Mấy người đều đồng loạt gật đầu.
Lăng Tâm như chợt nghĩ ra điều gì, nàng do dự một chút, không biết có nên nói ra hay không, nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm lòng được, nàng chậm rãi buông ra một câu :
“ Các ngươi có nhớ ? Năm đó, Hàn tỷ còn có một nữ nhi hay không ?...”
Vừa nghe Lăng Tâm nói vậy, Giai Ngân khựng lại, nàng nhíu mày, thần sắc trên khuôn mặt nhanh chóng suy chuyển, vốn dĩ luôn tươi cười điềm đạm thì nay lại trở nên trầm mặc suy tư, nàng có chút thở dài, ảo não :
“ Tâm nhi, ta biết muội đang nghĩ gì, nhưng sau này đừng nhắc đến chuyện đó nữa…Không thể nào có việc đó xảy ra..Nữ nhi của Hàn tỷ năm đó đã rơi xuống dưới Đỉnh Thanh vực rồi, chính mắt ta đã nhìn thấy, người trưởng thành rơi xuống đó cho dù không chết cũng sẽ tàn phế, chứ đừng nói đến một tiểu hài tử 2 tuổi…”
“ Ngân tỷ, nếu hài từ đó còn sống, chắc hẳn cũng sẽ cùng độ tuổi với cô bé vừa nãy. Hơn nữa, một khi trực tiếp nhiễm phải Ngân Hàn độc, khí tức trong người phải lạnh đến thấu xương. Nhưng cô bé kia lại không như vậy, dám chắc không phải là do trực tiếp nhiễm…” Lăng Tâm nhẹ nhàng nói, nàng cũng không dám chắc nên không thể khẳng định được việc này. Dù sao chuyện này cũng rất khó tin.
“Ngươi đang muốn nói, cô bé kia…có thể là nữ nhi của Hàn tỷ ?” Song Như nuốt nuốt nước miếng, nàng cẩn thận nói. Nếu nữ nhi của Tiêu Diêu Nhược Hàn còn sống, thì đó quả thật là một chuyện rất đáng mừng.
“Không biết, ta chỉ có thể nói một điều thôi, Ngân Hàn độc chỉ có thể lây nhiễm qua hai cách, một là trực tiếp nuốt Ngân Hàn thảo vào bụng, hai là…” Lăng Tâm nhu nhu thái dương, nàng cảm thấy dường như chuyện này có gì đó không đúng, dường như bản thân đã bỏ sót một thứ gì đó rất quan trọng.
“…Ngân Hàn độc không lây qua máu như những loại độc khác, cho nên cho dù có dính máu của họ, cũng sẽ không bị ảnh hưởng, người nhiễm độc chỉ truyền một phần chất độc cho đời sau của họ mà thôi…” Tuyệt Ánh tiếp lời, giọng nói bất giác có phần run rẩy, đúng rồi, tại sao nàng lại có thể quên mất chuyện quan trọng này.
Giai Ngân không nói gì, nàng trầm tư nghĩ ngợi, trong năm người ở đây, võ công của nàng là lợi hại nhất, đương nhiên cũng chính là thủ lĩnh, nàng chưa lên tiếng, bốn người kia cũng không tiện đặt lời trước.
Hồi lâu, Giai Ngân rốt cuộc thở dài một hơi, nàng đặt chén trà bạch ngọc xuống chiếc bàn gỗ, bước đến gần khung cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn vào tửu điếm nơi Bất Diệp vừa bước vào, truyền lời :
”Chỉ cần ông trời cho ta một tia hy vọng, thì ta cũng sẽ nỗ lực nắm lấy…Nếu quả thật cô bé kia là nữ nhi của Hàn tỷ, vậy chúng ta tuyệt đối không thể để nàng đến gần khu vực của Lăng Nguyệt giáo và Ngưng Hòa Các. Có thể lão già Khương Điền Thái không biết về Ngân Hàn độc, nhưng tên Lệ Vô Ưu kia thì chắc chắn biết rõ. Lệ Vô Ưu rất thông minh, nếu hắn biết được sự tồn tại của cô bé, hắn sẽ không từ mọi thủ đoạn để cướp lấy.”
“ May mắn trong khu vực này chỉ có người của chúng ta, nếu không thì rắc rối to rồi !” Lạc Bích vỗ ngực thở phào. Nếu Lệ Vô Ưu phát hiện ra sự tồn tại của cô bé kì lạ này, hắn chắc chắn sẽ không nghĩ ngợi bắt nàng lại. Không cần biết nàng có quan hệ với Tiêu Diêu Nhược Hàn hay không.
“Tạm thời cứ để cho bốn người kia đi theo âm thầm bảo vệ cô bé, không nên phái đi nhiều người, tránh đánh rắn động cỏ, thời khắc cần thiết hãy để bọn họ ra mặt, cô bé này đã có thể phát ra được sát khí kinh khủng như vậy, chắc võ công cũng không phải loại tầm thường. Chỉ là ta e ngại một điều, cô bé ấy đến đây vào khoảng thời gian này chẳng nhẽ lại muốn tham dự vào Tịch Phong hội ?” Lăng Tâm nhu nhu mi tâm, đôi mắt nàng phiền muộn nhìn mọi người. Mọi người đều biết, thứ chờ đợi thành Lĩnh Khiết sắp tới chính là một hồi gió tanh mưa máu, chính vì vậy phần dân chúng quanh đây đều đã di tản sang các thành trấn phụ cận.
Những người vào khoảng thời gian này tiến nhập thành Lĩnh Khiết, chỉ có một mục đích, đó là tham dự vào Tịch Phong hội ! Mà một khi đã tham dự vào Tịch Phong, chỉ có hai kết quả xảy ra, sống hoặc chết !
“Không quản mục đích của cô bé là gì, chỉ cần nàng có thể là nữ nhi của Hàn tỷ, chúng ta nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho an toàn nàng !” Giai Ngân nhấn mạnh, ngữ điệu vô cùng kiên quyết.
Sắc mặt tuyệt vọng của Tiêu Diêu Nhược Hàn năm đó, Giai Ngân không bao giờ muốn nhìn thấy lần nữa. Lần này, chỉ cần là một tia hy vọng nhỏ nhoi, vì người đó, Giai Ngân cho dù có chết cũng nhất định nắm lấy.
…