Sáng ngày hôm sau.
Tại tửu lâu phía Nam thành Lĩnh Khiết.
“Choang !” Tiếng chén sứ vỡ tan khiến tim người ta giật thon thót.
Mặc Vân từ trong phòng bên cạnh nghe thấy âm thanh kinh hách này, hắn vội vàng chạy sang xem xét, bất chợt lại nhớ ra Bất Diệp đã nói cấm hắn được bước chân tới đây, liền lập tức bình tĩnh trở lại, cước bộ cũng chậm hơn. Tuy vậy Mặc Vân vẫn lớn tiếng lo lắng gọi :
“Nhu nhi, có chuyện gì vậy ?”
Trang Nhu mở tung cửa, sắc mặt nàng trắng bệch, dường như đang rất lo lắng, môi nhỏ bé mím chặt vào nhau. Trang Nhu rối rít nắm lấy cánh tay Mặc Vân, liên tục nói :
“Vân..Vân ca..Tiểu thư đi rồi…Tiểu thư đi rồi…”
Mặc Vân vì giọng nói sợ hãi của Trang Nhu mà cũng hoảng cả lên, nhưng hắn cũng không khó để lấy lại được bình tĩnh, chỉ lát sau, hắn đã trấn an nàng :
“Nhu nhi, bình tĩnh lại đã…Nàng nói cho ta biết, tiểu thư của nàng đã đi đâu ?” Tiểu thư của Trang Nhu, không phải Bất Diệp thì còn ai vào đây nữa.
Về vấn đề an toàn hay mạng sống của nữ nhân lạnh lùng đó, Mặc Vân hoàn toàn không để tâm tới. Thật có lỗi, không phải vì hắn vô tâm mà là vì nàng đã quá cường hãn rồi. Nàng không chọc tới người nào là người đó đã may mắn lắm rồi, ai lại dám chọc tới nàng làm gì. Hơn nữa, với kiếm pháp của nàng, cho dù ở nơi đầm rồng hang hổ như thành Lĩnh Khiết, vẫn có phương cách để bảo vệ mạng sống.
Cho nên, Mặc Vân hoàn toàn không lo lắng cho Bất Diệp.
“ Ta..Ta không biết…Tiểu thư chỉ để lại bức thư này…”
Trang Nhu run rẩy cầm bức thư, nàng đưa cho Mặc Vân, Mặc Vân lập tức nhận lấy, hắn tò mò mở ra đọc, trong chốc lát, con ngươi đã co rút lại hoảng sợ :
“ Lưu Vũ Mặc Vân, thiên hạ đệ nhất quân sư, Ngũ vương gia của Lưu Vũ vương triều, và nhất là Ngũ đệ của Vũ Hàn đáng ghét kia, ta là Bất Diệp, chào ngươi. Khi ngươi nhận được bức thư này từ tay Nhu nhi, có lẽ ta đã rời khỏi đây rất lâu rồi. Thân phận của ngươi, ta biết từ trước, vậy nên mới ra tay cứu ngươi, một phần vì ngươi cứu Nhu nhi, một phần vì nguyên nhân này. Sắp tới ta chắc ngươi sẽ đến chỗ của Vũ Hàn ? Đừng hỏi ta có quan hệ gì với hắn, lúc gặp hắn ngươi hãy hỏi hắn vấn đề này, yên tâm ta không phải kẻ thù của hắn đâu. Chỉ là, không biết lúc đó hắn sẽ có vẻ mặt thế nào ? Ta rất mong đợi đấy..Ha ha..”
“… Lớp hóa trang trên mặt ngươi và Nhu nhi, ta có để lại một bình thuốc nước, nếu muốn xóa lớp hóa trang đi, chỉ cần bôi nước thuốc đó lên mặt, nó sẽ tự động biến mất..”
“…Cuối cùng, ta biết ngươi có tình với Trang Nhu, cũng biết Trang Nhu có ý với ngươi, nếu ngươi thực lòng với nàng, hi vọng ngươi hãy chăm sóc nàng thật tốt. ta giao nàng cho ngươi…Tạm biệt, hi vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại..”
Mặc Vân chậm rãi gấp bức thư lại, trán hắn tỏa ra một lớp mồ hôi lạnh nhàn nhạt, đôi mắt hắn nheo lại thành một đường thẳng, nữ nhân Bất Diệp này là ai, vì sao lại biết Tứ huynh của hắn ?
Trong các huynh đệ, người hắn sợ nhất không phải là Đại huynh nắm giữ hoàng quyền, cũng không phải Nhị huynh hào kiệt một phương, càng không thể là Tam huynh thần y xuất thế, mà chính là vị Tứ huynh lạnh lùng băng lãnh này.
Lúc bình thường hắn còn có thể dựa vào tài trí của mình để làm giảm số lần chạm mặt với Tứ huynh xuống mức thấp nhất, nhưng hiện tại hắn đang bị thương, hơn nữa bên người còn có Trang Nhu, không thể không đến cầu viện huynh đệ của mình.
Chỉ là, trong thư Bất Diệp có viết một câu làm cho hắn rất bất an.
Cái gì mà “ ..không biết lúc đó hắn sẽ có vẻ mặt thế nào, ta rất mong đợi đấy…” ?
Trực giác của hắn ngửi thấy có mùi nguy hiểm.
“ Mặc Vân ca ca, tiểu thư nói gì vậy ?” Trang Nhu lo lắng hỏi. Trước giờ tiểu thư luôn đem theo nàng bên cạnh, nay đột nhiên mất tích khiến nàng rất bất an. Chẳng lẽ tiểu thư cảm thấy nàng làm vướng tay vướng chân người nên mới bỏ nàng lại ? Nghĩ đến đó, đôi mắt không tự chủ được trở nên mơ hồ, dường như đã được phủ lên một tầng nước.
“Nha đầu ngốc, lại đang nghĩ cái gì xa xôi đây, tiểu thư của nàng có việc đột xuất nên mới để bức thư này lại rồi rời đi.. Nhu nhi, tiểu thư của nàng giao nàng lại cho ta rồi đó..” Mặc Vân xoa đầu Trang Nhu, sau đó lại nhéo nhéo đôi má trắng mịn của nàng. Ừm, cảm giác rất dễ chịu.
Trang Nhu đỏ bừng cả mặt, nàng ngượng ngùng tránh khỏi bàn tay của Mặc Vân, ráng hồng trên khuôn mặt lan đến tận mang tai.
Mặc Vân bật cười khanh khách, lúc này hắn rất hài lòng a, Bất Diệp đã rời đi rồi, từ giờ sẽ không còn ai ngăn cách hắn và Trang Nhu nữa.
Nếu Mặc Vân biết sóng gió gì đang đợi hắn ở phía trước, không biết hắn còn có thể cười được như vậy nữa hay không