Khụ…khụ…Một luồng hơi nóng xộc lên cổ họng của Bất Diệp, khiến cô bất đắc dĩ phải tỉnh lại mà ho khan vài tiếng.
Sau khi tỉnh lại, cô mới phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường theo kiểu cổ xưa, phía dưới đầu là một chiếc gối hình chữ nhật cứng nhắc màu hồng nhạt,trên người đang mặc một bộ trang phục màu xanh lam , nhìn xung quanh là những nội thất màu nâu đậm thường được người ta trưng dụng trong các phim truyền hình cổ trang.
Kinh ngạc một lúc, cô bỗng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra ,khẽ nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm:
" Thế là xuyên không thật rồi, không thể tin được chuyện này lại xảy ra với mình cơ đấy”.Cô chật vật ngồi dậy, xương cốt có cảm giác mỏi nhừ, cứ như là vừa vác mấy chục bao cát vậy.
" A, cô nương, người tỉnh lại rồi, cảm thấy thế nào, cơ thể đỡ hơn chưa” Một giọng nói trong trẻo có phần hồn nhiên vang lên, Bất Diệp theo hướng giọng nói phát ra mà ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi:
“Ách, xin lỗi cho tôi hỏi, cô là ai vậy, đây là nơi nào , sao tôi lại ở đây”. Trước mặt Bất Diệp lúc này là một tiểu nha đầu 14, 15 tuổi, nói nha đầu cũng đúng vì ở hiện tại Bất Diệp vốn dĩ đã 20 tuổi rồi.
“Cô nương là do phu nhân và đại tiểu thư cứu về, lúc đó hai vị đang dạo quanh bờ sông thì thấy cô nương nằm ngất ở đó, giờ cô nương tỉnh lại rồi, để ta đi bẩm báo cái đã”. Nói xong tiểu nha đầu này vội chạy biến ra khỏi cửa để lại Bất Diệp vẫn đang bần thần ngồi trên giường.
“ Đáng chết, để ta ở đâu không để, lại để ở bờ sông, nhỡ chết đuối thì sao, không phải lại mất mạng tiếp à, đầu óc kiểu gì không biết”- Bất Diệp cằn nhằn, ngón tay phải giơ lên trước mặt, ngắm nhìn chiếc nhẫn, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt để lộ vài tia giảo hoạt.
" Ha, có cái này rồi, sau này không cần sợ chết đói nữa, đã đến nơi này rồi, đương nhiên phải náo loạn một phen mới được…”.
Một lát sau, tiểu nha đầu kia quay lại , đi trước là một vị phu nhân tầm 40 tuổi, mái tóc vấn cao, trên tóc đã lấm tấm hoa râm nhưng phong thái và khí chất lại vô cùng đặc biệt.
Theo đó là một vị nữ tử có nhan sắc thuộc hàng mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành,mái tóc đen dài, một bên được vấn lại bằng cây trâm màu ngọc bích, một bên thả lỏng vắt ra trước ngực, làn da thanh khiết như sương sớm, đôi mắt long lanh có hồn. Một từ “ đẹp” không thể diễn tả hết được nhan sắc của cô.
Nếu như không phải đang trong tình cảnh này, Bất Diệp đã không ngần ngại mà chạy tới xin chữ kí rồi. Tuy rằng ở hiện đại, có không ít các ca sỹ, diễn viên đẹp nhưng người có nhan sắc thế này thật không phải là nhiều. Mà rất quái lạ, tính cách lúc trước của cô có thế này đâu, sao từ khi xuyên không lại thay đổi đến nỗi cả cô cũng giật mình thế nhỉ ?.
“Vị cô nương này, thân thể đã tốt hơn chưa ” Phu nhân kia từ tốn đến bên cô, ôn tồn hỏi. Nghe thấy thanh âm tràn đầy tình cảm kia, tim Bất Diệp cảm thấy thật ấm áp ,cứ như là nghe được giọng nói của mẹ cô vậy, vội từ trên giường nhảy xuống, tới quỳ trước mặt vị phu nhân kia
“ Ơn cứu mạng của phu nhân, tiểu nữ Bất Diệp xin ghi lòng tạc dạ, không bao giờ quên”. Giả sử như bây giờ đang ở hiện đại, có đánh chết cô cũng không quỳ trước mặt ai, nhưng rất may đây là cổ đại nha.
“ Bất Diệp, thì ra đó là tên của cô nương hả, cái tên nghe rất hay, ta tuy không tiện tìm hiểu chuyện của người khác, nhưng thấy cô nương nằm ngất ở bờ sông, ta không thể không có chút tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ? "
. Xảy ra chuyện gì ?, đến tôi còn không biết đây này, chẵng nhẽ bảo tôi đã chết giờ được hồi sinh à, cô thầm nghĩ, nói như thế chỉ tổ rước họa vào thân. Ai dza, lão nhân gia, ta tuy không muốn gạt người nhưng vì cuộc sống sau này, ta bất đắc dĩ phải nói bừa thôi. Nghĩ rồi, Bất Diệp cố nặn cho bằng được mấy giọt nước mắt trên khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi tay túm lấy tay áo giả bộ chấm chấm nước mắt, nói :
“ Phu nhân, gia đình tiểu nữ vốn là từ phương xa định chuyển tới đây làm ăn sinh sống , chẳng ngờ bị một lũ độc ác ám hại,tài sản bị chúng tịch thu hết, cha mẹ tiểu nữ cũng bị chúng giết hại, tiểu nữ bị hạ độc,không thể báo thù cho cha mẹ, bèn nhảy xuống con sông gần đó tự vẫn , cứ tưởng đã cận kề cái chết, may thay lại được phu nhân cứu sống”.