Từ trong luồng sáng kì ảo màu trắng mờ kia, một vị nữ tử một thân bạch y đang bước tới gần thân thể của Bất Diệp, lúc này cô vẫn được bao bọc bởi thứ ánh sáng đó.
Vị nữ tử này đưa tay về phía trước , vuốt ve khuôn mặt diễm lệ của Bất Diệp,rồi tự dưng thở dài. Vị nữ tử này chợt ngừng lại, miệng lẩm nhẩm một vài câu khó hiểu, ngay khi dứt lời, một viên đan dược màu vàng xuất hiện trên tay cô.
Sau đó viên đan dược này dường như có phép thuật, từ từ di chuyển về phía Bất Diệp , và cuối cùng là rơi xuống miệng cô. Một lát sau, toàn bộ thương tích trên người Bất Diệp đã hoàn toàn biến mất. Mí mắt cô bắt đầu cử động.cô đang tỉnh lại:
“Uhm…uh…Đây là đâu ?” Bất Diệp nheo mắt lại vì luồng sáng chói lóa kia, rồi lại mở ra sau khi đã dần quen thuộc, nhận ra khung cảnh nơi này thật sự rất khác lạ, cô nhớ lại :
“ Quái lạ,mình nhớ rõ ràng là gặp tai nạn rồi cơ mà, sao lại ở đâu thế này ?”, rồi chợt nhớ ra, cô nhìn quanh thân thể mình một lượt rồi thờ phào :
“ May quá, không hề gì”. Bỗng, cô nhận ra sau lưng mình có người, Bất Diệp vội vàng quay lại thì chỉ thấy một vị cô nương tầm 18, 19 tuổi. Cô giá mặc một bộ quần áo cổ trang màu trắng tinh khiết, nét mặt thản nhiên pha chút lạnh lùng, ngay khi Bất Diệp đang định hỏi “cô là ai,và đây là nơi nào” thì vị cô nương này đã ngắt lời trước, giọng nói vang lên vô cùng thanh thoát :
“Duyên phận của cô trong thế giới bên kia đã hết, vốn dĩ linh hồn sẽ phải tan biến, thế nhưng vì ta đã hứa với người ấy sẽ cứu cô một mạng, cho nên lúc nãy ta đã cho cô uống một viên Cửu chuyển hồi sinh đan ,thương tích mà cô gặp phải ở thế giới bên kia đã hoàn toàn biến mất" - vị cô nương này nói một mạch làm đầu óc Bất Diệp vốn dĩ đang mông lung lại càng thêm rối bời.
Bất quá cô có thể hiểu một ý trong lời nói của vị cô nương kia, đó là cô đã chết:
“Tôi…tôi đã chết rồi sao ?” Bất Diệp chậm chạp hỏi .Vị cô nương kia gật đầu.
“Thế nhưng cô vừa bảo là đã cứu tôi cơ mà, và đây là đâu thế , tôi có thể trở về không? Bất Diệp hỏi dồn, thể hiện cô đang cuống quýt đến cực độ .
Cô nương kia khẽ nhíu mày, có vẻ không vui trước thái độ của Bất Diệp, nhưng dù thế vẫn ôn tồn trả lời từng câu hỏi:
“Nơi cô và ta đang đứng là Khoảng tâm linh- nơi giao nhau giữa hai thế giới , còn về việc cô muốn trở về thế giới bên kia là không thể, như ta đã nói sợi dây duyên phận của cô với thế giới đó đã bị cắt đứt”.
“Vậy…vậy ư ”Bất Diệp không khỏi thất vọng với câu trả lời mà cô nhận được, nhưng rồi rất nhanh tinh thần cô đã hồi phục lại:
“ Cũng tốt, dù sao sống ở nơi đó tôi cũng không cảm thấy vui vẻ gì”.Bất Diệp là như vậy, khi cô đã không còn lưu luyến thứ gì đó thì cô có thể từ bỏ nó rất nhanh.
Vị cô nương kia khẽ nhìn Bất Diệp một lúc, ánh mắt như đang nhìn xuyên thấu nỗi buồn của cô, không nói gì. Ngậm ngùi một lát , bỗng Bất Diệp nhớ ra một chuyện rất quan trọng ,liền hỏi :
"À đúng rồi, sau này tôi sẽ sống ở đâu ?” .Trời ạ, cầu ình không phải xuyên không về lịch sử Việt Nam, nếu không với vốn kiến thức lịch sử ít ỏi gộp lại chỉ to hơn con kiến một tí của mình thì làm sao mà làm tiên mới chả tri, biết lấy gì mà kiếm sống,cô thầm nghĩ.Nếu là lịch sử Trung Quốc thì còn thảm hơn, mặc dù cô không thường đọc các tiểu thuyết xuyên không nhưng cũng biết đa số các đồng chí xuyên không đều trở về lịch sử Trung Quốc. Mà cô thì lại….hzaii.. thật khổ.
Vờ như không nghe thấy câu hỏi của cô, vị cô nương kia lấy từ trong tay áo ra một chiếc giới chỉ có khảm một viên đá ruby , ở chính giữa là hình một con bướm được chạm khắc hết sức tinh tế, vừa nhìn đã thấy được giá trị của vật này không hề nhỏ .
Bất Diệp vẫn còn đang ngạc nhiên với hành động của vị cô nương này , thì đột nhiên chiếc giới chỉ xuất hiện trước mặt cô rồi ngón tay cô vô thức đeo chiếc nhẫn đó vào :
“A … gì thế này.?. cho tôi sao…."Bất Diệp nhíu mày ngạc nhiên hỏi.
“Dù sao cô cũng là người của thế giới khác, sống ở đó ít nhiều cũng bất tiện, chiếc giới chỉ này có tác dụng như một cánh cổng không gian , tuy vậy nó chỉ có thể cho đồ vật đi qua ,nếu như cô muốn thứ gì đó ở hiện đại ,chỉ cần ấn vào mặt đá màu đỏ và gọi tên thứ đó ,nó sẽ xuất hiện trước mặt cô ”.Nói rồi, không đợi Bất Diệp cảm ơn, vị nữ tử kia thân ảnh dần biến mất.
Bất Diệp vội gọi với theo: “chờ đã, tại sao cô cứu tôi ?”
Đúng lúc này, luồng ánh sáng kì ảo kia chợt biến mất, một cơn đau dữ dội ập tới đầu Bất Diệp, khiến cô cảm thấy cứ như ai đó đang dùng búa đập vào đầu cô vậy, hai tay ôm lấy đầu không ngừng lắc qua lắc lại, cặp lông mày nhíu chặt lại tỏ vẻ đau đớn, cô lại tiếp tục ngất đi.