Giọng nói run rẩy, nét mặt bi thương, biểu cảm chân thực, người không hiểu sự tình tuyệt đối sẽ bị lừa gạt. Và ba người ở trong phòng này, trừ Bất Diệp ra, đều nằm trong số đó. Ai cũng cùng một nét mặt , một suy nghĩ “vị cô nương này thật đáng thương”.
Chợt phu nhân kia bỗng cất tiếng hỏi :” vậy bây giờ cô nương không còn chỗ nương tựa sao ?”.
Hỏi thừa, nếu có thì tôi cần phải giả bộ làm gì, cô thầm nghĩ, vẻ mặt bên ngoài vẫn giữ nguyên như cũ, chầm chậm gật đầu.
Lúc này, vị cô nương được gọi là đại tiểu thư kia mới cất tiếng, tuy vậy giọng nói lại vô cùng dịu dàng, ngữ khí thân thiện :” Mẫu thân, xem ra muội muội này đã không còn chỗ để lưu về, người chẳng hay nên cưu mang nàng, con thấy nàng cũng rất nhã nhặn, là người tốt, hơn nữa lại vừa gặp phải tai ương thập tử nhất sinh".
Có thế chứ, chờ từ nãy đến giờ, rốt cục cũng nói được điều ta cần. Vị phu nhân kia trầm ngâm nghĩ ngợi một lát rồi nhoẻn miệng cười,nói “Phong Lữ nói phải” rồi quay sang phía Bất Diệp lúc này vẫn đang quỳ dưới đất, nhẹ nhàng đỡ cô lên , ôn tồn nói :
“Cô nương, nếu cô không chê thì thân già ta đây muốn nhận cô làm nghĩa nữ, cô có bằng lòng không ?".
Cái gì, ta tưởng chỉ đến thân phận nô tỳ thôi chứ, ai ngờ còn được làm con gái nuôi nữa, thật là phúc tích được 20 năm qua của ta đây mà .
“ Phu nhân , Diệp nhi không dám, được làm nghĩa nữ của phu nhân là phúc phận của Diệp nhi “.
“Sao còn gọi ta là phu nhân hả ? “- vị phu nhân kia nói, giọng điệu trách yêu, tựa hồ như đã xem Bất Diệp là con gái ruột của mình.
“ Ách…nghĩa…nghĩa mẫu“- Bất Diệp ấp úng nói .
" Phải, thế mới đúng chứ”-Phu nhân kia bật cười sung sướng. Phong Lữ cũng mỉm cười nhìn Bất Diệp, lòng tựa hồ như có cảm giác ấm áp khi nhìn cô gái này, nên cũng xem Bất Diệp là muội muội của mình :
“ Sau này muội cần gì cứ nói với tỷ , tỷ sẽ hết lòng đáp ứng “.
"Vâng, thưa tỷ tỷ “. Bất Diệp trong lòng bỗng nổi lên nỗi khó hiểu, quái lạ, người cổ đại sao mà dễ nhận con nuôi vậy nhỉ .
Nhưng thực ra Bất Diệp không hề biết,trong lòng hai người kia đều có một cảm giác rất khó tả, đối với Bất Diệp, họ có một cảm giác đặc biệt, nói thế nào nhỉ, hình như là cảm giác tình thân gia đình.
“ Được rồi Diệp nhi, con cứ nghỉ ngơi đi , lúc nào khỏe hẳn hãy ra ngoài ngắm phong cảnh, dù gì con cũng mới tới đây”.
“ Vâng, nghĩa mẫu đi ạ”- Bất Diệp khẽ cúi đầu chào. Nói rồi hai người, một mẫu thân, một đại tỷ đều bước khỏi cửa dần dần không còn thấy bóng người đâu nữa. Nha đầu lúc nãy vẫn đứng sát gần cửa, đầu cúi xuống đất , như đang chờ mệnh lệnh để làm việc vậy.
Nhìn thấy hình ảnh này, Bất Diệp không khỏi lấy hai tay xoa xoa thái dương. Lúc còn ở hiện đại, hình ảnh này không phải là cô không nhìn thấy, hơn nữa còn rất quen thuộc, nhưng lúc đó chỉ là những người hầu thôi, họ phục vụ mình chỉ để kiếm tiền, còn đây thì lại khác nha.
“Này, cô gì ơi” Bất Diệp gọi nhỏ, giọng điệu có phần e dè, nhìn bề ngoài thì nha đầu này chỉ là một nô tỳ, nhưng ai biết được còn có điều gì khác cần phải để ý hay không, dù sao mình cũng mới tới đây, còn có nhiều việc chưa biết, phải cẩn trọng.
“ Dạ tiểu thư cho gọi Linh nhi, tiểu thư có gì cần sai bảo ạ “
“Vậy ra tên cô là Linh nhi à, chắc cô cũng biết đấy, ta vừa mới thoát khỏi kiếp nạn thập tử nhất sinh , lại từ phương xa mới đến, có rất nhiều việc còn lạ lẫm với nơi đây, cô hãy nói cho ta biết một vài điều về nơi đây đi, thỉ dụ như đây là vương triều nào, ai đang trị vì, hiện tại ta đang ở đâu, ngoài mẫu thân và đại tỷ ta còn có những người thân nào khác không …?
“ Vâng, thưa tiểu thư, hiện tại đang là Lưu Vũ Vương Triều, do hoàng thượng Lưu Vũ Thần trị vì. Nơi đây là phủ tướng quân Phong Luân, nghĩa mẫu của tiểu thư là Vân Ngọc Lộ, con gái của tri phủ Vân Quách , đại tiểu thư Phong Lữ là nữ tử của tướng quân và phu nhân.. Dưới đại tiểu thư còn có nhị tiểu thư Phong Nguyệt và tam tiểu thư Phong Ngân do nhị phu nhân sinh ra ... "
Ồ, thì ra đây là thời đại đa thê, may mà chỉ đến nhị phu nhân thôi đấy, chứ tận tam tứ phu nhân , thì đến mình cũng cảm thấy ông tướng quân này thật biến thái .
Theo lời của Linh nhi nói, thì có lẽ nữ tử bạch y đã vứt mình vào một triều đại không có thật, cũng tốt, dù sao cũng không phải đau đầu về chuyện lịch sử. Tất cả những chuyện quá khứ giờ đây sẽ bị ném sang một bên, mình sẽ sống thật tốt và sống theo ý thích của mình.
A, chết , quên một chuyện quan trọng, Linh nhi vừa mới nói đây là phủ tướng quân ư , tướng quân của vương triều ư, thế chẳng phải mình là nghĩa nữ của tướng quân còn gì. Đôi mắt long lanh của Bất Diệp bất chợt mở to , biểu lộ sự kinh ngạc đến tột độ, đôi môi mấp máy. Biểu cảm này của Bất Diệp làm cho Linh nhi đứng bên cạnh cứ không khỏi thắc mắc , rốt cuộc thì mình đã làm gì sai ?, vội vàng quỳ xuống đất , kêu:
“Tiểu thư , nô tỳ đã phạm sai lầm gì, xin tiểu thư cứ trách phạt, người đừng như vậy , nô tỳ thấy sợ lắm “
“Sai lầm, ách , không ..không có gì đâu, Linh nhi không phạm sai lầm gì cả , chỉ là ta cảm thấy ngạc nhiên quá mà thôi , đứng lên đi nào,” Bất Diệp vội đỡ Linh nhi dậy rồi bảo nàng hãy đem inh một bộ quần áo bình thường để thay, bộ quần áo trên người trông thật nhếch nhác, ngẫm lại bộ dạng của nàng lúc này thật không xứng với hai chữ “tiểu thư” .