Sau lần gặp mặt ở Duyệt Minh Uyển, mọi chuyện xoay quanh Bất Diệp và Vũ Hàn có vẻ đã diễn biến theo chiều hướng tốt hơn.
Vốn dĩ ngay sau khi được trao trả thanh Hắc kiếm, Bất Diệp đã có ý định rời Vương phủ ngay. Nhưng, khổ một nỗi, nàng không thể chịu được ánh mắt vừa tức giận vừa van nài của Vũ Hàn, cùng với đó lời cầu xin của Liệt Khâm và Phục Ảnh…
Cho nên nàng quyết định ở lại đây một thời gian. Dù sao thì vết thương của nàng vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, nếu cử động nhiều chỉ làm vết thương thêm trầm trọng hơn mà thôi. Có lẽ, đúng như lời Vũ Hàn nói, nàng nên cho hắn một cơ hội để trả nghĩa.
Nàng rất ngạc nhiên khi thấy người đã giao đấu với nàng – Liệt Khâm – lại tỏ ra kính trọng nàng . Không chỉ là kính trọng, mà nàng còn cảm giác trong đó có một chút sợ sệt. Kì lạ thật. Nàng đã làm gì kì lạ đâu nhỉ ?
Phục Ảnh cũng vậy. Người thanh niên này bề ngoài trông lạnh lùng nhưng rất chu đáo. Đặc biệt, nàng phát hiện ra Phục Ảnh rất thích trêu trọc Liệt Khâm. Trông họ hệt như hai huynh đệ ruột thịt vậy.
Ngoài ra, nàng đã rất bất ngờ khi nghe Vũ Hàn nói rằng Mai nương là người đã chăm sóc cho nàng khi nàng hôn mê. Trái tim nàng thật ấm áp khi nghe được điều đó. Nàng rất vui. Từ trước đến giờ chưa có ai vì nàng mà làm vậy.
Tuy nhiên, điều làm nàng ngạc nhiên nhất chính là Vũ Hàn, cũng là Thiên Vũ Xuyên Vân. Nàng không biết diễn tả cảm giác bây giờ của mình là gì, cũng không thể nói ra nó. Khi thấy Vũ Hàn chăm sóc cho nàng chu đáo, nhìn nàng một cách chăm chú như thể nàng là một phép màu trên đời, nàng vừa muốn tránh né lại vừa muốn hưởng thụ.
Nàng không hiểu nổi mình nữa..Nàng có cảm giác, nàng không còn là mình nữa rồi. Nàng sao thế nhỉ ?
Chớp mắt thời gian đã trôi qua nửa tháng…..
“….Điệp nhi, đến giờ uống thuốc rồi” Tiếng nói trầm ấm của Vũ Hàn vang lên bên tai Bất Diệp. Trên tay hắn là một chén thuốc bắc đang tỏa ra thứ mùi hăng hắc.
Bất Diệp ngồi trên giường quay người lại. Nàng nhăn mũi. Cái mùi thuốc này làm nàng buồn nôn. Đôi mắt nàng hiện lên một sự kháng nghị . Nàng bướng bỉnh không muốn uống .
“Ta không uống” Bất Diệp lạnh lùng nói.
Vũ Hàn cầm trên chén thuốc nóng hổi, lòng bàn tay hắn nóng ran nhưng hắn không hề bận tâm. Hắn nở một nụ cười dụ dỗ con nít .
“…Ngoan, Điệp nhi, thuốc không đắng đâu, nàng nhắm mắt uống là không sao cả mà”. Vũ Hàn mỉm cười.
Bất Diệp hừ nhẹ.. Hắn tưởng nàng là con nít lên 5 sao, dỗ dành một cái là uống thuốc liền á. Quá coi thường Bất Diệp này rồi. Nhưng, nam nhân tên Vũ Hàn này cũng thật là kì lạ