Tuy rằng sư phụ đã từng nói một người luyện kiếm lâu năm tự nhiên thân thể sẽ sản sinh ra một luồng khí tức đặc biệt, nhưng điều này tuyệt đối không thể nhận biết dễ dàng như vậy !
Trừ phi, nàng ta cũng là một kiếm khách !
Không đợi Bất Diệp nghĩ tiếp, nữ nhân kia lại lên tiếng, nhưng lần này lời nói của nàng lại làm cho Bất Diệp an tâm hơn, ít nhất cũng không khiến nàng rơi vào tình trạng tim đập thình thịch nữa :
“ Không cần phải để tâm đến nàng, nội lực thấp như vậy, nàng không thể nghe được chúng ta đang nói chuyện…”
Nữ nhân vừa nói xong, bốn nam nhân còn lại đồng thời gật đầu. Có thể thấy địa vị của nữ nhân này trong nhóm người không phải là hạng tầm thường, ít nhất lời nói của nàng, trong một lúc nào đó, có thể là lời chỉ huy, cũng có thể là mệnh lệnh.
Có lời nói của nàng, bọn hắn đương nhiên không còn bận tâm thêm điều gì khác, nhóm người bắt đầu bàn kế hoạch :
“ Nghe nói trong Tịch Phong hội lần này, Lăng Nguyệt giáo sẽ lại bắt tay cùng Ngưng Hòa các đối kháng chúng ta. 18 năm trước vô sỉ như vậy, 18 năm sau vẫn bẩn thỉu như thế. Ta khẳng định lại là do tên Khương Điền Thái kia chủ định. Hừ, Khương Điền Thái này quả thật là một tên chuột nhắt, lá gan lại nhỏ như vậy ! Hẵn ta rõ ràng là đang muốn chết !” Một nam nhân có tông giọng trầm khàn lên tiếng, vừa nghe đã biết người này đã quá trung niên. Ngữ khí của lão vô cùng tức giận, có vẻ đã chịu đựng đủ rồi.
“Minh thúc, cho dù lần này chúng có bắt tay với cả giang hồ đi chăng nữa, điệt nhi cũng có cách để tận diệt bọn chúng ! Thù hận 18 năm trước, những gì hắn đã gây ra cho điệt nhi, điệt nhi thề sẽ trả lại bằng hết !” Nam nhân còn lại lên tiếng, tuy rằng giọng nói của hắn vô cùng đạm bạc, nhưng bên trong lại tràn ngập một loại ý tứ không cho phép phản kháng, càng nồng đậm một cỗ phong vị huyết tinh.
Hận thù của hắn đối với hai môn phái này, phải nói rằng cao hơn núi, sâu hơn biển, chỉ hận không thể lập tức giết sạch bọn chúng.
Nữ nhân ngồi bên cạnh cảm nhận được hận ý của hắn, đôi mắt nàng khẽ u buồn, giây lát sau nàng đã mỉm cười nhẹ nhàng, nắm lấy bàn tay hắn, ý nói nàng sẽ luôn ở bên cạnh hắn, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Nam nhân lập tức bình tĩnh hẳn lại, hắn thở ra một hơi, mày kiếm giãn ra, nắm chặt tay nàng.
Thiếu niên trẻ tuôi nhất thời không biết nói gì. Hẳn chỉ đành câm lặng. Nếu lúc này nói nửa lời không hợp, chỉ sợ hắn sẽ bị vị phụ thân này ném từ tầng ba xuống.
Ở phía xa, khí tức huyết tinh lúc nãy của nam nhân này làm cho Bất Diệp lạnh cả người. Nàng thầm toát mồ hôi, đây là loại người gì, bao nhiêu người đã chết dưới tay hắn rồi ? Bao nhiêu mới có thể đủ ột khí tức sát tinh như vậy ?
Minh thúc thấy được sự hận thù trong đôi mắt u sầu của hắn, lão cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ là bất chợt nghĩ tới một việc, trong lòng lão lại càng buồn phiền hơn, bất giác mà thở dài một cái.
“Minh thúc, thúc đang nhớ đến Khâm đệ ?” Nữ tử lên tiếng nói. Tuy rằng nàng không biết lão đang nghĩ gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy biểu tình buồn phiền của lão, nàng đã biết ngay lão đang nghĩ tới chuyện đó. Cái vẻ mặt kia, nàng sớm đã nhìn thấy hàng trăm lần.
Minh thúc gật đầu, đôi mắt già nua lại nhuốm vẻ hoài niệm, lão cảm thán :
“ Dạ nhi đã chết rồi, ta cũng đã báo thù cho nó, cũng coi như là đã hoàn tất một phần duyên phận. Đệ tử của ta hiện giờ chỉ còn lại có một mình Khâm nhi, nhưng nó cũng biệt tăm biệt tích nhiều năm, không rõ sống chết. Ngươi nói xem, người làm sư phụ như ta đây có nên lấy làm hổ thẹn hay không ? ”
Dạ nhi trong lời của lão giả, tên của hắn là Tĩnh Dạ. Tuy tên của hắn có vẻ hơi nữ tính, nhưng thực ra hắn lại là một người rất hào sáng. Hắn là đệ tử đầu tiên của lão, và cũng là bằng hữu duy nhất của Lãnh Thiên Phong. Trong trận chiến 18 năm trước, vì đẻ bảo vệ tính mạng của huynh đệ mình, hắn đã ngã xuống trước mũi kiếm của Lệ Vô Ưu. Nam nhân này, nếu hắn còn sống, nhất định sẽ là một trang hảo hán. Chỉ tiếc…
“Liệt Khâm nhất định còn sống, bởi vì Tâm muội vẫn còn đang chờ đợi hắn…” Nữ tử đáp lại, đôi mắt nàng khép hờ. Nhớ đến một màn náo loạn trước phòng tân hôn của tên đó, nàng lại không nhịn được cười khẽ một tiếng. Hắn nhất định phải còn sống, cho dù hắn đã chết, nàng cũng sẽ xuống địa ngục xách cổ hắn lên. Muội muội của nàng còn chờ hắn chăm sóc.
“Nhược Hàn đã nói vậy, ta cũng chỉ mong có thế, ài…” Minh thúc lại thở dài.
Oành một tiếng ! Đầu óc Bất Diệp như muốn nổ tung. Liệt Khâm ? Tâm muội ? Nhược Hàn ? Cái gì thế này ? Bọn họ là…
Bất Diệp ngẩng phắt đầu lên nhìn thẳng về phía trước.
Đôi mắt nàng như ánh chớp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nữ nhân kia.
Đồng tử đen láy co rút lại, bàn tay thanh mảnh run rẩy lạnh băng, nắm chặt thành quyền, chặt đến nỗi khiến các khớp xương đau phát buốt, cơ mặt nàng cứng lại, muốn bật thốt thành tiếng, nhưng lại nói không ra…
Vào khoảnh khắc nàng nhìn thấy khuôn mặt kia, trời đất quanh nàng tối sầm như muốn sụp đổ. Bất Diệp không còn biết mình đang nhìn thấy gì nữa.
Nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao lần đó gặp nàng ở Duyệt Minh Uyển, Liệt Khâm lại nói những lời kì lạ như vậy.
Nói nàng là Tiêu Diêu Nhược Hàn.
Rồi sau đó lại nói nàng là nữ nhi của nàng ta.
Bởi vì khuôn mặt kia, đôi mắt kia…giống hệt nàng.