Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

Trang Nhu rụt nhẹ bàn tay đang bị Mặc Vân nắm về, vội vàng lắc lắc đầu, sau đó không nói hai lời liền quay người đi, cước bộ như muốn tránh xa tửu lâu này càng nhanh càng tốt.
Mặc Vân lập tức sững người, hắn vội vàng đuổi theo Trang Nhu, kéo nàng lại, thấy sắc mặt bối rối của nàng, hắn lo lắng hỏi :
“ Nhu nhi, nàng làm sao vậy ? Nàng yên tâm, đây là một nơi rất an toàn !” Rõ ràng lúc trước tới đây thần sắc Trang Nhu vẫn rất tốt, nàng còn cười với hắn nhiều như vậy, sao khi không lại biến đổi đột ngột thế này ?
Trang Nhu quay người lại, nàng đang định lên tiếng nói điều gì đó, bỗng, con ngươi nhỏ bé chợt co rút lại, Trang Nhu sợ hãi nhìn người phía trước, giây lát sau ánh mắt u tối nhỏ bé đã vội vàng cụp xuống, dường như đang muốn trốn tránh một điều gì đó khủng khiếp.
Mặc Vân tò mò quay lại nhìn, lập tức, cả người hắn liền cứng đờ. Vài giây sau, Mặc Vân mới nuốt nuốt ngụm nước bọt, hắn lắp bắp mở miệng :
“Tứ..tứ ca..”
Khẽ cười một tiếng, từ đằng sau, một thanh âm nam tử vang lên :
“Đã đến đây rồi, các ngươi còn muốn đi đâu !” Ngữ khí của hắn nghe có vẻ rất ôn hòa, tràn ngập lòng hiếu khách, nhưng thực chất hàn khí ẩn giấu bên trong có thể khiến cho người ta chết vì lạnh.
Người này không ai khác, chính là Vũ Hàn.
Từ trên tửu lâu cao vời vợi nhìn xuống, chỉ cần một cái liếc mắt sắc bén, Vũ Hàn đã thấy được thân ảnh của hai người Mặc Vân, Trang Nhu.
Ngay khi nhìn thấy Trang Nhu, lửa giận lâu ngày vốn bị đè ép trong lòng Vũ Hàn bỗng nhiên bùng phát. Hơn nữa so với lúc trước còn muốn kinh khủng hơn vài phần.
Không thấy ! Hắn không thấy nàng ! Không thấy Bất Diệp đâu !
Một nỗi lo sợ pha lẫn tức giận bùng cháy trong lòng Vũ Hàn, hắn có cảm giác không khống chế nổi bản thân. Hắn biết Trang Nhu, biết nàng là thị nữ thân cận của Bất Diệp, cũng biết Bất Diệp khi đi bất cứ đâu đều mang theo nàng, ngay cả lần bỏ trốn khỏi hắn này, nàng cũng mang Trang Nhu.
Nhưng giờ thì sao ? Trang Nhu chỉ còn lại một mình !
Nàng ở đâu ? Hiện giờ nàng đang ở đâu ?
Nàng sẽ không bỏ lại hắn ! Vũ Hàn tin chắc điều này !
Hắn biết một khi Bất Diệp đã quyết định điều gì, nàng cho dù chết cũng không làm trái với điều đã định trước đó !
Nàng bị thương sao ? Vũ Hàn nghĩ tới khả năng này.
Dù sao đi nữa cả giang hồ bây giờ cũng đang truy tìm người mang thanh kiếm kỳ lạ kia, nói không chừng nàng đã vô tình để lộ chuyện này, sau đó bị người ta ám hại !
Nhớ lại lúc xưa hắn tìm thấy nàng toàn thân đẫm máu nằm yên một chỗ, nhớ lại sắc mặt tái nhợt yếu đuối của nàng, khí huyết trong người Vũ Hàn bỗng sôi sục cả lên, khiến hắn không tài nào suy nghĩ cẩn thận !
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào !
Hắn không cho phép !
Đôi mắt bạc lập tức đỏ rực lên, Vũ Hàn bất chấp Mặc Vân ngăn cản trước mặt, hắn phi người về phía trước, túm lấy cổ áo Trang Nhu, một hơi nhấc bổng nàng lên, vô cùng hung dữ mà quát :
“ Ta hỏi ngươi, Diệp nhi ở đâu ?”
Trang Nhu không kịp phản ứng, thân thể đã bị một bàn tay rắn như thép tóm được, choáng váng một khắc, hai chân đã không còn chạm tới đất.
Dù rất sợ hãi nhưng Trang Nhu lại cứng đầu không chịu nói một lời, ánh mắt gắt gao nhắm lại, môi nhỏ mím thành một đường thẳng.
Điều này càng làm cho Vũ Hàn điên tiết hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui