Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống nhẹ nhàng, trầm lắng, như để xoa dịu vết thương trong lòng người nào đó....
Nữ tử bạch y như tuyết . Lạnh lùng như sương. Diễm lệ như tiên nữ giáng trần trong đêm không thanh tịnh...một khung cảnh đẹp đến nỗi khiến ai ai cũng ước được ngắm nhìn...
Lúc này.....
Tại phủ đệ của Tứ vương gia – Lưu Vũ Hàn ...
“Mai nương, cô ấy sao rồi ?” Vũ Hàn khẽ tiến đến hỏi người thị nữ trưởng già vừa mới bước ra khỏi Vũ Ngọc Các – nơi Bất Diệp đang nằm trị thương trong đó..
“Vương gia yên tâm...tuy vết thương của cô nương ấy khá nghiêm trọng nhưng thị nữ đã thay băng và đắp thuốc cho cô ấy rồi....chắc sáng mai là cô nương ấy sẽ tỉnh dậy thôi...” Vị thị nữ trưởng cười hiền từ...Trong đôi mắt bà hiện lên sự ấm áp...Từ khi Vương gia còn bé, bà đã luôn là người ở bên cạnh chăm sóc Vương gia thay cho Thái Hậu...cho nên tình cảm giữa hai người cũng như là tình mẫu tử vậy...
Bà nheo mắt cười...nhớ lại lúc Vương gia bế cô nương đang nằm trong phòng kia về phủ....

1 canh giờ trước.....
“..Vương gia...đây là...” Vị thị nữ trưởng vô cùng kinh ngạc khi thấy Vương gia đem về phủ một nữ nhân...Không, không thể nói là đem về ...mà phải nói là ôm về mới đúng....
Trước mặt vị thị nữ già là hình ảnh một chàng thiếu niên với hai cánh tay đang ôm chặt lấy thân thể của một thiếu nữ...Bạch y thiếu nữ mặc trên người nhuốm đầy huyết hồng...Cánh tay của vị thiếu niên cũng vì bịt lại vết thương cho nàng mà lâm vào tình trạng tương tự - tràn ngập trong máu....
“Mai nương, bà chữa trị vết thương của cô nương ấy giúp ta....ta ra ngoài chờ....” Vũ Hàn nhẹ nhàng đặt Bất Diệp xuống giường rồi quay sang nói với Mai nương thị nữ...Sau đó, hắn lặng lặng đi ra ngoài, không nói lời nào....
Mai nương thị nữ tuy hơi bất ngờ nhưng cũng rất nhanh hiểu ý của Vũ Hàn...Bà thầm mắng yêu : “ Tên tiểu tử này...ngươi mà cũng biết ngượng hả...không cần ngươi ra ngoài..ta cũng sẽ không thay áo cho vị cô nương đó trước mặt ngươi đâu”....
Kì thực...Vũ Hàn lúc này đang đứng ở bên ngoài nhắm mắt lại, tựa hồ như đang phiêu diêu cùng gió....nhưng... trong đầu hắn nghĩ cái gì thì không ai biết được....

Trở lại hiện tại....
Vũ Hàn khẽ đẩy cánh cửa bước vào trong phòng...
Tiến gần đến bên Bất Diệp, hắn chậm rãi ngồi xuống......
Đôi mắt hắn từ từ khép lại, dường như đang muốn để thân thể mình được nghỉ ngơi đôi chút..
Và cũng là để trái tim hắn đập chậm lại....
Khi đó...
Hắn đã dùng khinh công nhanh nhất mình có được để đưa nàng về phủ, đột nhiên phát hiện ra mạch của nàng đang đập rất yếu, hắn vội vàng truyền nội lực của mình cho nàng, duy trì luồng sinh mệnh yếu ớt....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận