Đang bước đi về phía Vọng Nguyệt Các ( nơi Phong Lữ ở), Nhu nhi nghe thấy có tiếng gọi. Nhìn quanh không thấy bóng ai, cô bé nghĩ rằng người kia gọi mình. Đến gần nơi đó mới biết là Nhị phu nhân và nhị tiểu thư. Bất giác, cô bé túm chặt lấy cánh tay phải đang run của mình, mặt trở nên tái nhợt.
“Tưởng là ai, hóa ra là ngươi, ngươi vẫn chưa chết sao ?” Phong Nguyệt cười thâm hiểm.
Nhu nhi im lặng, sắc mặt lúc này trở lại là vẻ lạnh lùng trước kia.
“Sau lần bị người của ta đánh hôm trước , cái tật câm của ngươi vẫn chưa sửa được nhỉ, hay để ta dạy dỗ ngươi lần nữa”. Phong Nguyệt lên giọng hách dịch, ngón trỏ ẩn đầu Nhu nhi. Nàng ta chẳng sợ ai cả vì biết đã có mẫu thân làm bùa hộ thân.
“Khoan đã, cái gì trên tay ngươi thế kia, đưa ta xem” Phong Nguyệt để ý đến khay thức ăn trong tay Nhu nhi,định đưa tay ra giằng lấy.
Ánh mắt Nhu nhi chợt bừng tỉnh, cô bé nhớ tới lời Bất Diệp nói “nhớ đừng để bánh bị va đập nhé, trông sẽ mất ngon đấy”. Sắc mặt lạnh băng, cô bé nhất quyết không rời tay khỏi chiếc khay. Hai cánh tay bé nhỏ dồn hết tất cả sức lực ôm chặt lấy nó.
“ Ngươi…con tiện tì hỗn láo…người đâu… đánh nó cho ta” Mắt trợn tròn lên, Phong Nguyệt hét gọi đám đầy tớ. Chỉ là một nô tì mà cũng dám chống đối lại nàng. Tức chết đi được.
Một đám nô tài từ đâu chạy ra bao vây lấy Nhu nhi . Bọn người này không phải không biết Nhu nhi bị oan, nhưng nhị tiểu thư đã nói thì phải làm . Thế rồi, cả đám người xông vào đánh đập cô bé, đấm , đá, người nào người nấy đều xông vào đánh kịch liệt . Đánh như để biểu hiện “phẩm chất tốt đẹp” của mình trước Nhị tiểu thư, Không cần biết là ai cũng đánh.
Cắn môi nén chặt cơn đau, Nhu nhi không bật khóc chút nào. Đôi mắt cô bé không có lấy một giọt nước mắt. Cứ như sự việc xảy ra thế này đã thành thói quen. Một thói quen muốn bỏ cũng không được. Nhu nhi ôm chặt lấy chiếc khay đựng thức ăn vào trong lòng, hướng tấm lưng bé bỏng của mình lên trên, để nó hứng chịu mọi đau đớn. Cô bé không thể để thứ mà tiểu thư mất công làm bị phá hỏng được.
Nhị phu nhân và nhị tiểu thư ngồi nhàn nhã bị Nhu nhi bị đánh . Phong Nguyệt còn thản nhiên cắn hạt dưa, ánh mắt không có một tia thương xót, thật độc ác.
“Dừng tay lại !!!” Bỗng nhiên có tiếng nói từ đâu đó phát ra . Ngay lập tức, một thân ảnh bạch y lao đến nhanh như chớp, đánh bật tất cả đám nô tài đang vây lấy Nhu nhi .
“Tiểu thư” Nhu nhi thốt khẽ lên một tiếng.
“Nhu nhi, em có sao không, bị thương có nặng lắm không ?” Bất Diệp đau lòng hỏi. Bởi vì nàng thấy Nhu nhi đi lâu quá mà không về, nàng bèn sốt ruột đi tìm cô bé. Không ngờ lại thấy được cảnh tượng như vậy.
“Tiểu thư, em không sao cả , à, bánh kem dâu của tiểu thư vẫn còn nguyên vẹn trong này này”Cô bé mỉm cười yếu ớt.
“Nhu nhi” Đôi mắt Bất Diệp lập tức hiện lên một màng nước. Tại sao cô bé lại dùng cả thân mình chỉ để che cho chiếc bánh kem đó chứ ? Là vì lời nói của nàng sao…
“Ái chà, chẳng phải đây là tứ tiểu thư đó sao, nghĩa nữ của đại phu nhân đây mà” Phong Nguyệt cười giả lả. Kì thực trong lòng đang tức giận khôn xiết, dám cắt ngang trò chơi của nàng.
“Tham kiến Nhị phu nhân” Bất Diệp lạnh nhạt nói. Đối với Nhị phu nhân, nàng không thèm quỳ xuống mà cũng chẳng màng cúi đầu. Đối với Phong Nguyệt, nàng xem như là vô hình, không đáng để nhắc tới.
“Ngươi…”Phong Nguyệt máu nóng lên tận đỉnh đầu. Ả tiện nhân kia dám lơ nàng đi.
“Hừ, đại phu nhân thật là biết chọn nghĩa nữ. Tứ tiểu thư đến cả lễ nghĩa cơ bản cũng không biết.” Nhị phu nhân ngăn Phong Nguyệt lại, đôi môi mỉm cười thâm hiểm. Ánh mắt giảo hoạt như một con “cáo già”
“Cái đó ta không cần Nhị phu nhân phải dạy. Chỉ là đầu gối ta không thích quỳ trước những kẻ độc ác giảo hoạt mà thôi. Còn những người không quan trọng, ta không có thói quen quỳ.” Bất Diệp cười nhạt, ánh mắt khiêu khích. Dám đánh Nhu nhi của nàng, các ngươi nghĩ trần gian vẫn sẽ chờ đợi các ngươi sao ?. Cánh cửa địa ngục đã mở sẵn rồi….Máu Bất Diệp bắt đầu nóng lên….
“Ngươi…tiện nhân…..” Phong Nguyệt tức đến nỗi mặt đỏ tía tai. Nàng ta giơ tay tát Bất Diệp.
Bất Diệp nhếch mép cười lạnh, bản lĩnh như ngươi mà đòi tát ta sao, đừng có nằm mơ giữa ban ngày.
“Pặc” Bất Diệp dễ dàng nắm được cổ tay của Phong Nguyệt. Nàng nắm thật chặt khiến cho Phong Nguyệt vì đau mà không thể giãy dụa được.
“Nhị tiểu thư, hình như trời nóng quá nên tiểu thư nói mê sảng thì phải, để ta giúp tiểu thư tỉnh lại nhé”. Nói rồi, Bất Diệp vung tay lên tặng cho Phong Nguyệt một cái tát như trời giáng.
Cái tát quá mạnh và nhanh làm Phong Nguyệt không kịp phản ứng. Chỉ ngã phịch xuống đất mà không nói được gì.
Bọn nô tài xung quanh không một ai dám thở. Đến cả lão gia cũng chưa từng đánh Nhị tiểu thư…Vậy mà……
“Ngươi….Nguyệt nhi…..” Nhị phu nhân đứng bật dậy. Ánh mắt phẫn nộ khôn siết. Ả tiện nhân kia dám đánh con gái yêu của bà. Muốn chết rồi phải không ?
“Đánh chết nó cho ta…đánh chết nó….” Nhị phu nhân vừa gào rú vừa chỉ vào Bất Diệp.
Đám nô tài gắng gượng bò dậy. Lấy lại khí thế, chúng xông về phía Bất Diệp, lần này có tên còn mang theo cả hung khí.
“Tiểu thư, người…” Nhu nhi lo lắng nói.
“Đừng sợ, nấp sau lưng ta” Bất Diệp lên tiếng trấn an cô bé. Lũ tép riu kia không đáng là đối thủ của nàng.