Mặc Vân nhìn cổ áo Nhu nhi đã ướt đẫm máu tươi, sắc mặt nàng lại càng tái nhợt yếu đuối, trong lòng hắn nhói lên đau đớn, hai mắt hắn bốc hỏa nhìn tên thủ lĩnh, chỉ hận không thể chém hắn thành hai nửa, Mặc Vân nghiến răng ken két, hận ý lùi lại một bước.
Tên thủ lĩnh cười gằn một tiếng, xem chừng rất vừa lòng biểu hiện lúc này của hai người. Đặc biệt là Mặc Vân. Biểu hiện của hắn làm cho tên thủ lĩnh cảm thấy con tin hắn nắm trong tay rất có giá trị. Nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao hai kẻ võ công đầy mình này lại nhất quyết muốn giết hắn. Hắn cũng không nhớ mình đã từng đắc tội với hai kẻ này chưa. Hắn đã giết quá nhiều người, căn bản không thể nhớ hết. Tên thủ lĩnh khàn khàn lên giọng :
“Hai người các ngươi vì sao muốn giết ta ?”
Bất Diệp không lên tiếng, nàng chỉ nhìn chằm chằm tên thủ lĩnh, sau đó lại nhìn đến Nhu nhi. Sắc mặt Bất Diệp vô cùng không tốt.
Làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ? Đều là tại nàng, nếu sớm biết thế này nàng đã không mang Nhu nhi theo, để bây giờ cô bé bị bắt làm con tin, nàng rất hối hận, nàng không nên tùy hứng như thế !
Bất Diệp nheo mắt lại, nàng phải bình tĩnh !
Ý.. Một tia sáng lóe lên trong mắt Bất Diệp…
Nàng tinh mắt phát hiện ra ngón tay Nhu nhi đang cử động rất khẽ, dường như đang theo một nhịp điệu nào đó. Tựa hồ như….một loại ám hiệu.
Chỉ trong giây lát, nàng đã hiểu Nhu nhi muốn nói gì, ánh mắt Bất Diệp sáng lên nhè nhẹ, nàng khẽ nhếch khóe miệng.
Nhưng Mặc Vân lại không hiểu điều đó, hắn rất lo lắng cho Nhu nhi, lòng hắn gấp muốn chết, hắn tự trách mình đã không bảo hộ Nhu nhi chu đáo. Mặc Vân cắn răng, tâm hắn rối bời, thậm chí thấy tên thủ lĩnh kia hỏi vậy, hắn cũng không thấy thắc mắc. Hắn không biết hiện tại hắn đang đeo mặt nạ do Bất Diệp cấp cho, thấy tên thủ lĩnh không nhận ra mình, Mặc Vân cười lạnh, nụ cười có chút khinh bỉ cùng chán ghét, hắn đáp lại :
“ Thế nào, ta không phải là người ngươi muốn truy sát hay sao ?”
Tên thủ lĩnh nghe thấy vậy chợt sững người, cánh tay hắn khẽ lỏng ra một chút, Nhu nhi chớp ngay thời cơ này, cánh tay cô bé nhanh như thiểm điệm cầm con dao bạc đâm thẳng vào vùng bụng tên thủ lĩnh. “Phập” Thanh đoản kiếm sắc bén đã cắm thẳng trên bụng tên thủ lĩnh. Tay Nhu nhi chốc lát đã dính đầy máu.
Tên thủ lĩnh bắn người về phía sau, hắn đẩy Nhu nhi ra, đôi mắt đục ngầu đầy vẻ bất ngờ, hắn không thể tin là mình lại bị đâm như vậy, đến khi một cơn đau như cắt truyền từ phía bụng lên, máu đỏ thấm ướt áo hắn, tên thủ lĩnh mới cắn răng một cái, tay hắn vung mạnh lên, kiếm sắc chém xuống, sớm muộn gì cũng chết, hắn phải lôi theo con nha đầu này : “Mẹ kiếp, ngươi chết đi !”
“ Không !! ” Mặc Vân gầm lên, hắn phi thân về phía trước, kiếm trong tay cũng điên cuồng chém xuống.
Nhu nhi bị tên thủ lĩnh đẩy nên ngã sấp xuống, đầu cô bé đập mạnh xuống nền đá, một cơn chuếch choáng khiến cô bé không thể nhấc chân lên chạy kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm đang từ từ chém xuống người mình.
Nhu nhi tuyệt không sợ chết, nhưng lúc này cô bé chưa muốn chết, trước lúc tìm được người đó, người thân duy nhất của cô bé, Nhu nhi chưa muốn chết..
“Tiểu thư !!” Nhu nhi hét lên.
“Keng” Không biết từ đâu, một đạo kiếm khí mạnh như vũ bão đánh bật thanh kiếm đang chém xuống Nhu nhi về phía khác, tiếp theo đó là một kiếm chém đứt cánh tay tên thủ lĩnh, máu tươi bắn lên tung tóe, tên thủ lĩnh hét lên thảm thiết, hắn ôm chặt lấy cánh tay đầy máu của mình, trợn mắt trắng, thần sắc đầy sợ hãi, hắn vừa nhìn thấy gì, hắn vừa nhìn thấy gì ?
Kiếm khí hóa hình ! Trời ơi, không ngờ là kiếm khí hóa hình ! Cảnh giới mà bất kì kiếm khách nào cũng muốn đạt được !
Ai vừa tạo ra đạo kiếm khí đó ? Ai vừa chém đứt cánh tay hắn ?
Nhưng tên thủ lĩnh không thắc mắc được lâu, Mặc Vân đã xuyên thẳng thanh kiếm đang cầm trên tay qua bụng hắn, tên thủ lĩnh khuỵu xuống, chết ngay lập tức. Ngay cả đến khi chết, hắn vẫn không tìm được câu trả lời.
Bất Diệp hơi thở dồn dập, sắc mặt tái nhợt, tay run run, nếu nàng ra tay chậm chút nữa, không, nếu nàng không thể chém ra đạo kiếm khí đó, Nhu nhi đã chết rồi. Bất Diệp ngồi sụp xuống, cố gắng hết sức bình tâm lại, ngay lúc nàng định bước đến chân đến chỗ Nhu nhi thì đã thấy ngay cảnh khiến nàng cười tủm tỉm.
Mặc Vân vội vàng vứt bỏ thanh kiếm trong tay, hắn lao đến chỗ Nhu nhi, mạnh mẽ ôm cô bé vào lòng, siết hai tay thật chặt, hắn run run nói :
“ Nàng không sao, cảm ơn ông trời, nàng không sao ! Nàng làm ta lo muốn chết ! Nếu chậm chút nữa, nếu chậm một chút nữa…” Mặc Vân không dám nghĩ tới điều đó. Tay hắn ôm Nhu nhi run rẩy.