Sau buổi lễ Nguyệt Mộng.
Tại phủ tướng quân Phong Luân.
“Diệp nhi, nói ta nghe muội đã đi những đâu ?” Phong Lữ cốc thật mạnh lên trán Bất Diệp. Nàng thật sự giận rồi. Nha đầu này thực sự khiến người ta lo lắng mà.
Sau khi rời khỏi vị Long công tử kia, nàng tức tốc trở lại Phong phủ tìm Bất Diệp, nghe tên gác cửa nói từ tối đến giờ vẫn chưa có ai ra vào phủ, nàng tá hỏa xuống phố tìm tiếp. Không biết đến bao lâu sau, khi tìm cho đến khi cơ thể mệt nhoài,mồ hôi đã lấm tấm trên trán, nàng mới dừng lại. Bất chợt, nàng phát hiện ra thân ảnh quen thuộc đến nỗi chỉ mới liếc qua một cái là nàng đã khẳng định ngay được rồi.
Đích xác là muội muội của nàng.
Muội muội nàng đang nhìn chằm chằm vào hàng bánh nướng trước mặt, ánh mắt mơ màng, miệng cười ngốc nghếch, đến khi nàng đứng ngay bên cạnh vẫn không hay biết gì.
“Đau, muội chỉ đi dạo quanh đó thôi mà” Bất Diệp xuýt xoa cái trán tội nghiệp.
“Đi dạo, vậy tại sao suốt từ nãy tới giờ ta không gặp muội” Phong Lữ hỏi lại, hừ, hôm nay quyết không thể để nha đầu này chối quanh được.
“Cái đó…muội làm sao mà biết, có khi muội đi ngang qua tỷ còn chẳng biết ấy chứ, chắc tỷ còn bận suy nghĩ chuyện khác nên không nhìn thấy muội – Đã đâm lao thì phải theo lao, đã nói dối thì nói cho chót. Bất Diệp dùng vẻ mặt rất sức thản nhiên , vô (số) tội nhìn Phong Lữ. (t/g: Bất Diệp rất giỏi dùng ánh mắt chết người này à nha)
“Muội đi ngang qua mà ta không thấy ư ?” Phong Lữ máy móc nhắc lại, nghĩ nghĩ một chút, lập tức khuôn mặt xinh đẹp trở nên ửng hồng. Chết rồi, không phải là chính lúc nàng đi cùng vị công tử kia thì tiểu muội nàng “vô tình” đi qua mà nàng không thấy đấy chứ ? .Có thật không vậy, sao lại tình cờ thế chứ ? .(>_ Bất Diệp cảm thấy hết sức ngạc nhiên khi thấy mặt Phong Lữ dần ửng đỏ lên, biểu cảm cũng trở nên khác thường, cứ như vừa bị bắt quả tang làm việc xấu vậy.
“…….”
….Khoan đã…. chẳng lẽ….đúng như lời nàng nói, Phong Lữ thật sự đã có “suy nghĩ khác” trong lúc nàng rời đi sao?
Nhìn điệu bộ khả nghi của Phong Lữ, Bất Diệp càng tin vào phán đoán của mình, chuẩn đến 101% rồi.
Grừ, trong lúc nàng phải đối mặt với cái chết thì tỷ tỷ đáng quí của nàng lại….nghĩ đến lại càng tức….Mà, cái “suy nghĩ khác” kia cũng thật là biết chọn thời cơ, dù là Phong Lữ và nàng dạo phố vào đúng đêm Nguyệt Mộng, nhưng sao lại có thể nhanh như thế đã tìm được.Thôi, không để ý, dù sao tư tưởng nam nữ ở thời cổ đại này cũng thật thoáng, đáng để những triều đại khác noi gương. Chứ, cứ nghĩ đến mấy đồng chí xuyên không trong các tiểu thuyết khác là lại thấy đáng thương cho họ, hết làm hoàng hậu rồi lại đến phi tử, phí hoài tuổi thanh xuân vì một tên vua chết dẫm.
Tuy nhiên, không thể bỏ qua chuyện này được, ke ke …
Dám truy hỏi nàng, tội không thể tha, xem nàng phản công đây.
Bất Diệp khóe môi hơi nhếch, tiến gần về phía Phong Lữ. Đặt tay nàng lên trán Phong Lữ, hỏi một cách thân tình: “Lữ tỷ, tỷ sao thế này, mặt mũi đỏ lựng hết cả lên rồi, tỷ ốm sao ?”
“Hả…thật sao…chắc là …..tại ta nhiễm chút gió lạnh thôi” Phong Lữ giật mình, vội vàng đưa tay sờ sờ mặt, quả thực là rất nóng a, mặt nàng đang đỏ lên rồi. Làm sao bây giờ ?
“Gió lạnh, đâu có, tỷ không nhớ hồi chiều chính tỷ kêu trời hôm nay hơi nóng đó sao, hay là……?” Bất Diệp ngay lập tức thể hiện ánh mắt “sói già gặp cừu con”.
“Hay là….cái gì….?” Phong Lữ ngước mắt nhìn
“Hay là đúng như lời muội nói, tỷ thật sự đã có suy nghĩ khác nên mới không thấy muội” Bất Diệp tiếp túc công kích không thương tiếc.
“Ta ….ta không có” Phong Lữ tội nghiệp, đột nhiên chuyển từ thế chủ động sang bị động, cố gắng phòng thủ Bất Diệp một cách yếu ớt
“Hzaiii, Phong Lữ, tỷ cũng thật là, muội mới rời đi mà đã, nói đi, người đó là ai, cái người mà làm mặt tỷ đỏ lên như gấc thế này này?” Bất Diệp vừa nói vừa lấy ngón tay trỏ trỏ vào bên má Phong Lữ, hiểm độc công kích chính diện.
“A, không có ai cả,..ta…ta không biết” Phong Lữ khuôn mặt ửng hồng, vội vàng gạt tay Bất Diệp ra, chạy ra khỏi phòng.
Bất Diệp bật cười thích thú. Tỷ tỷ của nàng thật là đáng yêu mà.
….. Nhưng lúc đó, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng “suy nghĩ khác” của Phong Lữ lại là đương kim hoàng thượng của Lưu Vũ Vương Triều – Lưu Vũ Thần.