Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

“…Không đau..” Bất Diệp ngại ngùng quay đầu sang hướng khác , nàng tránh khỏi những ngón tay đầy mê hoặc của hắn..
“..Vậy à…Tốt rồi..” Vũ Hàn mỉm cười dịu dàng . Hắn không buồn vì nàng tránh khỏi sự quan tâm của hắn. Đó là điều tất nhiên khi nàng mới gặp hắn có một lần. Không sao , thời gian của hắn và nàng còn nhiều. Dù sao, bây giờ cũng chỉ có riêng mình hắn thích nàng mà thôi.
Bất Diệp quay đầu sang hướng khác. Nàng không muốn phải nhìn thấy ánh mắt đầy yêu thương của hắn. Nàng cảm nhận được, ánh mắt ấy không phải là ánh mắt đối với một người mới quen biết. Cho dù là nàng là ân nhân, hắn cũng không thể có ánh mắt ấy. Trong ánh mắt đó, có một chút tức giận, một chút sợ hãi, nhưng vẫn tràn ngập niềm yêu thương và hạnh phúc. Vì lí do gì chứ ?. Nàng mới chỉ quen biết hắn. Hắn không thể nào có tình cảm với nàng được. Cho dù nếu có, nàng cũng không biết phải cư xử thế nào. Với nàng , tình yêu là một thứ quá xa xỉ.
“…Thanh kiếm của ta, ngươi giữ nó phải không ?” Bất Diệp trầm tư nói. Thanh kiếm lúc trước nàng gọi ra có vỏ màu đen huyền, còn thanh kiếm thứ hai có vỏ màu trắng bạc. Nàng đang cầm thanh thứ hai. Còn hắn, hắn đang cầm thanh thứ nhất .
Ánh mắt Vũ Hàn lóe lên sự ngạc nhiên. Hắn chợt nhìn xuống tay mình, đúng là hắn đang cầm kiếm của nàng . Nhưng…chờ đã…không lẽ…nàng bỏ đi là vì muốn tìm thanh kiếm này ?…

Vũ Hàn nhếch nhẹ khóe môi, đúng là hắn tự hại mình. Hít nhẹ một hơi, giọng hắn trầm trầm : “….Ta xin lỗi vì đã lấy thanh kiếm của nàng…Hãy tha thứ cho ta…”.
Bất Diệp ngạc nhiên , nàng ngước đôi mắt trong suốt của mình lên nhìn hắn. Hắn đang xin lỗi sao ? Chẳng phải hắn là một Vương gia quyền quý ?. Hắn chịu hạ mình xin nàng tha lỗi ư ? Việc này…quá kì lạ..
“…Không có gì…Chỉ cần trả nó lại cho ta là được…” Bất Diệp bối rối, nàng ngần ngừ.
“..Được…” Vũ Hàn cười mỉm. Ánh mắt hắn như đang tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt đầy hạnh phúc. Y hệt như những mảnh thủy tinh trong suốt lộng lẫy dưới ánh mặt trời..
Hắn không hề biết rằng, vẻ mặt của hắn hiện giờ , có thể khiến cho nữ nhân toàn thiên hạ vì hắn mà hy sinh tính mạng nhỏ nhoi của mình. Tiếc rằng,
Bất Diệp không nhìn thấy điều ấy….
Bất Diệp để mặc cho Vũ Hàn bế mình về Vương phủ. Nàng bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn ngủ..Đôi mắt mỗi lúc một chìm xuống…. Không biết có phải vì vết thương trên đang vai chảy máu mà nàng dần hôn mê, hay là cảm giác ở bên người này quá yên bình khiến nàng có thể an tâm nghỉ ngơi ?..Nàng không biết nữa….
Hai người từ từ khuất bóng dưới ánh nắng tinh khiết của ban mai….
Bỏ lại phía sau hai người vẫn làm bóng đèn từ nãy đến giờ .

“…Vương gia, đó là …” Liệt Khâm vội vàng đuổi theo. Tuy rằng hắn có thể cảm thấy thái độ của Vương gia đối với cháu gái hắn rất lạ, nhưng một khi đã đột nhập vào Duyệt Minh Các thì chắc chắn sẽ bị coi là kẻ địch. An nguy của cháu gái hắn đang bị đe dọa. Hắn không thể làm ngơ.
“..Chờ đã, sư huynh…” Phục Ảnh từ phía sau kéo tay Liệt Khâm lại. Thật hết cách với vị sư huynh này, thường ngày sao thông minh thế mà bây giờ lại ?…
“Chờ cái gì chứ ?” Liệt Khâm giằng tay Phục Ảnh ra, hắn phải đi cứu cháu gái.
“…Huynh không cảm thấy lạ sao ? Vì sao mà cô nương ấy vào được tận đây ?” Phục Ảnh lắc đầu thở dài.
“Vì sao ?” Liệt Khâm thắc mắc. Hắn cũng thấy lạ. Làm sao mà cháu gái hắn vào được tận Duyệt Minh Các nhỉ ? Muốn vào Duyệt Minh Các trước tiên phải đi qua Vương phủ .. Chẳng lẽ…????
Phục Ảnh thở dài nhìn biểu hiện của Liệt Khâm, hắn chân thành nói lên suy nghĩ của sư huynh : “Đúng vậy, cô nương ấy là khách của Vương phủ, đồng thời là ân nhân của Vương gia…Cô nương ấy đang bị thương nên Vương gia sắp xếp cô nương ấy vào căn phòng ở gần thông đạo dẫn đến Duyệt Minh Các. Có lẽ cô ấy đi lạc tới đây ….”

Liệt Khâm thẫn thờ. Hắn hồi tưởng lại sự việc lúc nãy. Cháu gái hắn đã nói là đi lạc một cách rõ ràng, nhưng hắn khăng khăng không thèm nghe, nhất quyết ra tay. Giờ hắn mới biết cháu gái lại là khách của Vương phủ, ân nhân của Vương gia…Hắn…chẳng phải hắn vừa ra tay với con bé sao ? Ối trời ơi, mình đã làm gì vậy ? Liệt Khâm ôm đầu nhăn mày.
“…Đệ nói huynh nghe này, ngoài là khách và ân nhân của Vương gia ra, đệ còn cảm thấy cô nương ấy rất đặc biệt trong mắt Vương gia. Chắc huynh cũng biết Vương gia chưa bao giờ động tâm với nữ nhân phải không ? Vậy mà mỗi khi Vương gia nhắc đến cô nương ấy, ánh mắt của Người luôn rất dịu dàng…” Phục Ảnh thích chí nhìn biểu hiện phờ phạc của Liệt Khâm, hắn tương thêm mấy cú đấm về tinh thần khiến Liệt Khâm “mình mẩy đầy thương tích”.
“…À mà này…lúc nãy huynh có làm tổn hại gì đến cô nương ấy không, nghe nói hình như hôm qua cô ấy vừa gặp phải trọng thương, nguy hiểm đến tính mạng…Nếu vừa rồi động thủ với huynh, chắc hẳn vết thương đã rách miệng..Phen này nguy đây…Sư huynh này, huynh để ý không , ánh mắt Vương gia lúc nãy nhìn huynh có vẻ hơi…” Phục Ảnh vỗ vỗ vai Liệt Khâm , tỏ ý thương cảm với hoàn cảnh của sư huynh, nhưng sau lưng Liệt Khâm, hắn lại cười mỉm tà ác, phen này sư huynh của hắn chắc chắn sẽ bị Vương gia hỏi tội.. Ha..ha..hắn rất muốn đợi để xem vẻ mặt sư huynh lúc đó…
Liệt Khâm vẫn chưa hết sốc với tin Bất Diệp là khách và ân nhân của Vương phủ, giờ lại hay tin cháu gái còn có thể là nữ nhân của Vương gia…Bỗng chốc, hắn thấy mình già đi cả chục tuổi……….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận