Hắc kiếm trên tay Bất Diệp nhanh như tia chớp chém xuống, lực đạo khủng bố vô cùng, tên thuộc hạ đi trước bất ngờ bị tập kích, cơ bản không kịp phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi kiếm lạnh lẽo cứa qua cổ mình. Cho đến khi chết, hắn vẫn không hiểu vì sao mình lại bị giết.
“Phụt…” Dòng máu đỏ tươi bắn lên trong không trung, dính vào cả gương mặt Bất Diệp, nàng bất giác nhíu mày. Tên thuộc hạ gục xuống, đôi mắt hắn vẫn trợn trừng như không thể tin được điều vừa xảy ra.
Cùng lúc đó, Mặc Vân cũng vung lưỡi kiếm lên, thanh kiếm dưới tay hắn như một làn gió rét lạnh mùa đông, trong không gian vang lên âm thanh vun vút ghê sợ. Một tia máu bắn lên. Mặc Vân đã dễ dàng lấy đi mạng sống tên thuộc hạ còn lại.
Tên thủ lĩnh biến sắc, mày đậm nhíu lại, tuy bất ngờ nhưng hắn vẫn không mất bình tĩnh, hắn nhanh chóng rút trường kiếm ra, quát lên :
“ Các ngươi là ai ? Vì sao lại giết người của ta ?”
Bất Diệp cắn răng một cái, cố gắng ngăn cho cơn buồn nôn không trào lên cổ họng. Mùi máu tươi tanh tưởi này, vẫn là thứ mùi khiến nàng khó chịu nhất.
Bất Diệp không hối hận vì đã ra tay, vì nàng biết, nếu nàng không giết bọn chúng, vậy người chết sẽ là nàng.
Thấy Bất Diệp không trả lời, tên thủ lĩnh mắng thầm một tiếng, hắn quay đầu chạy thật nhanh. Hắn không phải là kẻ ngu ngốc, tuy rằng hắn võ công không dưới hai kẻ này, nhưng hiện tại hắn chỉ có một mình, nếu chiến đấu ắt sẽ rơi vào thế hạ phong. Mà lúc đó thì không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra. Hắn sẽ không làm chuyện gì nếu không biết chắc chắn. Hắn không muốn đánh cược mạng sống của mình.
Mạng sống chỉ có một, còn sống mới là chuyện trọng yếu nhất, quản gì lòng tự trọng.
“ Muốn chạy ?” Bất Diệp cười lạnh, nàng lập tức đuổi theo, vận lực chém một nhát về phía tên thủ lĩnh. Nếu để tên thủ lĩnh này chạy khỏi đây, sau này chắc chắn bọn họ sẽ bị truy sát không ngừng nghỉ. Bất Diệp không muốn việc này xảy ra, nàng muốn nó phải chấm dứt.
Mặc Vân cũng đuổi theo, nhưng tốc độ của hắn chậm hơn nhiều so với Bất Diệp, hắn thầm cắn răng, lúc này vết thương của hắn lại bắt đầu rách miệng, dưới lớp y phục rách nát lại xuất hiện những vết màu đỏ lấm tấm. Mặc Vân lắc mạnh đầu, hắn cần phải tỉnh táo.
Bất Diệp cùng tên thủ lĩnh giao đấu, tên thủ lĩnh liên tục rơi vào thế hạ phong, thấy kiếm pháp của Bất Diệp quỷ dị khó lường, tên thủ lĩnh lại càng căm hận hơn. Vốn dĩ hắn chỉ muốn tìm Mặc Vân, nhưng không ngờ hai người này từ đâu chui ra lại ngáng đường hắn, hơn nữa còn giết đi 2 thuộc hạ cuối cùng của hắn, giờ lại còn muốn giết cả hắn, hắn căm hận hai kẻ này ! Hắn muốn giết chết tất cả !
Nỗi tức giận bùng phát khiến cho những đường kiếm của tên thủ lĩnh trở nên đầy uy lực. Bất Diệp nhíu mày, nàng cắn răng chống lại. Tên này quả không hổ danh là thủ lĩnh, kiếm pháp rất vượt trội, gần như không có sơ hở, nàng chỉ có thể đánh ngang tay với hắn chứ không thể giết chết hắn. Mặc Vân, bây giờ ngươi đang làm cái quỷ gì vậy ? Còn không mau tới giúp ?
Bất Diệp vừa mới nghĩ như vậy, Mặc Vân từ đằng sau cũng đã nhảy vào tham chiến. Có Mặc Vân làm phân tán sự chú ý của tên thủ lĩnh, Bất Diệp có cơ hội công kích vào yếu điểm của hắn. Công kích vào yếu điểm của đối phương là sở trường của nàn. Phút chốc, trên thân thể tên thủ lĩnh đã xuất hiện thêm mấy nhát kiếm, sắc mặt hắn tái nhợt, thổ huyết trầm trọng, thế trận nghiêng hẳn về phía hai người Bất Diệp, Mặc Vân.
Tên thủ lĩnh ánh mắt rực lửa hận nhìn về phía hai người, đôi mắt hắn dường như có thể thiêu rụi được mọi thứ. Hắn không cam lòng, hắn không cam lòng chết đi như vậy, hắn là một trong thập đại đường chủ của Lăng Nguyệt giáo, võ công của hắn đủ cho hắn tunh hoành giang hồ, bất cứ ai gặp hắn cũng đều phải cung kính kinh sợ. Hắn không thể chết vô ích như thế này được !
Trong cơn hoảng loạn, tên thủ lĩnh bất chợt nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang nấp gần đó, hai mắt hắn nổi lên ý nghĩ âm độc, hắn lập tức vùng thoát khỏi đường kiếm của Bất Diệp, Mặc Vân, bất chấp thân thể đang bị thương, hắn phi thân về phía trước, vung trảo thủ lên bắt lây thân ảnh nhỏ bé kia, lạnh lùng kề thanh kiếm sáng chói vào chiếc cổ thanh mảnh của cô bé.
“A…” Một thanh âm trong trẻo nhưng đầy sợ hãi vang lên. Đúng, đó là Nhu nhi.
“ Nhu nhi…” Bất Diệp hét lên, sắc mặt nàng tái nhợt, khóe miệng rỉ máu, cái con bé ngốc này, nàng đã nói phải nấp thật sâu rồi cơ mà. Bất Diệp lập tức phi thân về phía trước, trường kiếm trong tay chưa lúc nào buông lơi.
Mặc Vân cũng biến sắc, hắn thầm tự trách bản thân không bảo vệ cho Nhu nhi cẩn thận, để xảy ra việc này, ánh mắt hắn lóe lên sát khí, nếu tên sát thủ này dám làm Nhu nhi bị thương, hắn và cả Lăng Nguyệt giáo đều phải chôn cùng.
“ Không được tiến tới thêm ! Lùi lại !” Tên thủ lĩnh rống lên, hắn ghì chặt thanh kiếm vào cổ Nhu nhi, lưỡi kiếm sắc nhọn lập tức cứa vào da thịt cô bé, máu tươi chảy ra từng giọt, chỉ trong chốc lát đã thấm ướt cổ áo, Nhu nhi dù sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn không chút hoảng loạn, bàn tay cô bé nắm chặt lại.
Bất Diệp nắm chặt quyền đầu, nàng chằm chằm vào tên thủ lĩnh, cắn răng một cái, nàng lùi lại.