Nghĩ rồi, Nhược Hàn quay người, nói một tiếng dõng dạc..
“Tất cả quay về Lãnh Phong sơn trang....việc hôm nay các ngươi cứ xem như chưa từng xảy ra...nếu ai đó để lộ tin tức dù chỉ nửa chữ...hãy liệu hồn cái mạng của hắn”. Nửa câu cuối dường như được Nhược Hàn sử dụng sát khí để nói....
Mồ hôi lạnh bắt dầu lăn dài trên trán các hắc y nhân ở đó...Họ, không một ai dám ngẩng đầu lên....Sự uy hiếp phát ra từ thân thể Nhược Hàn thật khủng khiếp, nó như một sợi dây thừng thắt chặt lấy khí quản của bọn họ, lấn áp luồng không khí đang tràn ngập trong phổi bọn họ, đây thật sự không phải là thứ họ có thể kháng cự....
“...Rõ....” Các hắc y nhân đồng thanh hô....
Sau đó, Nhược Hàn cùng các hắc y nhân nhanh chóng rời khỏi thành Bạch Phong....
Lúc này..ở trên mái nhà...vẫn lại là hai bóng đen quen thuộc ấy....
“Mất dấu rồi à...?” Song Như nhí nhảnh hỏi, vừa nói nàng vừa dùng tay xoắn xoắn mấy lọn tóc tím nhạt của mình...
“Hình như có kẻ ngáng đường ....” Lăng Tâm trầm ngâm....
“Ây dà..chán quá đi...làm ta mất cả vui...bao nhiêu năm rồi không được thấy tỷ ấy xuất chiêu....lần này ta cứ tưởng sẽ lại được tận mắt chứng kiến “ Huyết Vũ” cơ chứ” Song Như thở dài, hai bàn tay chống cằm tựa hồ rất chán nản...
“...Nhiều lời....” Lăng Tâm bỗng ánh mắt sắc lạnh liếc Song Như, giọng nói đầy hàn khí của nàng làm cho vị tỷ muội đứng bên cạnh như cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống....
“Hừ....“Huyết Vũ” là để cho ngươi nhìn tùy tiện sao...Nếu năm đó không phải bị dồn vào tình thế hiểm nghèo...thì tỷ ấy dù có chết cũng không sử dụng chiêu thức ấy...nên nhớ...chính cái thứ mà ngươi đang muốn nhìn thấy bây giờ... đã cứu mạng chúng ta nhưng cũng đã khiến rất nhiều người chết thảm...” Lăng Tâm từng lời nói như đang muốn bộc phát nỗi tức giận...Nếu người ở trước mặt nàng không phải là vị tỷ muội kết nghĩa lâu năm thì nàng đã không ngần ngại cho hắn một kiếm rồi.....
“...Ta..ta...” Song Như sững người.....Thái độ của Lăng Tâm làm nàng hoảng hốt...Song Như chợt nhận thấy mình đã nói ra điều không phải, nàng vội vàng cúi đầu xuống hối hận...Tại sao nàng lại nhắc tới cái chuyện đó cơ chứ?..
Lăng Tâm sau khi nói mấy câu thì chợt im lặng...nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng tròn vành vạnh....
Một làn gió đêm khe khẽ thổi qua...đôi mắt Lăng Tâm hiện lên nỗi cô độc khôn cùng...tựa hồ như đang chôn giấu rất nhiều nỗi niềm riêng tư...