“Ngươi còn kí ức gì vào khoảng thời gian lúc 2 tuổi không ?”
Bất Diệp nghiến răng ken két, nàng rất muốn mắng vào mặt Liệt Khâm câu sau : “Đồ chết bầm, cô nương đây không phải quái vật, trước 2 tuổi thì nhớ thế quái nào được”. Nhưng rồi nàng lại kìm nén lại suy nghĩ ấy, tốt nhất vẫn là nên giữ hình tượng một chút.
Bất Diệp đạm bạc trả lời :
“Huynh đệ, thực sự làm cho ngươi thất vọng rồi, ta không nhớ gì cả. Huynh đệ, nên nhớ , ngươi chỉ còn một câu hỏi nữa thôi” Bất Diệp nhắc nhở…
Liệt Khâm bị câu trả lời thứ hai của Bất Diệp làm cho thêm buồn khổ, ài, sau này khi gặp được Nhược Hàn và Thiên Phong rồi, không biết hai người họ có tha thứ cho hắn không nữa ?
“Được , ta biết. Có thể gọi ta một tiếng thúc thúc được không ?” Liệt Khâm khẽ ho một cái, bộ dạng rất ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên hắn hành xử kì cục như vậy..Thật là không quen..Nhưng… hắn rất muốn được hài tử của sư huynh mình gọi một tiếng thúc thúc…Dù gì hắn cũng đã từng bế con bé lúc nó còn nhỏ xíu mà…
Bất Diệp ngẩn người nhìn Liệt Khâm, khuôn mặt nàng rơi vào tình trạng hóa đá từ bao giờ…Nam…nam nhân này..có phải bị điên không ?..Hắn..hắn là tên biến thái…Không được… nàng bắt buộc phải vứt bỏ hình tượng cá nhân, chạy thôi…
Bất Diệp ngay phắt người bỏ chạy điên cuồng, đôi chân như được lắp mô tơ ở đằng sau…
Liệt Khâm còn mải mê gãi đầu gãi tai ngượng ngùng trước cô cháu gái lâu năm không gặp, ngẩng đầu lên thì hắn đã thấy Bất Diệp biến mất tiêu rồi. Liệt Khâm nghĩ ngợi một lát —Chết— !!!… không phải cháu gái nghĩ hắn là tên biến thái đấy chứ ….hắn đâu muốn nói vậy…
“Đứng lại đã..ta không có ý như vậy đâu” Liệt Khâm đuổi theo Bất Diệp.
“Ngươi chắc chắn có ý như vậy…Ngươi là tên biến thái…Tránh xa ta ra” Bất Diệp vừa chạy, vừa ngoái cổ lại hét to.
Liệt Khâm đột nhiên nhận ra một bóng người phía trước Bất Diệp, hắn vội vàng hét lên “Cẩn thận, phía trước…”
“Gì cơ ?” Bất Diệp thắc mắc.
“Rầm” Một tiếng va chạm lớn xảy ra.
Bất Diệp cảm thấy như mình vừa va phải một tảng đá rất to, rất lớn. Tảng đá lớn đến nỗi đầu nàng hiện giờ đang ong lên từng hồi, đôi mắt đối với cảnh vật bên ngoài trở nên mờ ảo và nhạt nhòa..Một chấn động mạnh lan truyền đến vết thương rách miệng.. Bất Diệp khuỵu xuống đất đau đớn, vai trái va đập mạnh tưởng như bị xé rách toạc ra, máu đỏ chảy ra từng giọt, cả thân hình nàng đổ rập về phía trước. Rốt cuộc, nàng đã va vào cái gì thế ?
Bỗng nhiên…
Nàng cảm thấy mình như đang được ai đó đỡ lấy. Cảm giác êm ái và ấm áp
khác hẳn với cảm giác cứng rắn của đất. Mùi sương lành lạnh thoảng qua mũi nàng..Là một vòng tay, vòng tay này đang ôm lấy đôi vai nàng. Bàn tay ấm áp ấy xiết lấy thân thể nàng rất chặt, làm nàng khó thở rất muốn được thoát ra. Nhưng không hiểu vì sao, khi cảm thấy sự yêu thương tràn ngập đến từ vòng tay ấy, nàng lại muốn được hưởng thêm một chút. Hơi ấm.
Nàng cảm nhận được qua đôi bàn tay và bờ ngực ấm nóng đó. Người đó đang ôm nàng lên rất dịu dàng như sợ nàng đau.
Ai vậy ? Ai đang ôm nàng thế ?
Bất Diệp từ từ hé mở đôi mắt, trong khoảnh khắc này, nàng đã nhìn thấy điều mà có lẽ suốt đời này nàng sẽ không quên. Một ánh mắt bạc đang ưu thương nhìn nàng. Những sợi tóc mềm mại của người ấy khẽ lướt qua đôi mắt mờ ảo của nàng. Khóe môi khẽ nhếch lên một chút, hơi thở yếu ớt,nàng khẽ thì thầm : “ …Xuyên Vân…là ngươi….?”
Vũ Hàn trầm tư không nói gì , hắn chỉ chậm rãi vòng tay qua chiếc eo mảnh dẻ của Bất Diệp, lẳng lặng bế nàng lên. Hắn hành động rất nhẹ nhàng, như sợ mình sẽ làm nàng đau vậy.