Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ căn phòng, Bất Diệp mơ màng tỉnh dậy. Trận sốt kịch liệt đêm qua đã qua đi, thân nhiệt nàng giờ đã giảm xuống đáng kể, tuy vết thương trên vai vẫn còn khá buốt, nhưng xem ra tình trạng đã khá hơn rất nhiều.
Mí mắt nặng trĩu tựa nghìn cân, những ngón tay vô lực bất động, thân thể khó chịu vô cùng, Bất Diệp cố hết sức mở he hé một bên mắt. Khung cảnh hiện lên trước mắt Bất Diệp hiện giờ giống hệt như lần đầu tiên nàng xuyên không đến thời đại này, cũng chiếc giường cổ xưa làm bằng gỗ nâu đậm, cũng chiếc gối hình chữ nhật cứng như gỗ, và nhất là Bất Diệp hiện giờ cũng đang mặc một bộ y phục cổ đại. Nếu không có cơn đau âm ỉ nơi vai trái, có lẽ Bất Diệp sẽ ngỡ rằng tất cả những chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Trong tiềm thức của nàng, mọi thứ xảy ra đêm hôm qua đều rất mơ hồ, dường như xuất hiện một lớp sương mù phủ lên trí nhớ của nàng. Thoáng đến rồi lại thoáng đi, Bất Diệp chỉ còn nhớ từ lúc giao đấu với bọn người Lăng Nguyệt Giáo, rồi một mình mang trọng thương đến trợ giúp Phong Lữ ở Hoàng cung, còn sau đó thì….nàng không nhớ rõ.
Nhưng thẳm sâu trong trí nhớ, nàngvẫn hình dung được có người nào đó đã cứu nàng, hơi ấm và sự quan tâm của người đó nàng cảm nhận rất rõ ràng được, rất dịu dàng, rất ôn nhu, .
Ôm ?