xảy ra bất trắc. Ai dám đảm bảo cô bé sẽ tỉnh táo trở lại ? Ngộ nhỡ biến thành người ngu ngốc…Đến lúc đó, Bất Diệp sẽ tự trách chính mình. Cho nên nàng chỉ có thể đứng đây nhìn, đồng thời nghĩ xem có biện pháp nào hữu hiệu khác hay không. Nàng không trách nam tử này, bởi vì dù sớm hay muộn, nếu Nhu nhi đã muốn đi theo nàng, cô bé chắc chắn sẽ phải nhìn thấy máu.
Nam tử khẽ giật mình, hắn không ngờ cô gái gầy yếu vừa đỡ hắn lại có bệnh trạng như vậy, hắn suy nghĩ một chút rồi cẩn thận lấy từ trong ngực áo ra một xếp kim châm.
“ Ngươi biết y thuật ?” Bất Diệp ngạc nhiên. Nếu hắn biết y thuật, sẽ không ngu ngốc để bản thân mình ra nông nỗi này. Trừ phi, đối thủ của hắn quá mạnh, hoặc hắn đã bị rất nhiều người truy sát. Nếu đúng, thân phận của người này không hề nhỏ.
“….Tam ca của ta biết chút y thuật, huynh ấy là một thầy thuốc, ta học được của huynh ấy chút tài nghệ…” Nói xong câu này, nam tử lạ mặt khẽ cười nhẹ, hắn chẳng biết tại sao khi vừa mới gặp mặt, hắn đã nói ra chuyện này với vị cô nương kia. Dù rằng hắn đang bị rất nhiều người truy sát, nhưng trong lòng hắn không hề lo lắng và bất an chút nào.
Từ trên người nàng, hắn không thấy được hơi thở tử vong vờn quanh, tuy rằng khí tức của nàng không thanh khiết bằng vị cô nương gầy yếu trước mặt, nhưng vẫn trong sạch hơn rất nhiều những kẻ mà hắn đã gặp qua.
Hắn có thể khẳng định, nàng không có ác ý.
Thở nhẹ một hơi, Bất Diệp hỏi tiếp :
“ Ngươi muốn làm gì ?”
Không nhiều lời, nam tử lạ mặt lập tức lên tiếng : “Giúp nàng ấy ổn định lại tâm trí một chút, hoặc tốt hơn là ngủ một giấc. Cô nương hãy giữ nàng lại giúp ta.”