Trước đêm thi tuyển Vương phi 5 ngày.
Tại phòng bếp của Thanh Lâm Các.
“Tiểu thư, đây là thứ gì vậy, trông đẹp mắt quá” Nhu nhi ngạc nhiên nói, ánh mắt hiện lên vẻ vui sướng. Sau khi sống cùng Bất Diệp gần ba tháng, Nhu nhi đã nói chuyện nhiều hơn. Cô bé đã mở lòng với nàng và không còn tỏ ra lạnh nhạt nữa.
Mới đầu, Bất Diệp còn đề phòng Nhu nhi vì nàng thấy tính cách cô bé này có phần quá lãnh đạm. Chỉ khi nàng nghe được quá khứ của Nhu nhi từ Phong Lữ, nàng mới cảm thấy hổ thẹn với lương tâm mình.
Cách đây 8 năm , Nhu nhi được Vân phu nhân nhặt về trong một lần đi ngang qua thôn trấn có tên Vĩnh Hoa Xuân. Lúc ấy, cả đoàn người không một ai dám bước vào thôn trấn đó. Quang cảnh hiện lên trước mắt thật khiến người ta kinh hãi. Những ngôi nhà bị thiêu rụi một cách tàn bạo, xác người chết rải rác xung quanh, mùi tử khí lan tỏa ra khắp nơi. Không một ai nghĩ rằng sự sống còn tồn tại ở đây.
Thế rồi, từ trong cảnh tượng kinh hoàng đó, người ta tìm thấy một bé gái tầm 8 tuổi vẫn còn sống sót. Cô bé được một lão bà bà bao bọc trong tay, trên người có một vết thương nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Dường như lão bà bà kia đã dùng cả thân mình để đỡ cho cô bé.
Khi người ta tìm thấy Nhu nhi, ánh mắt cô bé trống rỗng và mơ hồ, nhìn không ra biểu tình gì hết. Phải tận mắt nhìn thấy những người xung quanh mình bị giết là một cú sốc lớn. Và nó lại càng lớn hơn nữa, khi người duy nhất sống sót chỉ là mình.
Vậy là từ đó, Nhu nhi sống trong Phong phủ với thân phận là một nha hoàn. Nhưng cô bé cũng không được mọi người yêu quý bởi tính cách quá lạnh lùng, lãnh cảm….Mặc dù vậy, Bất Diệp lại cảm thấy Nhu nhi là một cô bé rất xinh xắn và ngoan ngoãn. Từ lâu nàng đã muốn có một tiểu muội như thế này rồi.
“ Đợi ta một chút …. Thêm một trái dâu ở đây…Xong….Tèng téng teng…” Bất Diệp hân hoan với thành quả mình vừa thu được.. Phù, cái thứ này làm nàng mệt muốn chết. Bất Diệp đưa tay lên trán lau lau mồ hôi.
“Tiểu thư, món bánh này trông lạ mắt quá, em chưa thấy bao giờ” Nhu nhi tròn mắt nhìn chiếc bánh mà Bất Diệp dành cả tiếng đồng hồ để làm. Ưm, mùi hương tỏa ra từ loại bánh này thật là thơm nha.
“Ở bên cạnh ta, sau này em sẽ thấy nhiều thứ mới lạ hơn nữa. Chiếc bánh này rất thịnh hành ở nơi ta ở trước kia, gọi là bánh kem dâu.”.
Cũng giống như lần làm trà “Bạch Hồng”, việc kiếm nguyên liệu là khó khăn bậc nhất của Bất Diệp. Một chiếc bánh dâu tây đòi hỏi rất nhiều nguyên liệu mà chỉ thời hiện đại mới có, nào là kem tươi, bột mì, đường cát trắng…. Ở thời cổ đại này không có điện nên không thể dùng tủ lạnh, không thể dùng lò nướng, cũng không thể dùng máy đánh trứng. Thật nan giải…Nàng đành phải dùng cốt bánh gatô nướng sẵn rồi trang trí thêm cho đẹp mắt. Dẫu vậy cũng ngon chán.
“Giờ em mang giúp ta thứ này đến chỗ Phong Lữ nhé. Tỷ ấy mà nhìn thấy chắc hẳn sẽ thích lắm” Nói rồi Bất Diệp đặt chiếc bánh kem vào khay đựng thức ăn hình tròn. Loại khay mà người ta thường dùng trong các phim truyền hình cổ trang.
“. Đại tiểu thư chắc chắn là rất thích rồi. Chiếc bánh đẹp như vậy cơ mà” Nhu nhi phụng phịu nói. Trông cô bé lúc này rất đáng yêu.
“Nha đầu này, lần sau ta sẽ làm cho em chiếc bánh khác. Giờ em mau đi đi, nhớ đừng để bánh bị va đập nhé, trông sẽ mất ngon đấy”. Bất Diệp mắng yêu.
“Vâng, em sẽ đi ngay” Nhu nhi vươn tay ra đón lấy chiếc khay đựng thức ăn.
Bỗng, đôi mắt Bất Diệp phát hiện ra một thứ rất kì lạ trên cánh tay Nhu nhi. Nàng bất ngờ nắm chặt lấy cánh tay cô bé, sốt sắng hỏi:
“Nhu nhi, tay em làm sao thế này, tại sao lại có vết tím mờ ở đây ?”
Ánh mắt Nhu nhi thoáng lên vẻ sợ hãi, cô bé vội vàng rụt tay về, nhanh chóng lấy vạt áo che chỗ đó lại, mỉm cười yếu ớt :
“Không sao đâu tiều thư, em…chỉ bị ngã thôi”
“Thật chứ ?” Bất Diệp hỏi lại với giọng điệu nghi ngờ. Câu thoại này nàng nghe cả trăm lần trên ti vi rồi.
“…Thật…Em đi đây” Nhu nhi cầm lấy khay thức ăn rồi vội vã quay nguời đi.
Không ngăn cô bé lại, Bất Diệp chỉ đứng nhìn theo. Ánh mắt nàng lóe lên một điểm sáng. Rốt cuộc là đang giấu nàng điều gì đây, cô bé này…..
Đại sảnh Phong phủ.
“Mẫu thân, sắp đến đêm tuyển Vương phi rồi mà tiện nhân Phong Lữ kia vẫn chẳng chịu luyện tập gì cả, suốt ngày nhàn hạ, phải chăng là muốn dâng ngôi vị Vương phi cho con ?” Phong Nguyệt cười lẳng lơ. (t/g: chắc chư vị không còn nhớ, cho nên ta nhắc lại : Phong Nguyệt là nhị tiểu thư ,sau Phong Lữ)
“Con quan tâm đến nó làm gì. Nó càng không tập luyện, ta càng có nhiều cơ hội. Chỉ cần con lên làm Vương phi, ngay cả phụ thân con cũng phải nhún nhường nữa là, Phong Lữ chả là cái thá gì” Nhị phu nhân cười sảng khoái.
“Vâng, đại phu nhân lúc đó cũng phải kính chào mẫu thân rồi”
“Đúng, ta đợi ngày đó đã mấy chục năm rồi. Vân Ngọc Lộ rốt cuộc cũng phải cúi đầu trước ta. Cả Phong phủ này sẽ nằm dưới tay ta quản lý.”
Nhị phu nhân và Phong Nguyệt nói chuyện với nhau mà lòng chắc mẩm là đã giành được ngôi vị Vương Phi rồi vậy.
Đúng lúc đó, Phong Nguyệt nhìn thấy một bóng người ở đằng xa. Đó là Nhu nhi. Ô, kia chẳng phải là con nô tì của nghĩa nữ lạ mặt đó sao ? . Từ khi Bất Diệp vào phủ, ngoài hôm họp mặt ra, Phong Nguyệt chưa bao giờ thấy nghĩa nữ đó đi lại trong phủ, toàn ở lì trong Thanh Lâm Các.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, Phong Nguyệt đã rất ghét Bất Diệp rồi. Nàng ta đẹp hơn nàng . Một vẻ đẹp mà bất cứ nữ nhân nào cũng phải ghen tỵ. Không những thế nàng ta lại còn dám nhìn thẳng vào mắt nàng nữa chứ. Nỗi giận này không trút được vào chủ thì đầy tớ phải gánh chịu. Nghĩ vậy, Phong Nguyệt ánh mắt hiện lên ý giảo hoạt:
“Nô tì kia, lại đây”