Mặc Vân bất giác cười khổ, hắn sao lại không hiểu được ý trêu tức trong đôi mắt Bất Diệp, nhưng hắn biết làm gì cơ chứ, nàng là chủ tử của Nhu nhi, hắn chẳng lẽ lại dám nổi giận với nàng, hơn nữa nàng còn đã cứu mạng hắn, nếu hắn nổi giận với nàng chẳng phải là quá không biết điều sao ? Cho dù bỏ qua lúc này, nhưng nếu Bất Diệp cứ đứng ở giữa cản trở hắn và Nhu nhi thì…hắn không biết mình có thể kiềm chế được hay không nữa..
Có điều, hình như hắn chưa từng làm điều gì đắc tội với Bất Diệp mà.
Mặc Vân miễn cưỡng cười một tiếng, hắn đúng là có hơi e ngại Bất Diệp. Chỉ riêng việc kiếm khí hóa hình vừa nãy, đã đủ để hắn không dám động vào nàng rồi. Phải biết rằng chỉ có những bậc tông sư về kiếm thuật mới có thể xuất ra kiếm khí hóa hình, cô nương này mới bao nhiêu tuổi chứ ?
“..Giờ kẻ thủ của ngươi đã chết, vết thương cũng đã khá hơn, chúng ta cũng nên chia tay ở đây được rồi. Cảm phiền ngươi tránh ra một bên..” Bất Diệp lạnh lùng nói, không thèm để ý đến biểu tình khổ sở của Mặc Vân, cứ thế nắm tay Nhu nhi dắt đi. Hừ, muốn ta làm bà mối, còn khuya. Tứ huynh của ngươi chèn ép ta, vậy giờ ta chèn ép ngươi ! Muốn trách thì trách huynh đệ của ngươi ấy !
“..A..Cô nương chờ đã…!” Mặc Vân vội vàng đuổi theo, nắm lấy vai Bất Diệp.
“Hừ !” Bất Diệp hừ lạnh một tiếng, Mặc Vân lập tức giật mình buông ra.
Hắn đúng là ngốc mà, Nhu nhi đứng ngay bên cạnh, hắn lại dám nắm vai Bất Diệp, chẳng phải sẽ làm cho Nhu nhi hiểu lầm sao ?
“ Nhu nhi, ta, ta không phải có ý này…”
Nhu nhi khẽ cười nhẹ, nàng đương nhiên biết Mặc Vân không có ý gì với tiểu thư, chỉ là biểu tình của Mặc Vân quá gâp gáp, gấp đến độ lắp bắp, khiến Nhu nhi rất vui.
Bất Diệp hoài nghi nhìn Mặc Vân, đây có thật là cái tên được mệnh danh thiên hạ đệ nhất quân sư hay không ? Sao có thể lúc nào cũng nói lắp như vậy ?
“..Hừ, Nhu nhi là để cho ngươi gọi tự do như vậy hả, anh bạn trẻ, nên biết điều một chút, chúng ta còn có việc gấp, ngươi không nên cản trở chúng ta..” Bất Diệp dù miệng nói muốn đi nhưng nàng lại vẫn cứ đứng yên tại chỗ. Quả thật rất kỳ quái.
“Vậy…phải gọi nàng là gì ?” Mặc Vân đang nhẫn nại, hắn không thể tiến tới thêm, nếu Bất Diệp trở mặt với hắn thì hắn chỉ có thể xuống dưới địa phủ gặp Diêm Vương. Vì một ngày mai có thể sánh đôi với Nhu nhi, hắn chỉ có thể nhẫn nại. Với lại, hắn cũng biết nếu tên của Nhu nhi chỉ có một chữ Nhu thì chắc chắn nàng là gia nhân của Bất Diệp. Tên một chữ chính là cách đặt tên biểu hiện thân phận người hầu.
“…Hừm…ngươi có thể gọi nàng là…Trang Nhu..Ừm, đúng rồi, Tang Nhu chính là tên của nàng…” Bất Diệp nheo mắt lại, nàng cố nghĩ ra một cái tên thật hay, nhưng đáng tiếc, về phương diện này Bất Diệp tuyệt không có năng khiếu.
Bất Diệp đã muốn cho Trang Nhu một cái tên mới từ lâu, nhưng đến nay mới có thể làm được
Trang Nhu quay đầu nhìn Bất Diệp, hai mắt rưng rưng, nàng sao có thể không hiểu ý của tiểu thư chứ, vì thế lại càng cảm động. Từ bỏ cái tên một chữ, cũng chính là từ bỏ thân phận người hầu. Nàng đã chính thức trở thành một người độc lập, không là người hầu của bất kì ai. Nhưng Trang Nhu tự nhủ trong lòng, đối với nàng, tiểu thư mãi mãi là chủ nhân duy nhất.
“ Trang Nhu…Trang Nhu..” Mặc Vân lặp đi lặp lại cái tên này, tựa hồ như hắn muốn khắc ghi nó vào trong lòng..
“ Ài, không dây dưa với ngươi nữa, chúng ta còn có việc gấp, Trang Nhu đi thôi..” Bất Diệp cất hai thanh kiếm vào hộp rồi nói với Trang Nhu, thời gian là vàng, không thể để phí phạm hơn nữa.
“ Ấy ấy, hai người định đi đâu vậy ?” Mặc Vân lập tức vận dụng võ công “mặt dày vô sỉ” thắc mắc hỏi Bất Diệp. Hắn không thể buông tha hai người này được, nếu giờ để hai người đi mất, thiên hạ rộng lớn, hắn biết đi đâu mà tìm ? Vì vậy, cho dù có phải mặt dày một chút, đối với hắn cũng không là gì ! Dù sao đã là thiên hạ đệ nhất quân sư mà mặt không dày một chút thì sao có thể thành đại nghiệp !
Bất Diệp đang định ngắt lời thì Trang Nhu ở một bên đã lên tiếng trước : “ Vân..Vân ca…Chúng ta đi tới Tịch Phong hội..” Hiển nhiên là Trang Nhu cũng không muốn chào tạm biệt Mặc Vân lúc này.