Thời gian ở tại phủ của Vũ Hàn, Bất Diệp đã học được cách vận dụng khí tức của mình từ Liệt Khâm, tuy rằng nội công của nàng vẫn còn rất yếu, nhưng ngay cả Liệt Khâm cũng không hiểu vì sao khí tức của nàng lại đáng sợ như vậy.
Lập tức, khí tức bức người vừa nãy vây quanh ba người đã biến mất.
“Nữ nhân này là một cao thủ !” Trong đầu những kẻ đang nhìn chằm chằm vào ba người Bất Diệp đều hiện lên suy nghĩ này.
Lúc đầu bọn chúng cũng chỉ muốn thử ba người một chút, nếu là kẻ yếu thì tiện tay ột chút giáo huấn, dù sao phần lớn những kẻ dám đặt chân đến thành Lĩnh Khiết lúc này, đều là muốn tham dự vào Tịch Phong hội, thực lực yếu kém lại muốn xem trò vui, khẳng định là muốn chết. Nhưng không ngờ hôm nay lại đá trúng phải thiết bản, bọn chúng có thể không để ý đến nam tử sắc mặt nhợt nhạt và nữ tử yếu đuối kia, nhưng không thể giả vờ như không nhìn thấy nữ nhân có sát khí ngút trời này.
Lăn lội trong giang hồ nhiều năm, đa số những kẻ này đều có trực giác rất nhạy bén, thứ trực giác này tuy mơ hồ nhưng lại đóng một vai trò rất quan trọng, trong giờ phút sinh tử, đôi khi nó lại là thứ cứu mạng họ.
Nữ nhân lạnh lùng kia mang đến cho bọn họ một cảm giác bị áp bức, nàng rất nguy hiểm !
Những người này đều biết khó mà lui, không tiếp tục dùng khí tức để chèn ép ba người nữa, đùa sao, còn muốn động đến một cao thủ như vậy, bọn họn vẫn còn cảm thấy mình sống chưa đủ, không muốn chết sớm.
Mặc dù đa phần những người của môn phái trung lưu đã thu khí tức bức người lại, nhưng những người của các môn phái thượng lưu thì lại không hẳn vậy, họ vẫn chăm chú quan sát ba người, tựa hồ như đang muốn kiểm tra thân phận của họ, muốn biết họ là người của môn phái nào để nghĩ biện pháp đối phó, hoặc giả không phải thì còn nghĩ cách để chiêu dụ.
Mặc Vân thở ra một hơi, hắn liếc nhìn về phía Bất Diệp, thầm cảm thán mắt nhìn người của mình khẳng định là có vấn đề rồi, không ngờ mấy lần hắn còn có ý định đối chọi với nàng, quả thực là muốn chết, sát khí khủng khiếp như vậy, không phải ai cũng có thể đạt tới.
Muốn có sát khí, không nhất thiết là phải giết người, có rất nhiều cao thủ mặc dù cả đời giết rất ít người, nhưng họ lại có sát khí rất mạnh, gần như chỉ cần dùng sát khí thôi đã bức cho đối thủ điên lên rồi. Sát khí của Bất Duyệt là sự pha trộn giữa khí tức lạnh lẽo và mùi vị huyết tinh. Mùi vị huyết tinh thì Mặc Vân có thể hiểu, nàng đã giết qua nhiều người, nhưng khí tức lạnh lẽo lạ lùng kia đến từ đâu, Mặc Vân cũng không biết nữa.
“ Ba vị, không biết ba vị có cần trông ngựa hay không ?” Một tên tiểu nhị không sợ chết dũng cảm chạy ra hỏi, nói cái gì chứ, đã làm ăn ở nơi như thế này thì cần phải có dũng khí, nếu cứ sợ rắn sợ rết thì có thể làm được gì, hơn nữa, theo hắn thấy, ba người này cũng không phải loại người cứ phật ý là giết, tuy chỉ là tiểu nhị nhưng hắn rất tin vào con mắt của mình.
“ Được. Hai con ngựa này giao cho ngươi, trông nom cho cẩn thận.” Bất Diệp gật đầu, dù sao sắp tới nàng cũng không sử dụng đến ngựa, vì vậy liền tiện tay ném cho tiểu nhị một thỏi bạc, tên tiểu nhị vội vàng đón lấy thỏi bạc, hai mắt lập tức sáng ngời, quả nhiên là người có tiền a.
“Vâng, vâng, ba vị mời đi theo tiểu nhân…” Tiểu nhị vội vàng dẫn ba người vào khách điếm, không quên giới thiệu phòng luôn cho họ, Bất Diệp đi đường đã lâu nên cũng cảm thấy mệt, nàng gật đầu đồng ý, tuy nhiên lại chỉ thuê hai phòng, mặc dù ngân lượng trong túi thì còn đầy, thật chẳng hiểu vì sao. Mặc Vân một phòng, còn Trang Nhu, tất nhiên là ở cùng với nàng rồi.
…
Sau khi ba người Bất Diệp yên ổn trong phòng trọ, tại một tửu lâu cách đó không xa, có năm nữ nhân đang ngồi nói chuyện với nhau.
Năm nữ nhân này không người nào không xinh đẹp, nhưng khí tức mỗi người tỏa ra lại rất khác nhau. Họ ở cùng một chỗ không ngờ lại tạo ra một cảm giác rất kỳ lạ, tựa như một thế giới khác biệt mà người khác không thể đặt chân đến, khiến người ta vừa muốn đến gần lại vừa sợ hãi tránh xa.
Đây chính là năm nữ sát thủ đứng đầu Cửu Liên Hỏa Hội. Bọn họ đã khởi hành cách đây 9 ngày, sau một chặng đường dài mới đặt chân được đến thành Lĩnh Khiết, tuy rằng trên đường đi không gặp phải bất lợi nào, nhưng vì để tránh tai mắt của kẻ thù, họ buộc phải cẩn thận giữ kín hành tung.
Song Như không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, nàng bèn lên tiếng nói :