Chắn trước thanh kiếm của nàng lúc này là chiếc cổ cầm nằm trên tay Khương Ly.
Khương Ly vận nội lực truyền vào cổ cầm, biến cổ cầm thành vũ khí do đó mới chống đỡ nổi đòn đánh của Bất Diệp. Nếu không nó đã vỡ nát hoàn toàn rồi.
“ Bá Thiên, ngươi không thể đánh lại nàng ta đâu, mau rút” Khương Ly gấp gáp nói. Tay rút trong áo ra một túi gấm nhỏ, ném xuống đất. Lập tức, cả vùng đó hiện lên làn khói màu hồng. Thân ảnh hai người kia đã không còn thấy đâu nữa.
Nhanh chóng bụm miệng lại, Bất Diệp chạy ra chỗ khác.
“ Đồ thỏ đế, rùa rụt đầu, cái YY!!. .XX nhà ngươi, thua ta xong rồi chạy hả” Bất Diệp tức giận mắng chửi.
“ Đụng ta là nhà ngươi tới số rồi, muốn giết ta à, còn khướt nhé”. Bất Diệp chỉ tay lên trời nói ( tự sướng wé). Cũng may, khi còn ở hiện tại, ông ngoại nàng rất sợ cô bị bắt cóc nên đã ép nàng học đủ các loại võ thật. Từ karate, taekwondo, judo, cho đến aikido, triệt quyền đạo, không thủ đạo và kiếm thuật. Mỗi môn đánh nhau chan chát về mặt kỹ thuật, ấy thế mà nàng vẫn học được mới là lạ chứ. Không ngờ đến ngày hôm nay lại có thể dùng được.
Bất quá, nàng cảm thấy cao thủ cổ đại cũng thật siêu phàm, lại còn ăn trộm được cả tuyệt kĩ của ninja Nhật Bản nữa chứ, ngưỡng mộ quá đi.
Bất Diệp nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Mùi máu bốc lên tanh nồng, thật khó ngửi, làm nàng cảm thấy buồn nôn.
“A, còn hai người kia” Bất Diệp nhớ ra.
Nàng vội chạy đến chỗ Xuyên Vân (Vũ Hàn) đang rên rỉ, co quắp dưới đất.
“Này, anh gì ơi, tỉnh lại đi, đừng chết ở đây, chết ở đây sẽ không có ai chôn đâu” Bất Diệp vỗ vỗ vào mặt Vũ Hàn.
Vũ Hàn cảm thấy như đang có ai đó đập đập vào mặt mình. Nhíu đôi lông mày, hắn mở mắt ra .
Một dung nhan kiều diễm lạ thường đang hiện ra trước mắt hắn, nét mặt nàng thập phần lo lắng. Mái tóc dài mềm mượt đen óng phủ lên bờ vai rắn chắc của hắn. Khuôn mặt nàng ửng đỏ lên vì xúc động. Đôi môi nhỏ xinh đang mím chặt lại.
Hắn nhíu đôi mắt lại, cố nhìn cho thật rõ đôi mắt nàng. Đẹp quá, hắn chưa từng thấy đôi mắt nào có màu sắc như vậy, dường như trong đó là cả một thế giới màu vàng, một màu vàng mà hắn chưa từng thấy.
“Ư…ưm” Hắn đau đầu quá, chất độc vẫn còn trong người hắn.
“Sao thế, đau đầu à ?” Bất Diệp thắc mắc hỏi. Lúc nãy nàng thấy hắn quằn quại vì tiếng đàn đó, chắc giờ vẫn còn đau. Lựa lúc hắn đang nhắm mắt lại, nàng gọi ra một lọ thuốc an thần. Nếu là đau đầu thì chắc thuốc này sẽ có tác dụng.
“Uống cái này đi, có thể sẽ đỡ hơn đó” Nàng đưa cho hắn.
Hắn gạt ra, lọ thuốc rơi xuống đất, ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng.
“Ngươi là ai, những tên kia đâu rồi ?”
Bất Diệp cảm thấy thật bực mình.
“Này, ta đã cứu ngươi mà ngươi làm thế à, biết thế ta chạy lẹ cho xong”
“Ngươi cứu ta ?” – Hắn nghi ngờ hỏi, sao một tiểu cô nương như nàng có thể cứu hắn chứ..
“Ân, kia kìa, bọn chúng còn nằm đó đó”- Nàng gật đầu, tay chỉ về phía những tên bị nàng giết.
Hắn chấn động. Toàn bộ đám người lúc nãy đã bị giết hết rồi. Dù bọn chúng không phải cao thủ nhưng cũng đều là kẻ biết võ công, không thể nào….Nàng giết sao ? Tại sao hắn không cảm thấy được khí lực của nàng. Nàng là ai ?
“Bọn chúng là do ngươi giết sao”
“Ân, nhưng là do chúng khi dễ ta trước, ta mới nhất thời động thủ, đừng mang ta lên báo quan có được không” Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt khẩn cầu. Nàng thật sự không muốn tù mọt gông mà.
“Ta sẽ không báo quan, hạng người như chúng chết là phải”
Hắn nghĩ ngợi một lát, ánh mắt đăm chiêu nhìn nàng
“Ngươi là ai”- Hắn gằn giọng hỏi nàng
“Yến Vĩ Điệp”- Ngu sao mà nói tên thật - Bất Diệp thầm nghĩ.
“Yến Vĩ Điệp…., ta chưa từng nghe thấy tên ngươi trên giang hồ”
“Đó là vì ta mai danh ẩn tích ấy mà, her her” Nàng cười ngượng, nếu hắn mà biết nàng là tiểu nữ của tướng quân thì hỏng bét.
“Thật sao ?” – Hắn nghi hoặc hỏi nàng.
“Ân”- Nàng gật đầu,ánh mắt vô (số) tội nhìn hắn.
Hắn lại nhìn nàng đăm chiêu. Đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp của nàng cứ như đang tỏa ra vầng hào quang vậy, làm hắn nhất thời lỡ một nhịp thở.
“Được rồi, ta tin ngươi” Hắn thở dài một tiếng,