Đám gia đinh, nô tài vội vàng bao vây lấy Bất Diệp. Mặt tên nào tên nấy đều đỏ rần lên, chỉ chực xông vào ra tay. Nhưng, cho dù vậy, chúng cũng không dám động thủ ngay. Nhu nhi thì chúng đánh được, dù gì cô bé cũng chỉ là một tiện tì thấp kém. Còn Bất Diệp thì khác, nàng dù sao cũng là tứ tiểu thư của tướng quân. Đánh nàng chẳng khác nào đánh chủ nhân của chúng.
“Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau đánh chết nó cho ta....” Nhị phu nhân thét lên .Giọng tràn đầy sự giận dữ điên cuồng. Tiện nhân, ngươi dám đánh con ta, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.
...Thế rồi, một tên trong đám nô tài bất thình lình lao đến chỗ Bất Diệp với chiếc gậy gỗ trong tay. Vẻ mặt hắn đằng đằng sát khí. Có vẻ như lời ra lệnh của Nhị phu nhân đã giúp hắn quên được cách nghĩ về Bất Diệp vừa rồi...
Tiếc là… hắn chưa biết hắn đang phải đối đầu với ai đâu.
“Ahhhhhhhhh”
Khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt không một tia sợ hãi, Bất Diệp nhanh nhẹn né sang một bên. Ngay lập tức, tay phải nàng linh hoạt nắm chặt lấy chiếc gậy gỗ đang nằm trong tay tên nô tài. Kéo giật mạnh về phía trước, nàng dùng đầu gối tung một đòn thật mạnh vào mạn sườn hắn. Một tiếng “rắc” chói tai vang lên. Chưa hả cơn giận, Bất Diệp không hề tỏ ý khoan nhượng, nàng tiếp tục giáng tới tấp những cú đấm mạnh mẽ đầy uy lực vào mặt và quai hàm tên nô tài. Chỗ da thịt nơi những khớp xương trên bàn tay nàng đã bắt đầu đỏ lên, hơi nhói. (t/g thấy sợ Diệp tỷ chưa, ai bắt nạt ta là ta gọi Diệp tỷ đến xử lí )
Quá bất ngờ và ngạc nhiên, tên nô tài xấu số không có lấy một cơ hội nào cho sự phản kháng. Những cơn đau kéo tới dồn dập như vũ bão. Hắn muốn chạy nhưng không thể nào thoát ra được. Bởi vì Bất Diệp đã nắm chặt lấy cổ áo hắn, rồi cứ thế mà ra đòn.
Đám người còn lại không một ai dám nhúc nhích. Chúng đều trợn mắt há hốc mồm, dáng điệu thật không thể tin nổi. Chuyện gì xảy ra thế này ?...Tứ tiểu thư....
Nhị phu nhân và Phong Nguyệt còn ngã dưới đất cũng không thể tin vào mắt mình. Nghĩa nữ kia đang đánh lại đám nô tài đó ư ? Không thể nào . Chuyện gì vậy ?
Nhu nhi nấp sau lưng Bất Diệp cũng không tránh khỏi ngạc nhiên. Tiểu thư biết võ công...Thật đáng kinh ngạc....
Mặc kệ mọi cái nhìn xung quanh, Bất Diệp vẫn tiếp tục ra đòn ác liệt với tên nô tài kia .
“ Khốn kiếp, ngươi đã đánh Nhu nhi, giờ lại định đánh cả ta. Ngươi không muốn sống nữa thì ta sẽ giúp ngươi toại nguyện. Ta sẽ kết liễu ngươi”. Ánh mắt tràn ngập lửa hận. Không hiểu sao Bất Diệp đang dần mất đi khả năng kiểm soát cơ thể mình. Tâm trí nàng đang bị lấn át bởi dòng máu nóng chảy dồn dập bên trong cơ thể.
Lúc này thì Nhu nhi hoảng sợ thực sự, cô bé vội vàng chạy đến ôm lấy Bất Diệp, hét lên:
“Tiểu thư, đủ rồi, em không sao cả, tiểu thư hãy tha cho họ đi”
“Buông ta ra Nhu nhi, ta sẽ giết hết bọn khốn kiếp này, những vết tím trên tay em là do chúng làm đúng không ?”
“Tiểu thư, đã qua cả rồi , giờ em không sao cả, tiểu thư hãy tha cho họ đi”
Những tên nô tài khác nghe thấy vậy bèn quỳ xuống xin tha tội. Thật sợ hãi, may mà chúng không phải là người đầu tiên xông lên. Nếu không chắc chắn sẽ có số phận như Tiểu Binh rồi. (tên nô tài xấu số )
“Xin tứ tiểu thư tha tội, chúng nô tài có mắt như mù, xin tiểu thư tha tội”
Ngay cả tên đang bị Bất Diệp đánh cũng gạt bỏ nỗi đau để mở miệng xin nàng tha tội. Hắn không ngờ Bất Diệp lại giỏi võ đến như vậy. Nếu không phải do Nhị phu nhân sai bảo, hắn đã chẳng thèm xông lên trước. Cứ tưởng lập được công cho chủ tử ai dè lại là rước họa vào người.
“Tứ tiểu thư.....tiểu nhân...biết tội...xin..xin người...tha cho....”
Nhu nhi nhìn Bất Diệp với ánh mắt lo lắng. Nếu không phải vì nàng thì tiểu thư đã không đánh bọn chúng ra như vậy...Tiểu thư...
Nhắm nhẹ đôi mắt....Bất Diệp tìm lại sự điềm tĩnh thường ngày của mình. Rất lâu rồi, nàng mới đánh mất bình tĩnh như vậy. Lần trước là cách đây 5 năm....Một khoảng thời gian không ngắn cũng không dài.....
Bất Diệp buông tay, nàng không chút thương tình hất tên nô tài sang một bên. Hắn ngã phịch xuống đất, thân người lập tức truyền đến một trận đau đớn không tả nổi, lục phủ ngũ tạng như muốn rời ra. Hắn thổ huyết dữ dội, quai hàm đau nhói khủng khiếp, một số chiếc răng gãy rơi ra, khắp người toàn là thương tích. Cú húc đầu gối của Bất Diệp lúc nãy đã làm gãy một vài chiếc xương sườn của hắn, ở thời cổ đại này ít nhất phải sau một thời gian dài mới lành hẳn.
Tiến về phía Nhị phu nhân và Phong Nguyệt, Bất Diệp nở một nụ cười lạnh. Đám nô tài vội vàng dạt sang hai bên nhường đường cho nàng đi. Tên nào tên nấy cúi gằm mặt xuống, nếu ngẩng lên, chúng sợ sẽ chết vì nụ cười băng giá của nàng. Thật đáng sợ !
“Ngươi muốn làm gì....người đâu...” Nhị phu nhân hốt hoảng ôm lấy Phong Nguyệt đang run lẩy bẩy trong lòng. Sắc mặt hai người cắt không còn một giọt máu.
Đáp lại lời gọi của Nhị phu nhân chỉ là sự im lặng và tiếng cười lạnh lùng của Bất Diệp. Nếu đám nô tài kia dám động đậy, đến mạng sống chúng cũng không giữ được nữa là bảo vệ cho người khác.
“Ha...ha..nhị phu nhân thật biết đùa. Có vẻ như bà vẫn không biết mình đang ở trong tình thế nào” Bất Diệp tiến lại gần hơn.
“Ngươi không được lại gần đây. Ta là Nhị phu nhân của Phong phủ , là phu nhân của tướng quân, ngươi dám mạo phạm ta sẽ giết ngươi ” Chứng kiến sự việc đáng sợ vừa xảy ra, Nhị phu nhân sợ hãi vội vàng đem hết tất cả danh hiệu mình có ra, mong dọa được Bất Diệp phần nào. Đáng tiếc, chiêu bài này không có tác dụng với nàng.
“Tất nhiên, ta sẽ không đụng đến một sợi lông của bà và cả Nhị tiểu thư đây. Nhưng ta cảnh cáo cho bà biết, nếu bà còn dám động đến Nhu nhi một lần nữa. Ta không chắc sẽ làm gì với con gái yêu của bà đâu”
Phong Nguyệt nghe thấy thế thì co rúm người lại, run lẩy bẩy, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu căng ngạo mạn vừa nãy.
“Ngươi....hừ...ta đánh Nhu nhi là vì nó dám hỗn láo với chủ tử...ngươi lại ngang nhiên dám ngăn cản hình phạt với hạ nhân.....ta sẽ báo việc này với lão gia....ngươi sẽ bị đuổi khỏi đây....” Nhị phu nhân tung ra chiêu bài cuối cùng nhằm hạ gục Bất Diệp. Ánh mắt đắc thắng thấy rõ.
“Bà nói Nhu nhi là hạ nhân. Hừ, chống mắt xem đây là cái gì ?” Bất Diệp rút từ trong tay áo ra một tờ giấy nho nhỏ , giơ lên trước mặt nhị phu nhân.
“Là giấy bán thân của tiện tì kia . Thì sao ?” Nhị phu nhân hách dịch nói
“Tiểu thư....”Nhu nhi ngạc nhiên.
Bất Diệp mỉm cười nhẹ nhàng. Nàng chậm rãi gấp tờ giấy lại làm hai rồi bất ngờ xé toạc nó. Xé tiếp thành nhiều mảnh nhỏ. Cho đến khi không còn nhìn rõ tấm giấy đó đã viết những gì, nàng mới dừng lại.
“Ngươi.....” Nhị phu nhân tức đến nghẹn họng.