“….” Liệt Khâm ý cười biến mất, khóe môi giật giật.
Nữ nhân này có thể điềm nhiên nói rằng mình “đi lạc” vào tận trong Tổng hội của Hắc Đạm sao ? Đến con lợn còn không tin ~o~. Nơi đây là Duyệt Minh Các , chứ không phải chợ búa ngoài đường. Muốn vào đây trừ khi có lệnh bài của Vương gia để đi qua thông đạo hoặc dùng bản đồ trong tay tứ đại hộ pháp để vào. Ngoài ra không còn con đường nào khác. Nhưng chắc chắn, hai việc này tuyệt đối không thể xảy ra.
“ Ít nhất nên lấy lí do nào đó phù hợp một chút…ta mới có thể giết ngươi đường đường chính chính...Xét thấy ngươi có tài năng kiếm pháp, ta cho ngươi cơ hội nữa ” Liệt Khâm né người sang trái, tránh đi đường kiếm sắc bén của Bất Diệp.
“..Bằng cỡ ngươi, chờ thêm 100 năm nữa đi..” Bất Diệp nhếch mép, tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt lạnh băng như được phủ một lớp hàn sương . Nói thật cũng không ai tin, cảm giác này thực chán ghét.
“...Vậy sao ?” Liệt Khâm nhướng mày. Kiếm pháp trong tay bỗng trở nên thuần thục hơn, mỗi chiêu kiếm vung ra đều khiến người khác không rét mà run, uy lực khôn cùng.
Cùng lúc đó, Bất Diệp cũng trở nên tập trung hơn, kiếm pháp trong tay ngày càng nhạy bén và sắc sảo , tốc độ tung ra mỗi chiêu cực nhanh, nhìn từ bên ngoài vào đã không còn thấy bóng dáng trường kiếm đâu nữa rồi.
Hai thanh kiếm lao vào nhau, ghì chặt lấy đối phương, ma sát lớn đến nỗi phát ra cả tia lửa. Mỗi bên đều không ai chịu nhường ai, quyết một kiếm lấy mạng đối phương . Sát khí phát ra ngày càng bức người.
Đột nhiên, vai trái của Bất Diệp bỗng nhói lên một cái . Nàng nhăn mày, chợt trùng vai xuống, lùi về phía sau mấy bước, vội vàng ôm lấy vai trái . Có vẻ như vết thương đã rách miệng.
Liệt Khâm tưởng rằng Bất Diệp không đỡ được chiêu thức của mình nên uy dũng xông lên. Một đường kiếm sắc nhọn bắn về phía Bất Diệp.
Bất Diệp ngay lập tức ngẩng đầu lên, thấy lôi quang của thanh kiếm đang bắn về hướng mình, nàng vội bật ra đằng sau một đoạn.
“Xoẹt”. Thanh kiếm trong tay Liệt Khâm chẻ đôi chiếc mũ vải của Bất Diệp . Nếu nàng không có phản ứng nhanh nhạy, chỉ sợ thứ bị chẻ đôi sẽ không chỉ là chiếc mũ.
Nhân lúc Liệt Khâm còn chưa ra chiêu kết thúc sinh mạng mình, Bất Diệp đứng phắt dậy, thủ thế vững vàng. Tuy rằng đã lộ ra khuôn mặt thật, nhưng Bất Diệp không có lấy nửa điểm sợ hãi. Bởi vì nàng biết rằng, lần thất thủ vừa rồi chỉ là sơ ý, tuyệt không có lấy lần thứ hai.
Nhưng….
Liệt Khâm thì khác. Sắc mặt hắn nháy mắt biến thành màu trắng bệch. Đôi mắt mở to như quá đỗi ngạc nhiên trước điều gì đó . Bờ môi run run, nhợt nhạt. Cánh tay cầm kiếm không tự chủ mà buông lỏng, đánh rơi cả thanh kiếm .
“Keng”. Thanh kiếm rơi xuống đất một cách vô lực.
Bất Diệp nhướng mày, tỏ ra khó chịu vô cùng. Sao nam nhân này nhìn thấy khuôn mặt nàng lại tỏ ra như vậy, thật kì lạ, khuôn mặt nàng dọa người lắm sao. Tuy không được gọi là khuynh quốc khuynh thành như Phong Lữ, nhưng ít nhất nàng cũng là mĩ nhân đó. Không cần phái đối với nàng mà có biểu tình như thế chứ .