Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

Bất Diệp thấy hai người đang trong tư thế không được nghiêm chỉnh cho lắm, nàng ngượng nghịu đẩy tay của Vũ Hàn ra khỏi eo mình, vùng vẫy tay chân đòi Vũ Hàn thả mình xuống đất : “…Ngươi làm gì vậy…Bỏ ta xuống mau…”.
Vũ Hàn để mặc cho Bất Diệp vẫy vùng, hắn vẫn giữ chắc nàng trong vòng tay, tiếp tục bước đi .
“…Rốt cuộc ngươi muốn làm gì đây ? Xuyên Vân, mau thả ta xuống đất” Bất Diệp hét lên…
Vũ Hàn khựng lại đột ngột, hành động của hắn làm Bất Diệp phát hoảng, không phải hắn định thả nàng xuống thật đấy chứ ? Cao thế này ngã xuống chắc mông nở hoa mất ?..Bất Diệp nín thinh không nói lời nào, ngay cả nuốt nước bọt cũng không dám…
Vũ Hàn chậm rãi cúi đầu xuống nhìn Bất Diệp, ánh mắt hắn tràn đầy sự giận dữ. Điều này càng làm cho Bất Diệp luống cuống hơn. Nàng không biết vì sao hắn lại nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy ? Nàng đã đắc tội với hắn lần nào đâu ? Với lại, chính nàng là người đã cứu hắn một mạng đấy chứ ?.

Nhưng…vì sao hắn lại nhìn nàng chăm chú như thế ?..Cái nhìn ấy của hắn khiến nàng cảm thấy khó thở, dường như muốn nói rằng hắn đang rất giận dữ, nhưng đồng thời cũng thể hiện hắn thực lòng lo lắng cho nàng . Trong ánh mắt sâu thẳm kia, nàng nhìn thấy được hình ảnh của chính mình ở đó. Nhịp đập trái tim của hắn nàng cảm nhận được rất rõ. Rất nhanh. Tại sao ? Tại sao nàng lại có cảm giác rằng hắn đã tìm kiếm nàng rất lâu ? Bất Diệp lặng yên nhìn Vũ Hàn , để mặc cho vòng tay của hắn ôm chặt lấy thân thể mình.
Nàng chỉ nhìn hắn, nàng muốn, hắn là người đầu tiên cất tiếng, cho nàng một đáp án cho hành động này…
Vũ Hàn bế Bất Diệp lên một cách thật nhẹ nhàng, nhưng cánh tay hắn lại xiết thân thể nàng rất chặt. Hắn đang tức giận. Tức giận vì sao nàng lại có thể bỏ đi dễ dàng như thế ? Hắn không đáng tin thế sao ? Nàng cảm thấy hắn sẽ làm hại nàng sao ?. Cho dù chỉ là với danh nghĩa đền đáp ơn nghĩa, hắn vẫn muốn giữ nàng lại bên mình. Song hành cũng với nỗi tức giận, hắn cũng rất sợ , sợ mất nàng , sợ nàng sẽ vuột khỏi của đời hắn. Đôi tay hắn ôm chặt nàng nhưng vẫn run lên khe khẽ. Đôi môi hắn mím chặt lại.
Vũ Hàn cảm nhận được Bất Diệp đã không còn cố gắng vùng vẫy nữa, hắn chậm rãi cúi xuống nhìn nàng. Bắt gặp ánh mắt chờ đợi của nàng , hắn mỉm cười khẽ.

Giây phút nhìn thấy nàng, trong lòng hắn đã quyết định, suốt đời này, hắn sẽ không cho phép nàng chạy trốn một lần nữa.
Bất Diệp khó hiểu nhìn biểu hiện của Vũ Hàn, nàng nhăn mày . Là sao đây ? Dọa nàng chết ngất rồi cười mỉm là sao ?.
“Ngươi…” Bất Diệp tức run người.
“…Có đau không ?” Vũ Hàn nhẹ nhàng hỏi . Ngón tay thon dài của hắn khẽ phủi đi những hạt bụi trên má nàng . Giọng nói trầm ấm của hắn làm trái tim Bất Diệp đột nhiên xuất hiện một cảm giác lạ. Chỉ lạ mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận