Duyệt Minh Uyển.
Khu vườn nằm gần Duyệt Minh Các.
Nơi đây được mệnh danh là một trong tứ đại thượng uyển của Lưu Vũ vương triều. Ước chừng trong thiên hạ chỉ có Cẩm Phương Ngọc Uyển của Lãnh Phong Sơn Trang mới có thể sánh nổi. Vẻ đẹp của Duyệt Minh Uyển không thể bao quát trong một từ, mà phải dùng cả nghìn bài thơ may ra mới có thể diễn tả nổi.
Kiến trúc của Duyệt Minh Uyển nhìn qua thực tế không có gì đặc biệt, nhưng nếu chịu khó nghiên cứu kĩ lưỡng thì sẽ nhanh chóng nhận ra ý tứ sâu xa của người đã thiết kế nên nó .
Duyệt Minh Uyển được chia làm năm phần , mỗi phần được một tượng thánh thú canh giữ. Thanh Long canh giữ phương Đông. Bạch Hổ canh giữ phương Tây. Huyền Vũ canh giữ phương Bắc. Và Chu Tước canh giữ phương Nam.
Tương truyền rằng, ngoài tứ tượng trên , còn có thánh thú thứ năm “Hoàng Lân” (con kỳ lân màu vàng) . Tất cả các thánh thú hợp lại dưới sự cai quản của “trung tâm” là Hoàng Lân, và “Hoàng Lân” tượng trưng cho nguyên tố Thổ. Đây chính là phần còn lại và cũng là trung tâm của Duyệt Minh Uyển – Tổng hội của tổ chức Hắc Đạm - Duyệt Minh Các được đặt ở đây.
Hắc Đạm tượng trưng cho lượng lực thần bí của Hoàng cung, đồng thời là bộ mặt được ẩn giấu của Lưu Vũ vương triều. Việc đặt căn cứ như vậy ý nói tất cả mọi thế lực trong giang hồ đều phải nằm dưới sự kiểm soát của Hắc Đạm, của “Hoàng Lân”, của trung tâm trời đất.
Đương nhiên, Duyệt Minh Uyển mới thực sự là Cấm Uyển của Lưu Vũ Thần và hoàng đệ Lưu Vũ Hàn. Cấm Uyển trong Nội cung thực chất chỉ để làm cảnh hoặc để ấy vị quý phi chơi đùa mà thôi.
Trung tâm Duyệt Minh Uyển.
Nơi đây quanh năm hoa tươi đua nở, bốn mùa cây cối xanh tốt. Bên phải có đình với mái vòm cổ kính và bàn đá mát lạnh. Bên trái có rừng trúc dày đặc xanh nghìn trùng. Phía trung tâm còn có hòn non bộ công phu cùng thủy hồ xanh thăm thẳm.
Ấy là trước khi có sự xuất hiện của một người…
Quang cảnh hiện tại của Duyệt Minh Uyển có thể nói phi thường khó tả. Chỉ biết rằng, trong không khí lúc này đang tồn tại một thứ áp lực đè nặng lên tinh thần bất cứ ai không nằm trong vùng kiểm soát. Thứ khí này chỉ có thể nhận ra bởi những người đã học võ lâu năm . Sát khí.
Một luồng sát khí dày đặc bao phủ lên toàn bộ Duyệt Minh Uyển. Cây cối bên trong vì bị sát khí lấn át dữ dội mà tất thảy đều phủ rạp xuống mặt đất. Nước trên mặt hồ gợi những làn sóng nhỏ lăn tăn. Gió lạnh thổi lá cây rung xào xạc.
Từng bước đệm chân nhẹ nhàng như ẩn như hiện phủ lên mặt đất. Những tiếng thở khẽ đều đặn được nén sâu tựa hồ như sương khói. Mỗi ánh mắt sắc lạnh như tia sáng chậm rãi tìm kiếm điểm yếu của đối phương.Những đường kiếm nhanh như vũ bão liên tiếp được phóng ra.
Đây chính là trận đấu giữa hai đại cao thủ thiên về kiếm pháp : Bất Diệp và một trong tứ đại hộ pháp của Hắc Đạm – Liệt Khâm.
Liệt Khâm nheo mắt đánh giá người trước mặt. Đứng đối diện với hắn là một cô nương tầm 20 tuổi, tóc dài ngang lưng, thân thủ nhanh nhẹn, kiếm pháp linh hoạt, tuyệt đối là một cao thủ kiếm thuật. Có điều, chiếc mũ vải kia làm hắn không thấy được chân dung bí ẩn của nàng.
Bất Diệp đáy mắt lóe tinh quang, âm thầm tra xét nam nhân kia. Tướng mạo đường hoàng, ngũ quan cân đối, khoảng chừng 38, 39 tuổi, là người học kiếm thuật lâu năm, ngoài ra không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, cũng thuộc loại cao thủ.
“Nha đầu, kiếm pháp của ngươi khá lắm, ai là sư phụ của ngươi ?” Liệt Khâm vừa vung kiếm đánh vào bên phải của Bất Diệp vừa lên tiếng. Hắn cảm thấy kiếm pháp của vị cô nương này có chút quen thuộc.
“Có nói ngươi cũng không biết “Bất Diệp hừ lạnh, một tay cầm kiếm gạt văng toàn bộ đòn tấn công đang hướng về mình.
“ Ngạo mạn lắm…Nói, ai sai khiến ngươi xâm nhập vào đây?” Liệt Khâm nhếch mép cười, hướng mũi kiếm về phía yết hầu của Bất Diệp đâm tới, lực đạo dứt khoát vô cùng, tuyệt đối là muốn một chiêu giết chết người trước mặt.
“..Đi lạc..” Bất Diệp thản nhiên trả lời, thần thái không có lấy một tia do dự, giống như nhàn nhạt mà buông ra một câu chuyện phiếm vậy. Đôi mắt và bàn tay tập trung ứng phó với mũi kiếm có ý đồ đâm vào điểm chí mạng của mình.