Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

Không một tiếng đáp lại. Vũ Hàn lặng thinh.
Bất Diệp lại tiếp tục gọi nhưng hắn dường như không nghe thấy.
Bất Diệp thấy lạ, nàng bèn gạt cánh tay của hắn đang vòng qua eo mình ra, nắm lấy vai hắn lắc mạnh : “ Vũ Hàn…ngươi có nghe ta gọi không ?”.
Vũ Hàn nhắm nghiền mắt lại, mồ hôi trán nhỏ ra từng giọt trong suốt. Hơi thở của hắn ấm nóng lạ thường, sắc mặt đỏ hồng không tự nhiên. Đây là biểu hiện nhiễm phong hàn.
Bất Diệp sắc mặt lo lắng, nàng vội vã đưa tay lên trán hắn. Nóng ran. Chỉ
vừa chạm vào đã cảm thấy như có lửa đốt.
“…Chết tiệt..Vũ Hàn, ngươi bị sốt rồi” Bất Diệp kêu lên.

Vũ Hàn trong cơn lim dim chỉ nghe thấy Bất Diệp mấp máy câu gì đó mà hắn không nghe rõ. Nàng đang nói gì thế ? Hắn ước gì lúc này có thể tỉnh táo để nghe nàng trả lời rằng nàng sẽ không rời đi…Hắn mệt mỏi rồi…hắn muốn ngủ….Vũ Hàn dần hôn mê.
______________________________________________________________
Đắp chiếc khăn lạnh lên trán Vũ Hàn, Bất Diệp thở dài ngao ngán.Namnhân kì lạ. Bị sốt đến thế rồi mà vẫn ngăn cản nàng rời đi. Xem ra hắn đã yêu nàng thực sự rồi.
Nhớ lại một canh giờ trước.
“ Vũ Hàn , chờ một chút, ngươi nẳm ở đây để ta đi gọi Mai nương….” Bất Diệp đỡ Vũ Hàn nằm xuống giường rồi quay người chạy đi.
Bỗng, nàng cảm thấy tay nàng bị kéo lại. Nàng bất ngờ quay người lại. Vũ Hàn đang nắm chặt lấy tay nàng.
“…Đừng đi, ở lại đây với ta…” Vũ Hàn mệt nhọc thở khẽ. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt cầu khẩn.

Bất Diệp bối rối. Hình như hình ảnh này nàng đã gặp ở đâu đó thì phải. Đúng rồi, cái đêm mà nàng bị trọng thương, người ở bên cạnh nàng lúc ấy là….hắn. Lúc đó nãng cũng làm giống y hệt như hắn bây giờ. Hắn đã ở lại bên nàng ..vậy…
“…Ngươi bị sốt rồi…nằm nghỉ đi , ta đi bảo Mai nương gọi đại phu khám cho ngươi” Bất Diệp cúi đầu xuống thì thầm, nàng sợ nếu to tiếng quá hắn sẽ giật mình. Nếu lúc này hắn có thể ngủ một giấc thì rất tốt cho sức khỏe. Dù sao vẫn còn hơn là sốt đến nỗi không ngủ được.
“….Không cần…chỉ cần nàng ở bên ta…ta sẽ sớm khỏe lại thôi..” Vũ Hàn phụng phịu. Hắn ương bướng nắm chặt tay nàng không buông.
Bất Diệp dở khóc dở cười. Nàng chưa từng gặp nam nhân nào lại trẻ con đến vậy. Hết cách, nàng đành miễn cưỡng : “…Được rồi, ta sẽ không rời đi..ngươi ngủ một lát đi”.
Như còn chưa tin vào lời nói của Bất Diệp, Vũ Hàn lại khẽ nói, mắt hắn lim dim nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm một cách vô thức.: “ Nàng hứa đi…hứa sẽ không rời bỏ ta nhân lúc ta đang ngủ say…”
Bất Diệp bật cười, không nghĩ đến một Vương gia lại nói năng như vậy , rất tự nhiên, nàng đưa tay lên vuốt ve mái tóc hắn : “…Ta hứa…ta sẽ ở đây cho tới lúc ngươi tỉnh lại..”
Vũ Hàn nở một nụ cười mãn nguyện, hắn dần dần chìm vào giấc ngủ sâu. Trên khóe môi, nụ cười vẫn còn chưa dứt. Bất Diệp ngồi cạnh nhìn thấy hình ảnh ấy, trong tim dâng tràn lên một cảm giác lạ. Bây giờ nàng có thể đoán không nhỉ ? Cái cảm giác ấy ? A! Nàng biết rồi, là hạnh phúc….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận